“Mày định giết tao à?”
Victor Henry gầm lên; mái tóc hoa râm của ông ta rối rung rối mù.
“Mày thật sự muốn giết tao sao?!”
“Tại sao lại không?”
Giang Thành lạnh lùng nhìn gã.
Victor Henry tức giận nhìn hắn, hét lên: “Sau khi tao chết, ai sẽ cai trị thành phố này?”
“Ông không phải là người duy nhất có thể đeo chiếc mặt nạ này.” Giang Thành nhẹ nhàng đáp lại.
“Ngây thơ! Mày nghĩ rằng chính khuôn mặt này là thứ mà những kẻ kia sợ hãi ư?” Victor Henry gào thét, “Tao kiểm soát huyết mạch kinh tế của thành phố này, và tao biết tất cả những vết nhơ cũng như nắm thóp của bọn tư bản nơi đây. Chỉ có tao mới đủ sức tuỳ ý xử lý bọn chúng. Vì vậy, trong 2 năm qua, bọn chúng mới chịu để tao chỉ đạo, mà có như vậy thì nền kinh tế của thành phố mới được cải thiện như hiện này!”
“Ông đang muốn biểu đạt điều gì?”
“Ngoại trừ tao ra, không còn ai biết về những vụ bê bối của bọn tư bản đó, ngay cả những người thân cận nhất của tao.”
Victor Henry trừng mắt giận dữ trong khi ôm lấy bắp chân đẫm máu của mình.
Đây chính là sự tự tin của ông ấy.
Chỉ cần còn nắm giữ mớ tài liệu đó, sẽ chẳng có ai đủ sức lật đổ ông ta cả!
“Một khi tao chết, kinh tế toàn thành phố sẽ lại suy sụp. Người vô gia cư trên đường phố sẽ ngày càng nhiều hơn, và sẽ có rất nhiều hương thân phụ lão không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá này. Cả thành phố Doro sẽ đi đến hồi kết diệt vong!”
Victor Henry gân cổ nói trong khi vẫn nhìn chằm chằm Giang Thành.
“Giang Thành, giết tao đi! Có ngon thì giết tao đi. Hàng trăm nghìn người trong thành phố này sẽ vì mày mà chết!”
Ngay thời điểm này, mọi người dần rơi vào thế khó.
Nếu đúng như những gì mà Victor Henry vừa nói, vậy... Vậy chẳng lẽ không thể giết ông ta thật à?
Mọi người liếc sang Giang Thành, để rồi phát hiện thanh niên này vẫn mang theo vẻ mặt dửng dưng như cũ.
Kế tiếp, hắn nhẹ nhàng nói: “Ông nghĩ rằng, chỉ mỗi một mình ông mới biết về mớ dữ liệu đen của bọn chủ doanh nghiệp kia à?”
“Tất nhiên! Còn ai khác được ngoài tao chứ? Ai lại có thể...”
Victor Henry đột nhiên sững sờ. Ông ta há hốc mồm, không thể nói hết được cả câu.
Victor Henry chậm rãi quay đầu lại, chuyển dời ánh mắt từ Giang Thành sang con rối Số 16.
Con rối này... Nó biết rõ ký ức của hơn 100.000 người trong toàn thành phố, bao gồm cả những gã doanh nhân kia!
“Con sinh vật Quỷ dị này?” Victor Henry cảm thấy hơi bối rối, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại.
“Đương nhiên.” Giang Thành gật đầu.
“Nó sắp tiêu tan rồi!” Victor Henry vẫn không chịu thua.
“Nhưng nó có cơ hội biến thành hình người.” Giang Thành bình tĩnh giải thích.
“Muốn thế thì phải có một phần lực lượng Quỷ dị!”
Victor Henry cũng từng nghe Số 16 nói về chuyện này.
Một phần lực lượng Quỷ dị có thể giúp con rối này sinh ra cơ thể bằng xương bằng thịt, giúp nó thực sự trải nghiệm cảm giác làm người vĩnh viễn.
“Thật trùng hợp! Tôi cũng có một phần.”
Giang Thành cười nhẹ trước khi lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong áo ra.
Hắn mở hộp, bên trong là một viên ngọc nhỏ màu xám.
Những người xung quanh cũng không biết nó là thứ gì.
Nhưng Long Đào lại cau mày.
“Đây là...”
Thân là đội trưởng, gã là kẻ đã làm việc lâu nhất tại Lữ quán, thế nên cũng biết được khá nhiều thông tin mật.
Viên ngọc màu xám mà Giang Thành vừa lấy ra rõ ràng chính là chìa khóa khai sáng của Giáo hội Cơ giới. Vật này có thể giúp một người bình thường thức tỉnh được năng lực Quỷ dị bên trong cơ thể của kẻ đó.
Hơn nữa, viên ngọc này có màu xám xịt hoàn toàn, khác hẳn với bản lưu trữ của Lữ quán chỉ với một màu xám nhợt nhạt.
Đây chính là viên ngọc chỉ dành riêng cho Ứng cử viên!
Long Đào không nói gì, chỉ liếc nhìn những người còn lại trong đội, để rồi nhận ra là chẳng ai có biểu hiện bất thường nào.
Giang Thành đưa viên ngọc cho con rối Số 16, bình tĩnh nói: “Cầm lấy đi! Tao đoán là mày sẽ có thể chân chính trở thành nhân loại.”
“ ..”
“Sao? Con rối như mày mà cũng học được mấy cung cách khách sáo kiểu từ chối một, hai lần rồi mới chịu nhận lấy à?”
“Tao…”
Con rối Số 16 cúi đầu nhìn viên ngọc màu xám trong tay, im lặng một hồi lâu.
Giang Thành quay lại nhìn Victor Henry.
Lúc này, sắc mặt của lão chính trị gia kia đã tái nhợt, có lẽ do mất máu quá nhiều, hoặc cũng có thể là vì đã mất đi lá bài tẩy cuối cùng.
Ông ta nằm xụi lơ trên mặt đất, thậm chí không màng việc che lại miệng vết thương.
“Victor Henry, còn muốn trăn trối gì không?”
“Mày sẽ chết không được yên lành!” Đây là lời nói cuối cùng của Victor Henry.
“Nhiều người từng nói cho tôi nghe câu nói tương tự như vậy, nhưng tôi vẫn sống tốt đến bây giờ. Ngược lại, mồ mã của mấy người đó cũng đã xanh cỏ hết rồi.” Giang Thành cười nhẹ, sau đó rút thanh đoản đao ra, kết liễu cuộc đời của nhà chính trị gia cao tuổi.
Mối thù kéo dài 2000 năm, xuyên qua cả thời gian và không gian, cuối cùng đã kết thúc như thế này.
Cả thành phố Doro dường như rung chuyển nhẹ.
Sương mù bao phủ biên giới thành phố bắt đầu rút đi, từ từ thối lui ra khỏi vùng ngoại ô.
Những vết nứt giống như vực thẳm kia cũng đang biến mất từng chút một; hiện tại, đã không có gì ngăn cản mọi người rời khỏi thành phố này.
Mọi thứ dường như đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Điều duy nhất khiến mọi người đau đầu chính là...
Sau cái chết của Victor Henry, liệu con rối Số 16 này có thực sự đảm đương được nhiệm vụ của nó hay không?
Hiện tại, mọi người thậm chí còn không biết liệu nó có thể biến thành hình người hay không nữa.
“Ăn nó đi.”
Giang Thành lùi lại mấy bước, chừa đủ chỗ cho con rối hoá thân.
Mọi người cũng đang nhìn nó chằm chằm.
Lúc này, Số 16 đã ở trong trạng thái trong suốt. Trên người nó càng lúc càng có nhiều bộ phận biến thành hạt bụi nhỏ trắng xám, tiêu tán theo gió trời.
Số 16 gật đầu, lạnh lùng nuốt viên ngọc màu xám vào bụng.
Vù vù...
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Những thay đổi kỳ dị khó mà giải thích được bắt đầu xuất hiện trên cơ thể của con rối đang trong trạng thái dần tan biến vào lúc này.
Những mạch máu màu đỏ và xanh lam bất chợt hiện ra một cách khó hiểu. Chúng đan xen vào nhau, mà cơ thể đang lu mờ dần của Số 16 càng lúc càng ngưng thực, giống như bị một tấm lưới mạch máu bao trùm vậy.
Bức tranh kỳ diệu này đang hiển thị rõ trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, các mô xương và cơ bắt đầu nổi lên, xung quanh là vô số mạch máu.
Con rối Số 16 cũng nhận thức được những thay đổi bên trong cơ thể của chính nó.
Nó chợt mỉm cười.
Trước đó, nó chưa bao giờ thể hiện bất kỳ biểu cảm nào, có lẽ do bị gương mặt bằng gỗ kiềm chế.
Nhưng bây giờ, nó đang cười, cười rất... điên dại.
Nó ngẩng đầu nhìn Giang Thành; trong nụ cười của nó còn bao hàm chút mỉa mai.