• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Hoàng Đệ cảm thấy thật may mắn khi sống sót sau tai nạn.

Nhưng kế đó, gã cũng cảm thấy khó hiểu.

“Cậu Giang, nghe cậu nói vậy, ý cậu là... Về cơ bản, cậu cũng không xác định được, liệu viên ngọc này có tác dụng hay không à?”

“Đúng vậy, tỷ lệ là 50 - 50.”

“Vậy ngộ nhỡ... Viên ngọc này đúng là sẽ cung cấp một phần lực lượng Quỷ dị thì sao?”

“Đây là trường hợp xấu nhất. Con rối Số 16 sẽ nhận được sức mạnh của viên ngọc, sau đó thoát ra khỏi vòng trói buộc.” Giang Thành nghiêm túc trả lời, “Nhưng ý đồ của nó là hình xăm cá sấu của anh Long. Nếu tôi không đưa viên ngọc cho nó, anh Hoàng đoán xem, nó sẽ làm gì?”

Đây chỉ là một câu hỏi trắc nghiệm rất đơn giản.

Đưa viên ngọc ra, đánh cược một lần về tà tính của viên ngọc.

Nếu không có viên ngọc, Số 16 rất có thể sẽ nuốt chửng hình xăm cá sấu của Long Đào trước khi nó hoàn toàn biến mất...

Khi đó, mọi chuyện sẽ cực kỳ đau đầu...

Số 16 chưa bao giờ nói thật; mục tiêu của nó vẫn luôn là hình xăm cá sấu của Long Đào. Viên ngọc của Giang Thành là yếu tố ngoài ý muốn. Khi đã dám từng bước dẫn dắt mọi người đến đây, vậy chứng tỏ nó có đủ tự tin.

Và có thể thấy từ cuộc trò chuyện của nó với Giang Thành, nó rất thích cảm giác trêu đùa người khác.

Đối mặt với một sinh vật Quỷ dị và mạnh mẽ đến vậy, ai nấy có mặt ở đây đều rất yếu ớt. Không những thế, bản thân Giang Thành cũng không mạnh mẽ bao nhiêu, thế nên chẳng thể nào tìm ra biện pháp tuyệt đối hoàn hảo cả.

Có thể có một giải pháp hoàn hảo nào đó, nhưng Giang Thành nhất thời không nghĩ ra.

Như cha hắn từng nói, hắn không có đủ IQ.

“Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, vậy... vậy chúng ta cũng toang luôn à?” Hoàng Đệ trợn trừng hai mắt, cảm thấy Giang Thành quá mạo hiểm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, xem ra cũng không còn cách nào khác.

“Có lẽ là vậy. Ai rồi cũng chết một lần. Anh suy nghĩ thoáng chút đi.”

Giang Thành cười nhạt, đáp.

Đồng thời, hắn liếc nhanh về một con hẻm nhỏ giữa lòng thành phố xa xa.

Trong một góc tối nào đó, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang từ từ lùi lại, sau đó biến mất bặt tăm.

Kể từ khi biết đến cụm từ “Ứng cử viên số 13”, Giang Thành đã suy nghĩ về trọng lượng của một kẻ được gọi là 'Ứng cử viên' này.

Giờ xem ra, hắn vẫn còn xem thường trọng lượng của 'vị trí' ấy.

Có một số người không nỡ để hắn chết.

“Dù sao đi nữa, mình vẫn còn quá yếu.”

Giang Thành lắc đầu.

Người đàn ông mặc áo đen kia hẳn là cũng rất mạnh, nhưng mạnh hữu hạn. Có lẽ gã ấy chỉ có thể vào tiến vào thành phố Doro ngay thời điểm nguyền rủa tan vỡ vì cái chết của Victor Henry.

Giang Thành cũng không rõ, liệu người áo đen ấy có đủ sức cứu hắn hay không.

Trong sự kiện lần này, hắn thực sự cảm giác được tử vong cận kề.

Mà lúc này...

Con rối Số 16 đã đi đến hồi kết.

