7:00 sáng.
Bầu trời u ám xuất hiện nhiều ánh sáng hơn, và bình minh đang lặng lẽ xua tan bóng tối.
Mọi người tiếp tục tiến gần đến khe nứt thứ 12.
Từ phía sau đội ngũ, Giang Thành cau mày suy nghĩ.
"3 quy tắc...”
Về 2 quy tắc liên quan đến chuyện hoá rối gỗ, đã có thể dùng nhân mạng để tìm ra.
Về vòng lặp thời gian, Giang Thành vẫn có thể phát hiện ra vòng tuần hoàn đó, nhưng lại không thể hiểu được con số 91 nghĩa là gì.
Con số này chính là chi tiết quan trọng nhất.
Lần trước ở homestay Lục Thuỷ, Giang Thành đã có thể dựa vào một vài chi tiết nhỏ nhoi để phán đoán chân tướng bị che giấu, chủ yếu bởi vì đối phương là con người.
Theo lẽ tự nhiên, con người có thể phát hiện ra khuyết điểm của con người.
Nhưng khi đối mặt với sinh vật Quỷ dị lần này...
Rất bị động, cực kỳ bị động.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Thành chưa bao giờ có cảm giác bị động như thế này.
Dù có bị Lưu Nghĩa trói lại lần trước, hắn đã ngậm dao trong miệng, vẫn có thể thoát thân.
Nhưng trong nhiệm vụ lần này - mặc dù Giang Thành vẫn đưa ra nhiều ý kiến quan trọng, nhưng nếu không có phần ký ức cuối cùng do Giả Nghĩa cung cấp - có lẽ đến cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể ngơ ngác đứng quan sát con rối thứ 91 mà mình tìm được.
Giả sữ nếu đủ thời gian, hắn vẫn có thể suy luận ra chi tiết liên quan đến con rối thứ 16, nhưng thời gian còn lại của mỗi người không còn bao lâu nữa.
"Chẳng trách sao cha mình cứ luôn đánh giá mình quá thấp.”
Giang Thành nhớ tới lời Vân Vân từng nói trong Lữ quán Hoàng Hôn ngày hôm qua.
Cha hắn nói rằng, hắn không hề thừa hưởng một xíu IQ nào từ ông ấy cả, thay vào đó là hắn lại rất đẹp trai.
Giờ suy nghĩ lại...
Dường như cũng đúng chứ chẳng sai.
Cha của hắn đã từng là người tự giác thực hiện các nhiệm vụ liên quan đến Quỷ dị, và cảm thấy rằng hắn sẽ không tạo ra được quá nhiều tác dụng trong các nhiệm vụ thuộc mảng này.
Tựa hồ nhìn ra Giang Thành đang suy nghĩ gì đó, Hoàng Đệ trầm giọng nói: “Cậu Giang, lần này cũng hên là có cậu. May là cậu đã vịn vào gỗ tử đàn để đoán ra tất cả các con rối đều là người sống, chẳng những thế cậu còn là người đầu tiên phát hiện ra vòng lặp thời gian. Bây giờ, cũng vẫn là cậu suy luận ra việc toàn bộ khu đô thị của thành phố Doro là một cái mặt đồng hồ.”
"Nhưng chúng ta vẫn đang rất bị động." Giang Thành đáp lời.
"Người bình thường chỉ có thể bị động như vậy khi đối mặt với những sinh vật Quỷ dị mạnh mẽ kia." Hoàng Đệ cười nhẹ, "Ắt hẳn cậu Giang chỉ quen với cảm giác nắm chặt mọi thứ trong tay rồi. Tôi cũng đã từng như thế. Nhưng vào cái lần đầu tiên tiếp xúc với Quỷ dị, tôi mới hiểu ra bản thân mình nhỏ yếu đến nhường nào."
"Anh Hoàng trước kia cũng là người bình thường sao?” Giang Thành hỏi.
"Đúng vậy, sau đó trong một lần làm nhiệm vụ, tôi đã nhận được một giọt nước suối vô cùng đặc biệt. Sau khi uống vào, tôi bèn có được năng lực Quỷ dị như bây giờ.” Hoàng Đệ nói, “Cậu Giang, nếu muốn tìm trở về cái cảm giác kia - vậy chỉ có một phương pháp mà thôi."
"Khiến bản thân mạnh mẽ hơn?"
"Đúng vậy! Khi thực lực của cậu ngang ngửa với bọn Quỷ dị, vậy cậu sẽ không bao giờ cảm thấy mình bị động như thế nữa.”
