• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới xám trắng và tối tăm này mang đến một áp lực rất lớn.

Giữa màn sương mù.

Đèn xe đang chiếu sáng khu vực phía trước, dường như con đường rạn nứt này không bao giờ có điểm kết thúc.

Sương mù dày đặc bao bọc lấy chiếc ôtô màu đen này, tựa như nước biển sền sệt và nặng nề, khiến mọi người có một cảm giác cô độc và nghẹt thở đến mức khó mà lý giải được.

Nếu hiện tại chỉ có một người đi đường mà thôi, cái loại bất an và sợ hãi thế này sẽ bị nỗi cô độc phóng đại đến vô tận, cuối cùng là lạc lối vĩnh viễn trong cả thế giới tối tăm.

Trong xe, con Hải ly giương bộ vuốt xù xì ra, giở giọng hằn học: “Nhóc con, sau khi đến thành phố Doro, nếu chú mày gặp phải phiền toái gì, nhớ là đừng có mà khóc lóc cầu xin đại ca đây cứu chú mày nhé!”

“Ừm, tôi sẽ cố gắng.” Giang Thành mỉm cười đáp lại.

Giả Nhân thì thầm bên tai Giang Thành: “Cậu Giang, con Hải ly kia nói chuyện cộc cằn lắm, cậu đừng để ý tới nó. Sau khi đến nơi, chúng ta cứ nấp sau lưng anh Đào hoặc Ngô Đức là được rồi. Hai người đó là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong đội đấy.”

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Giang Thành đại khái hiểu được sự phân công công việc của đoàn đội này.

Long Đào là lãnh đạo, hai anh em Giả Nhân và Giả Nghĩa phụ trách cảm ứng quỷ dị hoặc các mối nguy hiểm khác. Ngô Đức phụ trách đánh nhau, con Hải ly kia đảm nhiệm việc chửi bới. Về gã Hoàng Đệ ngồi phía sau...

“Cha của cậu Giang là quý ngài Giang Đạo Tông à?” Đang lái xe, Long Đào nhìn vào gương chiếu hậu rồi đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy. Sao anh Long biết vậy?” Giang Thành đáp lại.

“Nghe cậu nói chuyện với bà Vân thôi. Cậu nói cha mẹ của cậu đã không về nhà suốt 3 năm nay. Vì vậy, tôi đoán đó hẳn là ngài Giang và quý cô Ekaterina.”

“Hai người bọn họ rất nổi tiếng à?” Giang Thành hỏi.

“Đương nhiên! Cực kỳ nổi tiếng đấy! Mà không chỉ ở một nơi nhỏ bé như thành phố Wally này thôi đâu.” Long Đào cười nhẹ: “Cậu Giang, nếu những sinh vật trong Lữ quán biết cậu là con trai của hai người bọn họ, chắc chắn sẽ không có ai dám khinh thường cậu nữa.”

“Chẳng sao cả.”

Giang Thành nhún vai; hắn có thể cảm nhận được rằng, những sinh vật trong Lữ quán kia khá là khinh thường newbie.

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Vì vài vết xe đổ khi cả đoàn đội bị tận diệt khi trước, mà hắn cũng không phải một tờ giấy trắng.

Long Đào tiếp tục: “Khi tôi mới vào khách sạn, cha của cậu là người đã gánh một niewbie như tôi vào thời điểm bắt đầu.”

“Thế nên anh Long mới quyết định dẫn tôi theo lần này à?” Giang Thành hỏi.

“Không. Tôi cảm thấy đội ngũ hiện tại quả thật còn thiếu một tay súng cừ khôi.” Long Đào cười đáp lại.

“Khụ khụ khụ...” Đang ngồi ở hàng ghế sau, Ngô Đức đột nhiên ho hai tiếng. Tuy vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, gã vẫn cố gắng thể hiện ra là mình đang tồn tại.

“Nhóc Ngô à, sau khi nhiệm vụ này kết thúc, cậu có thể so tài bắn súng với cậu Giang đây.”

“Anh Đào, chỉ là cổ họng tôi không được thoải mái mà thôi...”

“...”

...

Đêm tối hòa vào sương mù, bao trùm vạn vật.

Chớp mắt, đã đến 12:00 đêm.

Sự yên tĩnh giữa màn sương dày đặc càng khiến người người đều bất an. Thỉnh thoảng, sương mù bốn phía sẽ khuấy động cuồn cuộn một lát, tựa như có một sinh vật khổng lồ nào đó đang tản bộ giữa màn đêm.