Toàn thân nó đã hoàn toàn thối rữa, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc; khung xương ngã màu vàng úa và những bộ phận máy móc rỉ sét đang chen chúc vào các mảng máu thịt, trong khi lớp da lại trồi lên chằng chịt những tròng mắt kinh tởm.

“Mày có lời trăn trối nào không?” Giang Thành trầm ngâm hỏi.

“Nhân loại hèn hạ... Đệch cụ tổ tiên nhà mày...” Số 16 tức giận, thét to đến mức khản cả tiếng.

“Trên thực tế, cha mẹ của tao đều là cô nhi, khó nhận tổ quy tông lắm.” Giang Thành thở dài, “Tuy nhiên, có lẽ tổ tiên nhà tao cũng mồ yên mã đẹp hết cả rồi; mày có thể xuống mồ mà tìm bọn họ trò chuyện.”

“Đậu mợ mày...”

Số 16 vẫn không kịp nói hết câu cuối cùng.

Nó hoàn toàn hòa tan, biến thành một đống dung dịch hỗn hợp gồm thịt thối xen lẫn với các bộ phận máy móc, chậm rãi chảy xuôi trên đường phố.

Song song với từng tiếng 'tanh tách, tanh tách...”, mặt đường nhữa toả ra từng làn khói đen.

“Cũng may! Trước khi chết, nó có thể cảm thụ được một cơ thể bằng xương bằng thịt trong nháy mắt. Do đó, kể như chuyến đi này cũng đáng giá rồi.” Giang Thành cho ra một câu kết luận.

“Phù phù……”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Chưa đến giây phút cuối cùng, chẳng ai dám thả lỏng cả.

“Tiếp theo đây…” Giang Thành đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một trong bốn thành viên của tiểu đội bên phe thị trưởng, “Ngài Thiên Diện, tôi không biết tên thật của anh, thế nên bây giờ tạm thời gọi như vậy nhé. Tôi nghĩ là, tôi cần sự giúp đỡ của anh.”

Người đàn ông bị Giang Thành nhìn chằm chằm vào vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

Gã tiến lên hai bước, tách khỏi tiểu đội thị trưởng ban đầu rồi xé bỏ chiếc mặt nạ trên mặt xuống.

Đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, trông rất phổ thông.

“Lúc cậu nói thị trưởng là một lão già, cả ba người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng vì tôi biết rõ bản chất thật của gã thị trưởng ấy nên chậm mất một nhịp, quên mất giả vờ thành biểu cảm nghi ngờ. Khi tôi kịp nhận ra khoảnh khắc đó, thì đã muộn rồi nhĩ?...”

Thiên Diện bất lực thở dài.

Rốt cuộc, gã vẫn chưa quen với việc đeo mặt nạ và sống thành một người khác.

“Khi đó, tôi nhận ra là cậu từng liếc tôi một lần, từ đó mới biết là cậu đã hoài nghi tôi... À không, cậu khẳng định là tôi luôn rồi.”

“Thế nên kể từ đó, trông các biểu hiện của anh cũng không còn giống với 3 người còn lại nữa. Anh lười nguỵ trang luôn à?” Giang Thành hỏi.

“Đúng vậy...” Thiên Diện bất lực, nói “Tôi họ Lý, tên gốc là Lý Thiên.” “

“Anh Lý, tôi đoán là anh cũng biết những vụ bê bối liên quan đến giới doanh nhân trong thành phố này, đúng không”

“Ừ.”

“Tốt lắm! Bây giờ, mời anh đeo chiếc mặt nạ của Peter York vào, hoặc tự làm một cái mới, để giúp nền kinh tế của thành phố ổn định lại nhé.” Giang Thành bình tĩnh

Giang Thành nhìn chằm chằm vào gã, nhưng trong tay hắn cũng không cầm theo bất kỳ một món vũ khí nào.

Nhưng Lý Thiên cũng không định bỏ chạy khỏi đây; gã biết rõ thanh niên này rất tàn nhẫn.