Nghe vậy, Giang Thành gật đầu, để rồi nhớ tới viên ngọc nhỏ màu xám mà bản thân đang giữ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen của Giáo hội nói rằng, đó chính là chìa khóa của con đường trở thành Thần linh.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua chính là giúp hắn kích hoạt năng lực Quỷ dị mà thôi.
Vậy, năng lực Quỷ dị của hắn sẽ là gì?
...
8:00 sáng.
Trời đã sáng.
Những ngọn đèn đường trên phố xá dần lu mờ đi.
Thế giới sau lớp sương mù bắt đầu rõ nét hơn một chút, tầm nhìn cũng thông thoáng hơn.
Đi bộ giữa thành phố Doro vào ban ngày, mọi người cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn nhiều.
Những con rối gỗ trên đường phố trông cũng không đáng sợ cho lắm.
"Ngay đằng trước kìa."
Theo dòng nước chảy của con sông, trên cơ sở đúng như suy đoán của Giang Thành, khe nứt ấy đang nằm không xa ở phía trước.
Ngay vị trí đầu đội ngũ, Peter York vẫn đang thuyết phục Long Đào.
Quan điểm của vị thị trưởng hiện tại rất rõ ràng.
"Sau khi tìm được bản thể của sinh vật Quỷ dị kia, cứ trực tiếp giết nó, đừng chuyện trò gì cả. Bằng không, ngộ nhỡ xảy ra biến cố bất ngồ.” Gã thẳng thắn trình bày ý kiến.
"Tìm ra nó rồi tính tiếp..."
Long Đào cảm giác có điều gì đó không ổn với vị thị trưởng này, nhưng gã cũng không nhiều lời.
Giang Thành vẫn di chuyển ở cuối hàng.
Lúc này, hắn vẫn đang suy tư về một số chi tiết.
Từ khi tiến vào thành phố cho đến nay, hắn cũng đã thu hoạch được khá nhiều thông tin từ nhiệm vụ đầu tiên.
Tinggg... toong... tinggg... tonggg...
Có tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khá chói tai, cũng khiến tất cả mọi người sững sờ, dừng lại bước chân.
Sau tất cả những căng thẳng của đêm qua, ai nấy đều tự giác chuyển điện thoại sang chế độ im lặng hết cả rồi.
Mọi người lần mò theo hướng âm thanh phát ra, cuối cùng tìm thấy một chiếc buồng điện thoại công cộng.
Buồng điện thoại này nằm khá gần tính từ vị trí phía bên trái của Giang Thành, rất cũ kỹ; lớp sơn đỏ trên bề mặt ngoài đã bong tróc đi rất nhiều; cửa kính của nó bị vẽ đầy các loại hình vẽ bậy bạ, xấu xí.
Giang Thành nhíu mày, chậm rãi đi tới.
Điện thoại công cộng không còn được sử dụng phổ biến trong thời đại hiện tại; những buồng phòng màu đỏ nhỏ nhắn thế này đã mất đi chức năng ban đầu của nó. Đây chính là hình ảnh thu nhỏ điển hình của một thời đại cũ kỹ bị bỏ hoang tại vệ đường.
Có một câu nói trong bộ phim cũ “Phone Booth” rằng: [You hear a phone ring and it could be anybody. But a ringing phone has to be answered, doesn't it? - Khi chuông đỗ, đó có thể là bất cứ ai. Nhưng khi chuông đỗ, dĩ nhiên là để mày phải bắt máy, đúng không nào?]
Giữa một thành phố Doro đầy chết chóc và im lặng, tại sao điện thoại công cộng lại đột nhiên đổ chuông?
Lại đúng ngay thời điểm Giang Thành đi ngang qua.
Lách cách...
Giang Thành chậm rãi mở cửa buồng điện thoại.
Điện thoại vẫn đổ chuông.
Nhiều năm trước, dù đường phố vắng vẻ nhưng trong bốt điện thoại luôn có bóng người. Những đồng xu hoặc thẻ IC chính là công cụ giúp con người giữ được liên lạc với người yêu hay người thân ở cách xa vạn dặm.
Giờ đây, chúng ta không cần phải mang theo danh bạ điện thoại mỗi khi ra đường.
Giang Thành quyết đoán vươn tay, chuẩn bị nhấc máy.
Mọi người trong đội nhìn hắn chằm chằm.
Có lẽ, họ cũng đang tự hỏi là ai đang gọi đến.
Chẳng ai nhận ra một cảm giác bất ổn đang dần lên men.
Thế nhưng mà...