Chiếc ôtô dừng lại trên đường trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người đều cảnh giác. Sau đó, Long Đào và con Hải ly kia thay đổi vị trí cho nhau.

Sau khi con Hải ly ấy thuần thục giơ tay lên, Giang Thành mới hiểu được.

Nó lại muốn lái xe cơ à?

“Chân cậu ngắn như vậy, có thể đạp tới chân ga hay không?” Giang Thành không thể không hỏi.

“Ngắn quần què...” Con Hải ly đột nhiên quay đầu, toát lên vẻ giận dữ rõ rệt từ đáy mắt, “Nhãi rãnh, sau khi đến nơi, tao và mày phải có một trận tử chiến! Đừng ai cản tao hết nhé!”

Long Đào duỗi bàn tay thô kệch ra, tóm ngược đầu của con Hải ly lại: “Lái xe nghiêm túc đi!”

“Đệch cụ!”

Cứ như vậy, giữa tiếng phẫn nộ bất bình của con Hải ly, chiếc ôtô này này chậm rãi lăn bánh.

Chiếc SUV hiện tại đã được cải tạo đặc biệt, thế nên trên bảng điều khiển trung tâm có những nút bấm dùng cho việc phanh hoặc điều khiển tốc độ xe cùng các thao tác khác. Có lẽ, đây là kiểu thiết kế đặc biệt dành riêng cho con Hải ly này.

Ngồi ở ghế lái phụ, Long Đào bắt đầu kể cho Giang Thành nghe về các nhiệm vụ trong quá khứ.

Đây chính là quá trị mà các nhà thám hiểm kỳ cựu truyền đạt kinh nghiệm lại cho người mới.

“Cậu Giang, lực lượng Quỷ dị, về cơ bản là không có phân cấp. Tuy nhiên sau đó, nhân loại đã dần xây dựng nên một thứ bậc phân cấp phổ thông, đơn giản có 3 loại, gồm: cấp thấp, trung cấp và cao cấp.” Long Đào nói.

“Anh Long này, người ta căn cứ vào cái gì để phân chia đẳng cấp vậy?”

“Dựa vào mức ảnh hưởng đối với sinh vật, độ thương tổn hoặc thời gian... để tổng hợp lại rồi phân chia cấp độ, chứ không có tiêu chuẩn đặc biệt rõ rệt nào để phán đoán.”

Nói xong, Long Đào quay đầu, chỉ vào Giả Nhân bên cạnh Giang Thành.

“Hai anh em Giả Nhân và Giả Nghĩa chính là sinh vật Quỷ dị cấp thấp nhất. Nói cách khác, chính là cấp độ cơ bản, không có bất kỳ năng lực thương tổn nào. Bọn họ chỉ có thể cảm ứng được lực lượng Quỷ dị bằng một cách cực kỳ đơn giản mà thôi.”

Nhờ Long Đào giải thích rõ, Giang Thành mới hiểu được rằng, với những sinh vật Quỷ dị ở cấp bậc này mà có thực thể, hầu như bọn họ đều sẽ phải kiêng sợ vũ khí nóng.

Giả Nhân và Giả Nghĩa có cơ thể giống hệt người bình thường.

Nếu cơ thể của bọn họ trúng đạn, vậy vẫn sẽ trúng đạn không khác gì người bình thường.

Tương tự, con Hải ly đang lái xe cũng là sinh vật Quỷ dị cấp thấp. Thân thể của con Hải ly kia và bọn Hải ly phổ thông đồng loại cũng chẳng có gì khác nhau cả, thậm chí là nó còn giữ lại thói quen hoạt động về đêm.

“Thế giới sương mù này có một sự cân bằng. Mặc dù sinh vật Quỷ dị rất cường đại, nhưng cơ hồ đều có những nhược điểm riêng. Hơn nữa, một sinh vật càng hùng mạnh, nhược điểm ấy lại càng trí mạng. Đây chính là quy tắc, một quy tắc mà tất cả các sinh vật đều phải tuân thủ.” Long Đào uống một ngụm nước, tiếp tục giới thiệu cho Giang Thành.

“Anh Long có thể giải thích rõ hơn về điểm này không?”

“Ừ, để tôi nghĩ xem. Ví dụ thế này nhé...”

Ví dụ đầu tiên của Long Đào vẫn là hai anh em Giả Nhân và Giả Nghĩa kia.