“Mọi người không lo lắng việc sau khi trở thành thị trưởng, tôi sẽ tìm cơ hội trốn thoát hay sao?”

“Tất nhiên là không.” Long Đào là người trả lời câu hỏi ấy.

Tiếp theo, Long Đào tiến ra sau lưng Lý Thiên và ấn mạnh vào vai gã.

Chiều cao và hình thể của hai người đàn ông này rất khác nhau.

Trước mặt Long Đào, Lý Thiên trông giống như một tên học sinh tiểu học, không hề có lực đánh trả.

Ngay sau đó, Lý Thiên nhận ra có một vật kim loại lạnh lẽo nào đó áp mạnh vào cổ mình.

“Lại nữa rồi...” Gã bất đắc dĩ thở dài, “Lữ quán của các người luôn thích làm như vậy à? Cứ cố nhét bom vào cổ người khác là sao? Ngộ nhỡ bom bị lỗi, nổ một cái đùng thì toang đấy!”

“Yên tâm đê! Hiện tại, trong thành phố Wally chỉ có 2 trường hợp bị lỗi mà thôi.” Long Đào nói: “Nhưng đó là do hai kẻ đó tự tìm đường chết, muốn cố moi ra trái bom này.”

“Được rồi...”

Lý Thiên bình tĩnh tiếp nhận hiện thực.

Nếu đã không thể phản kháng, vậy chỉ có thể tận hưởng thôi.

Dù sao thì gã cũng sẽ là thị trưởng, tuy vẫn chịu sự giám sát của Lữ quán Hoàng Hôn nhưng cũng sẽ không bị truy nã nữa.

“Em trai, mày tỉnh chưa?” Giọng nói kinh ngạc của Giả Nhân vang lên từ phía sau đoàn người.

“Em… em thực sự vẫn còn sống à…”

Giả Nghĩa rơm rớm nước mắt, vì cảm giác có lại một cơ thể bằng xương bằng thịt thật sự rất tuyệt vời.

Lần này, cậu ta thực sự dạo quanh Quỷ môn quan một chuyến.

Bị hoá rối gỗ trong nháy mắt, cậu ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng, thế nên trên khuôn mặt mới lộ ra vẻ sợ hãi như vậy.

Vù vù...

Gió nhẹ thối qua khắp phố phường.

Khi đã không bị sức mạnh Quỷ dị của Số 16 tác động, thành phố Doro cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn.

Trên đường phố, tất cả những con rối bắt đầu thay đổi.

Từng hạt bụi trắng xám tróc ra khỏi cơ thể, theo cơn gió nhẹ mà hóa thành những đường mảnh màu trắng xám, lang thang khắp cả thị thành.

Dần dần, tất cả các đường mảnh màu xám trắng ấy tập hợp lại, để rồi cuối cùng biến thành một tấm thẻ bài bằng gỗ to khoảng ngón tay cái.

Tấm thẻ bài bằng gỗ nhẹ nhàng rơi xuống.

Trước ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phương hướng mà tấm thẻ bài ấy rơi xuống... hóa ra lại là vị trí mà Giang Thành đang đứng.

“Cậu Giang, cơ hội của cậu đến rồi!” Hoàng Đệ lập tức nói ngay. Năm đó, trường hợp của gã cũng giống như vậy. Tại một khu vực Cấm kỵ nào đó, gã cũng từng được nhận một giọt nước suối như thế.

“Cơ hội?”

Giang Thành khẽ cau mày, chậm rãi đưa tay ra.

Tấm thẻ bài bằng gỗ dường như cũng cảm ứng được, thế là nhẹ nhàng đáp xuống trên tay hắn.

Có một con số được chạm khắc khá nông trên tấm thẻ bài: 16.

Giang Thành dùng sức bấm vào, để rồi nhận ra là chất liệu gỗ này rất cứng, tạm thời không rõ nó là gỗ gì.

Ngay khi Giang Thành định ngửi thử, thì bên tai hắn đột nhiên vang lên một tiếng thở dài già nua.

“Haizzz……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK