“Đây là thanh hung khí kia à?” Khương Tiểu Linh tò mò nhìn vào tay Giang Thành.
“Đúng vậy.” Giang Thành đưa con dao gấp qua.
Khương Tiểu Linh nhận lấy, mở ra nhìn thử.
“Rất bình thường mà.”
Cô lắc đầu, trả con dao gấp lại cho hắn.
Trong khi đó, những người còn lại vẫn đang băn khoăn về nhiệm vụ.
“Vì sao bọn họ bảo nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành?”
Mưa như trút nước; tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cơn lạnh thấu đến tận xương tủy.
Rõ ràng, 3 thi thể đã ở đây cả rồi!
“Tôi nghĩ, có lẽ là tôi biết rõ nguyên nhân trong đó.”
Lau đi nước mưa trên mặt, Giang Thành cầm theo con dao, chậm rãi bước ra khỏi bồn hoa.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Hứa Mặc tháo kính xuống, vừa xoa sạch vết nước trên tròng kính, vừa nói: “Cậu Giang cứ nói thẳng đi. Hiện tại, nhiệm vụ này đã phát sinh vấn đề rồi. Nếu không thể hoàn thành, chúng ta cũng không thể rời khỏi đây được.”
“Nơi này là ngoại ô.” Giang Thành mở lời, nói một câu không đầu không đuôi.
“Ý của cậu Giang là sao?” Nghiêm Minh hỏi.
“Giá đất ở vùng ngoại ô rất rẻ, thường được mấy hộ tư nhân bán lại hoặc cho thuê.” Giang Thành tiếp tục nói.
“Đích xác là như thế.” Hứa Mặc tỏ vẻ tán thành.
“Căn homestay này hẳn là được ông cụ kia mua đất rồi xây nên.” Giang Thành cúi đầu nhìn con dao gấp trong tay, “Tôi nghĩ mọi người chắc chắn còn nhớ rõ tin nhắn nhiệm vụ nhỉ? Bọn họ yêu cầu chúng ta tìm ra 3 thi thể trong căn homestay.”
“Homestay... Bên trong?”
Hứa Mặc bắt được điểm mấu chốt trong câu nói của Giang Thành.
Gã cau mày, từ từ đeo kính lên.
“Ý của cậu Giang là...”
Nghiêm Minh biến sắc, cũng nhận ra vấn đề: “Cậu Giang cho rằng, mảnh sân sau kia cũng không thuộc phạm vi của căn homestay à?”
“Ừm.” Giang Thành gật đầu, “Nếu lúc trước ông cụ kia không hề mua luôn phần đất sân sau, mà sau đó mới tự tiện xây hàng rào chiếm dụng luôn khu vực ấy, thì thi thể nằm trong mảnh sân sau kia cũng không được tính là 1 trong 3 thi thể bên trong căn homestay.”
“Vậy... Tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức.” Hứa Mặc bắt đầu kiểm tra lại thông tin trong điện thoại di động.
Liên quan đến vấn đề mua bán bất động sản, ngoại trừ gã ra, dường như tất cả mọi người ở đây đều không biết phải kiểm tra từ đâu.
Ai nấy đều nhìn Hứa Mặc chằm chằm, chờ đợi gã đưa ra đáp án.
Không lâu sau, Hứa Mặc lau sạch nước mưa dính trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, nhăn nhó cả mặt mày.
“Đúng vậy rồi... Hợp đồng mua bán lúc đó không hề bao gồm phần đất sân sau kia.”
Ngay cả khi cả đám đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi...
Nhưng lúc nghe Hứa Mặc đích thân thông báo như vậy, ai nấy đều tái mét cả mặt.
“Mẹ kiếp nó! Tổ chức quần què gì thế này? Tại sao còn phải xét nét đến cả vấn đề như vậy?” Lý Mãnh siết chặt nắm đấm, không thể không chửi tục một câu.
Vì nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ, tất cả mọi người đều đã dầm mưa suốt hơn một tiếng đồng hồ.
“Thôi, tiếp tục tìm đi. Chẳng phải chúng ta còn bỏ sót một vài căn phòng đấy à?” Hoàng Sơn thở dài, chỉ có thể mở lời an ủi.
“Đành thế thôi.”
Hứa Mặc cất điện thoại di động vào, quan sát vẻ mặt của từng người.
May mắn thay, tất cả mọi người cũng không quá uể oải cho lắm; hiện tại không phải là lúc nản lòng.
“Không cần đâu. Tôi biết thi thể thứ 3 ở đâu.”
Giang Thành mở miệng lần thứ hai, đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
“Thật à?” Hoàng Sơn tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
“Đương nhiên.” Giang Thành mỉm cười gật đầu, “Tuy nhiên, trước hết thì tôi cần hỏi anh Hoàng vài câu.”
Cả bọn đồng loạt cảm thấy khó hiểu.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất hẳn là tìm ra thi thể. Nếu Giang Thành biết thi thể ở đâu, vốn dĩ hắn nên dẫn mọi người đến đó chứ?
Hắn không quan tâm đến nhiệm vụ à?
Hoàng Sơn kinh ngạc nói: “Cậu Giang này, có chuyện gì thì để tính sao đã... Giờ chúng ta nên ưu tiên đi tìm...”
“Nhanh mà, chỉ có mấy vấn đề nho nhỏ thôi! Không mất quá nhiều thời gian đâu.” Giang Thành cười nhẹ.
“Vậy cậu Giang hỏi đi.”
Hoàng Sơn thản nhiên trả lời.
Bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ; diễn biến lúc này mang tính gợi sự tò mò quá sâu sắc rồi.
“Vấn đề thứ nhất, lúc 10:00 đêm qua, anh Hoàng đang ở đâu?” Giang Thành chậm rãi hỏi.
“Lúc đó, tôi ngủ mất rồi.” Hoàng Sơn trả lời.
“Khi ấy, Khương Tiểu Linh từng thét to một tiếng. Tất cả mọi người đều ra khỏi phòng để hóng biến, duy chỉ mỗi anh Hoàng không xuất hiện. Chất lượng giấc ngủ của anh Hoàng tốt đến vậy à?”
“Tôi có thói quen đeo nút bịt tai khi ngủ để không bị thức giấc giữa chừng. Đêm qua, tôi không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thế nên đánh một giấc ngon lành đến 7:30 sáng.”
Hoàng Sơn cảm thấy có chút khó hiểu, thế là lấy ra một cặp nút bịt tai từ túi áo.
Gã đưa vật này cho Giang Thành xem rõ.
“Chính là thứ này. Đây là thói quen mà tôi đã tập tành từ thời còn học trung học.”
“Vậy thì tốt.” Giang Thành cười cười, “Vấn đề thứ hai, người yêu của anh Hoàng Sơn cách đây 3 năm, giờ vẫn còn sống hay không?”
Hoàng Sơn cũng không phải là kẻ ngu xuẩn gì, thế là lập tức hiểu ngay.
Gã hỏi: “Cậu Giang đang nghi ngờ tôi à? Cậu nghĩ tôi là gã tài xế đã cao bay xa chạy vào 3 năm trước hay sao?”
“Chính xác.”
Giang Thành không phủ nhận.
“Mãi cho đến khi thi thể này được khai quật ra, tôi đều hoài nghi anh Hoàng. Nhưng mà...” Hắn bèn chuyển đề tài, “Sau khi nhìn thấy bộ hài cốt kia, tôi đột nhiên nhận ra là suy đoán trước đó của bản thân đã quá mức chủ quan rồi. Tựa như, tôi đang bị người khác dẫn dắt suy luận vậy. Thế cho nên, tôi muốn hỏi thẳng anh Hoàng cho cặn kẽ.”
“Cậu Giang có thể nói cho tôi biết nguyên nhân hay không?”
Tự dưng bị nghi ngờ suốt một thời gian dài như vậy, Hoàng Sơn quả thật hơi tò mò.
Chẳng lẽ bộ dạng gầy yếu thế này của gã lại phù hợp với hình tượng hung thủ chủ quan trong lòng Giang Thành à?
“Anh Hoàng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.” Giang Thành đưa ra lý do đầu tiên.
“Ôi thế ư?” Hoàng Sơn cười khổ: “Đó là do bạn gái tôi thích hình tượng của một ngôi sao nào đó trên TV. Vì vậy, tôi quyết định phẫu thuật, nhưng kết quả là... Than ôi, phẫu thuật thẩm mỹ cũng bao hàm rủi ro mà, và tôi đã dính phải cái rủi ro đó.”
Giang Thành tiếp tục đưa ra lý do thứ hai: “Tối hôm qua, bà cụ kia bảo rằng, anh Hoàng và bạn gái của anh từng đến đây trong trạng thái chệnh choạng bước chân và nồng nặc mùi rượu vào 3 năm về trước.”
“Ồ... Hóa ra là vậy.”
Cuối cùng, Hoàng Sơn cũng hiểu.
Từ câu nói của bà cụ kia, Giang Thành đã bắt đầu nghi ngờ gã.
“Cậu Giang cho rằng, sau khi sát hại cô gái kia, tôi đã rửa sạch vết máu trên người, lại đổ rượu lên cơ thể của cả hai để che giấu mùi máu tươi à? Sau đó, tôi sẽ nâng thi thể của cô ấy rồi cùng đi tới căn homestay này dưới lớp ngụy trang là một cặp tình nhân sao?”
“Bà cụ kia có thể nhận ra anh Hoàng, vậy chứng tỏ bà ấy quả thật đã từng ở đây vào 3 năm về trước.”
“Cũng đúng.”
Hoàng Sơn cười bất lực.
“Tuy nhiên, nếu tôi thật sự là gã tài xế kia, tôi sẽ không tự khai báo là mình từng đến đây thuê phòng vào thời điểm cách đây 3 năm ấy.”
Gã lập tức lấy điện thoại di động ra, nhập mật mã mở khóa trước mặt Giang Thành.
“3 năm nay, tôi đã xài vài kiểu điện thoại di động khác nhau, nhưng vẫn luôn giữ lại những dữ liệu quan trong. 3 năm trước, tôi và bạn gái đúng là đã uống quá nhiều. Cậu Giang có thể xem tận mắt, tôi và cô ấy vẫn giữ mối quan hệ yêu đương cho đến hiện tại.” Gã đưa điện thoại di động cho Giang Thành, “Trong album có rất nhiều ảnh chụp, từ 3 năm trước cho đến bây giờ.”
“Không cần đâu, tôi tin tưởng anh Hoàng.” Giang Thành chỉ nhìn màn hình, không hề nhận lấy chiếc điện thoại mà Hoàng Sơn đưa sang, “Thế cho nên, anh Hoàng thật sự là vì cầu mạng mà đến tham gia nhiệm vụ này à?”
“Đúng vậy.” Hoàng Sơn thở dài, “Từ lúc còn trẻ, tôi đã thích uống rượu, mà mỗi lần đều uống say khướt cả. Cứ tưởng mình khỏe nên chịu đựng được, ai ngờ đâu... Mấy tháng trước, tôi phát hiện ra là gan của mình...”
“Hiểu rồi.”
Nắm rõ tiền căn hậu quả, Giang Thành bèn gật đầu.
Hắn lập tức quay đầu, nhìn sang Lý Mãnh.
“Vậy thì... Anh Lý này, anh Hoàng ngủ ngon suốt cả đêm, tại sao anh lại bảo là đã gặp mặt anh Hoàng vào đêm qua?”
“Chuyện này...” Lý Mãnh gãi đầu, “Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi ư?”
“Anh Lý nhớ cẩn thận lại xem?”
Giẫm lên mặt nước đọng, Giang Thành chậm rãi tiến về phía trước nửa bước.
Mặt nước lạnh căm nhẹ nhàng gợn sóng, hoàn toàn ngập thấu qua gọt chân của mọi người.
Hai người đứng cách nhau khoảng 7 bước chân.
“Hẳn là nhìn lầm rồi.” Lý Mãnh cười nhẹ, tạo nên một cảm giác rất chất phác, “Có thể là người khác nhỉ? Nói không chừng, có thể là tôi đã gặp qua bà cụ kia. Hành lang lúc ấy tối tăm quá.”
“Tôi có thể đưa ra một giả thuyết được không?” Giang Thành mỉm cười hỏi.
“Cậu...”
“Thôi, tôi cứ lập luận thế này nhé.”
Không đợi Lý Mãnh trả lời, Giang Thành bắt đầu mở lời.
“Giả thiết rằng, anh Lý chính là gã tài xế của 3 năm về trước. Xui rủi thay, anh lại nhận ngay nhiệm vụ này. Anh tự hiểu rằng, cô gái trẻ mà anh đích thân chôn xuống khi ấy chính là 1 trong 3 thi thể. Do đó, sau khi nhận được nhiệm vụ thì anh vội vội vàng vàng chạy tới căn homestay này. Anh muốn nhanh tay đào bộ hài cốt ấy lên để tránh bại lộ bản thân. Không may thay, lại có người đến đây trước anh một bước.”
Giang Thành mỉm cười, lại chậm rãi tiến lên nửa bước.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại 6,5 bước.
Hắn nói tiếp: “Có lẽ vì chột dạ, khoảng 10:00 tối qua, anh lặng lẽ ra ngoài, thay giày dép và áo mưa vào rồi di chuyển lên sân thượng. Anh muốn kiểm tra sơ quan để tự trấn định lại cõi lòng đang bất an của mình.”
Trong lúc Giang Thành giảng giải, mưa càng lúc càng lớn hơn.
Lý Mãnh vẫn nhìn hắn chằm chằm; nụ cười trên mặt gã đã dần dần biến mất.
“Sau đó, anh cởi áo mưa và giày dép đi, chuẩn bị trở lại phòng mình. Nhưng khi chưa đi được vài bước trên cầu thang, còn chưa trở xuống hành lang nữa, anh chợt phát hiện ra là chiếc áo mưa trong tay anh đang nhỏ nước xuống mặt sàn. Ngay lập tức, anh biết là có vấn đề xảy ra. Vết nước ở cầu thang sẽ nói cho mọi người biết rằng, đã từng có người bước lên sân thượng, nhưng anh cũng không hy vọng là mọi người phát hiện ra cái xác trên sân thượng này.”
Giang Thành lại tiến về phía trước nửa bước.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn xuống còn 6 bước.
“Lúc đó là buổi tối, thông thường thì cũng chẳng có ai chú ý tới việc cầu thang dẫn lên sân thượng có vết nước dưới mặt sàn cả. Hơn nữa, vết nước ấy chắc chắn sẽ khô đi vào sáng hôm sau. Nhưng dù là thế, anh vẫn cảm thấy rất lo lắng... Cũng vào lúc này, Khương Tiểu Linh đột nhiên thét to lên. Anh biết chắc chắn là sẽ có người ra khỏi phòng kiểm tra tình hình, thế nên đành phải lập tức ném chiếc áo mưa kia về lại sân thượng, sau đó mới vội vàng trở về phòng mình.”
Tiếp đó, quả thật là mọi người đều mở cửa phòng, ra ngoài hóng biến.
Nhưng có một ngoại lệ, chính là Hoàng Sơn đã nhét nút bịt tai vào lỗ tai, thế nên ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau.
“Ắt hẳn anh Lý cũng chú ý tới việc anh Hoàng không hề đi ra khỏi phòng, từ đó mà âm thầm tương kế tựu kế. Sau khi mọi người đều trở về phòng mình, anh mới đi ra ngoài một lần nữa, quay lại sân thượng để lấy chiếc áo mưa ướt sũng kia rồi nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng của anh Hoàng. Vì vậy, tôi đã trông thấy vết nước kéo dài đến tận căn phòng số 203 của anh Hoàng đây.”
“Hóa ra là thế à?”
Hoàng Sơn giật mình, nhất thời hiểu được lý do cuối cùng dẫn đến việc Giang Thành vẫn luôn nghi ngờ gã.
Quả thật, bất kể là ai ở vị trí của Giang Thành đều sẽ hoài nghi Hoàng Sơn.
Thế là kế đó, Lý Mãnh lại men theo đường cũ mà trở về đỉnh cầu thang. Sau khi vắt khô chiếc áo mưa, gã bèn mang áo mưa về phòng. Đây cũng là nguồn gốc thật sự của vũng nước đọng khá to mà Giang Thành từng trông thấy ở đỉnh cầu thang.
Giang Thành tiến về phía trước một bước, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ rằng, chuyện tôi chạm mặt anh Lý ở ngay cửa nhà vệ sinh cũng không phải là một lần trùng hợp. Anh Lý đang chờ có người tới, đúng không? Dù bất cứ một người nào đến đó để đi vệ sinh, anh đều xuất hiện và tỏ vẻ là mình từng trông thấy anh Hoàng, đồng thời còn nói thêm mấy câu đầy tính ám chỉ kia.”
Lúc đó, Lý Mãnh nói rằng: “Nhưng đã muộn thế này rồi, nếu không phải đi vệ sinh thì còn có thể đi đâu được nữa? Chẳng lẽ lại đi lên sân thượng dầm mưa sao?”
Tính chất ám chỉ trong câu nói này cực kỳ mạnh mẽ.
Điều này chứng tỏ là gã biết rất rõ rằng, mọi người sẽ chắc chắn tìm ra cái xác được chôn trên sân thượng.
Một khi bị tìm thấy, những người tham gia nhiệm vụ còn lại sẽ nghi ngờ đây chính là chân tướng ẩn giấu kia. Tiếp đến, bọn họ sẽ quyết tâm truy tra đến tận gốc rễ. Vì vậy, gã cần một người khác chịu tội thay.
“Vốn dĩ trong thời gian 3 ngày này, anh định thực hiện hành vi ám chỉ với tất cả mọi người ở đây. Thông qua một vài phương pháp, anh sẽ khiến mọi người cho rằng anh Hoàng mới chính là gã tài xế lúc trước. Đến cuối cùng, dù anh Hoàng có dùng trăm miệng một lời thì cũng không thể nào tự biện minh được nữa, từ đó mà nghiễm nhiên trở thành cái gọi là 'chân tướng ẩn giấu' kia.”
Giang Thành lại tiến về phía trước 1 bước lần nữa. Lúc này, khoảng cách giữa hai người còn 4 bước.
Ai nấy đều giật thót cả mình khi nghe hắn giảng giải lại tình huống đêm qua. Với những sự quanh co khúc chiết ấy, nếu đổi lại là bọn họ, vậy chẳng ai đủ sức lý giải rõ ràng. Phỏng chừng, mọi người đây sẽ nhanh chóng rằng hung thủ là chính Hoàng Sơn rồi.
“Nhưng anh không hề đoán được rằng, chỉ chưa đầy một ngày mà cả nhóm đã tìm đủ mấy thi thể rồi.” Giang Thành nhìn Lý Mãnh, hỏi “Anh Lý, tôi đều nói đúng cả chứ?”
“Ờ thì...”
Trong lúc nghe Giang Thành trình bày, sắc mặt của Lý Mãnh vốn dĩ cũng càng lúc càng nặng nề hơn rồi.
Nhưng sau khi nghe xong, gã đột nhiên lại cười to, trong khi tay vẫn gãi đầu với bộ dáng chất phác như cũ.
Tiếp theo, gã chậm rãi luồng tay vào ngực trong lúc vừa cười vừa nói: “Cậu Giang à, chắc cậu chơi mấy cái game thám tử quá 180 phút/ngày rồi, đúng không? Tôi cũng có cài mấy trò game nổi tiếng tương tự như vậy nè...”
Thoạt nhìn, dường như gã định thò tay vào ngực để lấy điện thoại di động của mình ra.
Tương tự Hoàng Sơn vừa rồi, gã cũng muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Ầm ầm...
Một cột sét đột nhiên nổ vang giữa bầu trời.
Thế giới tối tăm đột nhiên sáng rực như ban ngày, màn mưa càng dày đặc hơn!
Trong khoảnh khắc mà ai nấy đều hoa mắt này...
Giang Thành tựa như biến thành một con báo săn hung ác khi đạp mạnh chân xuống vũng nước, phóng mạnh cả người về phía trước với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, khiến mái tóc đen ướt sũng của hắn hất mạnh về phía sau.
Trên sân thượng, một vài bọt nước thê lương đột ngột bắn tung tóe lên.
Vô số giọt mưa lạnh băng bị Giang Thành đụng nát, phiêu tán giữa làn gió rét căm căm.
Chát!!!
Khẩu súng lục màu vàng sẫm bị đánh bay chỉ với một cú đấm, để rồi lập tức rơi xuống làn nước ngập dưới chân.
Lý Mãnh gian nan cúi đầu, nhìn con dao gấp rỉ sét đang cắm vào ngực mình. Lúc này, gã chỉ có thể trông thấy phần cán dao.
Với khoảng cách 4 bước, gã không kịp nổ súng.
Với gương mặt lạnh băng, Giang Thành lạnh lùng mở lời.
“Anh Lý, anh chính là thi thể thứ 3.”