Năng lực quỷ dị của hai người bọn họ rất yếu, thế nên không thể hiện ra một nhược điểm rõ rệt nào, giống như một người bình thường vậy.

“Tôi từng thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ gian nan, cách đây 10 năm về trước. Khi ấy, tiểu đội của tôi có 6 người, nhưng chỉ một người có được lực lượng Quỷ dị. Không những thế, năng lực ấy cũng không có bất kỳ lực sát thương nào. Chúng tôi bị lạc lối tận sâu trong rừng rậm, mà cây cối xung quanh đều sống lại, không khác gì mấy bộ phim kinh dị từng trình chiếu kia...”

Hiển nhiên, các thành viên còn lại trong tiểu đội cũng chưa từng nghe Long Đào kể về quá khứ thế này. Do đó, ai nấy đều xốc lại tinh thần, nghiêng tai lắng nghe.

Long Đào nói, rừng rậm lúc ấy đầy rẫy các sợi dây leo khủng khiếp đang liên tục ngọ nguậy. Nó kháng lửa, kháng sát thương vật lý; họ liên tục dùng dao búa chém vào nhưng chỉ tóe lên ánh lửa mà thôi.

Sau khi một đội viên hy sinh, cả đội đã tìm ra quy tắc đầu tiên, hay nói đúng hơn chính là nhược điểm đầu tiên của đám dây leo ấy.

“Là âm thanh... Chúng tôi phát hiện ra rằng, miễn không la hét, các đợt tấn công sẽ giảm thiểu đi khá nhiều.”

Nhưng thực tế thì không hề dễ dàng như vậy.

Khi bị các sinh vật bất tường tấn công, con người sẽ la hét theo bản năng.

Lại tiếp tục có 2 đội viên bỏ mạng, 3 người còn lại mới phát hiện ra điểm yếu thứ hai của mớ dây leo ấy.

“Khi chúng tôi di chuyển thật chậm, dường như bọn dây leo kia không thể nhận thấy chúng tôi, nghĩ rằng chúng tôi là vật chết.”

Đó hai quy tắc mà cả đội phải dùng đến tính mạng để tìm ra, cũng nhờ thế nên Long Đào mới có thể sống sót.

Những dây leo giết người kia, ít nhất cũng là sinh vật Quỷ dị cao cấp.

“Khi đó... Anh Long chỉ trốn thoát thôi à?| Giang Thành nhíu mày hỏi.

“Đương nhiên không dừng lại ở đó!” Long Đào lại uống một ngụm nước, bảo: “Về sau, 3 người chúng tôi vẫn sống sót, thế là chậm rãi đi đến khu vực trung tâm rừng rậm rồi tìm ra nguồn gốc lực lượng của đám dây leo kia. Kỳ thật, nó chính là một hạt giống rất yếu ớt, to bằng nắm tay. Tôi chỉ dùng một đao là có thể chém nát hạt giống kia. Cũng từ đó, tất cả bọn dây leo trong rừng đều lập tức thét to thảm thiết rồi nhanh chóng khô héo dần.”

Đó chính là quy tắc.

Cho dù là sinh vật Quỷ dị cao cấp, khi đã bị phát hiện ra nhược điểm, Long Đào vẫn có thế giết chết nó ngay lập tức dù bản thân gã chỉ là một người bình thường vào thời điểm ấy.

Những kinh nghiệm này thực sự rất có giá trị, đủ khả năng cứu mạng đám newbie rất nhiều lần.

Tuy nhiên Giang Thành vẫn còn tồn trữ một ý tưởng khác...

Nếu đám sinh vật Quỷ dị kia quá hùng mạnh, vậy người bình thường phải làm cách nào để đối mặt đây?

Đối mặt với sự điên cuồng của nó, chúng ta có kịp thời tìm ra nhược điểm hay không?

Thế nên trong thế giới sương mù này, khái niệm về sự cân bằng cũng chỉ là có xu hướng cân bằng mà thôi.

“Anh Long, anh có biết về nguồn gốc của lực lượng quỷ dị hay không?” Giang Thành nói lên một vấn đề cứ luôn quanh quẩn trong lòng hắn.

“Về chuyện này...”

Long Đào trầm ngâm một lát.

“Rất ít người nghiên cứu về chuyện này, nhưng tôi đã từng nghe đồng rằng... Có lẽ tất cả mọi chuyện hiện tại đã bắt nguồn từ một buổi tế tự, do một thế lực gọi là Giáo hội Máy Móc tổ chức nên...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK