“Ý kiến này vô lý quá!”
“Nghe cũng có lý mà!”
“Đừng tranh cãi nữa! Lo mà chạy nhanh lên, tìm chỗ nào không có quá nhiều bọn rối gỗ rồi nghỉ ngơi một tí.”
Màn đêm nặng nề, chìm nghỉm trong lớp sương mù dày đặc.
Dưới ánh đèn neon đa sắc đang nhấp nháy, cả đội dán sát vào các tòa nhà thép cũ kỹ, khom người, đi xuyên qua màn sương mù, giống như bầy chó săn cảnh giác.
Trên đường phố trơn trượt băng giá, có vô số con rối đang lặng lẽ đứng đó.
Gió lạnh thấu xương thổi tung lớp sương mù dày đặc, khiến đám người đang vội vã chạy trốn phải bất giác rùng mình.
“Những con rối này có cơ chế hoạt động rất cổ quái; mọi người cẩn thận, nhớ đi gần nhau.” Long Đào lớn tiếng nhắc nhở.
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc kia và Hoàng Đệ phân tích không chính xác.”
Con Hải ly cũng không nhàn rỗi.
Trong lúc chạy trốn, nó vẫn quyết tâm lý luận với Giang Thành.
“Nếu đúng như những gì mà mày suy đoán..." Nó nói: “Nếu nó đã không thể tìm thấy vật cần thiết bên trong ký ức của hàng trăm nghìn người thế này, thế nên tao nghĩ là ắt hẳn nó cũng không phải đang tìm một thứ gì đó đâu, chẳng qua là ăn no, ăn quá nhiều ký ức nên cần thời gian tiêu hóa mà thôi.”
“Nếu vẫn còn người sống sót thì sao?” Hoàng Đệ thay mặt Giang Thành đáp lời, “Nếu có người sống sót và những kẻ ấy không bị biến thành con rối, thế nên ký ức của bọn họ chưa bị đọc đến... Vậy cũng tương đương với những gì mà chúng ta đã suy đoán.”
"Làm gì có chuyện đó? Đã 6 ngày rồi!”
Con Hải ly rất kiên định.
Ai có thể trụ nổi 6 ngày trong tình trạng chạy thụt mạng liên tục như thế này?
“Trên thực tế, cậu nói cũng có lý, kể như đây là một trong vô số khả năng có thể xảy ra thôi.” Giang Thành cười đáp: “Hiện tại, chúng ta chỉ có thể dựa vào những gì đã biết để suy đoán ra tất cả những tình huống có khả năng xảy ra. Trong quá trình này, lại phải liên tục loại bỏ một số tình huống ở giữa để tìm ra đáo án hợp lý nhất.”
"Ủa? Sao giống kịch bản trinh thám quá vậy?"
Con Hải ly mở to mắt, vẫy vẫy bàn chân nhỏ của mình.
“Thứ mà tôi không bao giờ tin chính là kịch bản trinh thám. Trong những bộ phim truyền hình trinh thám kia, mỗi khi nhân vật chính mắc sai lầm, nhẹ thì 'thể hiện' thất bại, và tệ nhất chính là nhân gian hoá hư không...”
Ngô Đức lại ho khan hai tiếng.
Hiện tại, mọi người đều đang chạy thụt mạng. Long Đào dẫn đầu, còn Ngô Đức chạy cuối cùng.
Gã chỉ tay vào các cửa hàng ven đường, lớn tiếng nhắc nhở: “Mọi người đừng tranh cãi nữa. Các anh có để ý hay không, đa phần là đường phố đều có bọn rối gỗ lượn lờ, nhưng bên trong mấy căn nhà thì khá là hiếm..."
Có rất nhiều cửa hàng trống vắng bên trong.
Thỉnh thoảng, vẫn có một vài con rối gỗ trong cửa hàng. Bọn chúng đều mang theo tư thế sợ hãi và đang bỏ chạy thụt mạng về phía cửa ra vào.
“Trong nhà chắc chắn có vấn đề; tốt hơn hết là chúng ta đừng động vào.” Giả Nhân nói.
“Hoặc là chúng ta cũng có thể vào thử xem? Biết đâu lại tìm ra được một quy tắc mới?” Ngô Đức nói.
“Nhưng... ai vào thử đây?”
Mọi người đồng loạt nhìn sang con Hải ly.
Đó là một dạng ánh mắt biết nói.
“Đờ mờ?!”
Con Hải ly lại sắp phát điên rồi.
Kể từ khi đặt chân đến thành phố này, lông tóc của nó đã thưa lại càng thưa hơn. Mới có một tiếng đồng hồ, mà nó cũng không nhớ được là mình đã nhổ biết bao sợi lông ra khỏi cơ thể rồi.
Trong các nhiệm vụ trước, nhổ một lần là bình thường, nhưng nhổ lông lần thứ hai là kể như gặp phải nguy hiểm rồi.
“Được rồi! Bố đây cố gắng hết sức vậy!”
Con Hải Ly nhắm mắt lại, miễn cưỡng bứt tóc.
Không lâu sau, con Hải ly biến hình từ sợi tóc của con Hải ly gốc bắt đầu tung tăng chạy đến trước cửa của một siêu thị nhỏ.
Tấm biển trước cửa siêu thị treo thẳng đứng, trông rất già cỗi; khung biển đã rỉ sét màu đỏ sẫm và những nét chữ trên đó vẫn còn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
Mọi người đứng tại cửa ra vào.
Bọn họ chạy trốn đã hơn 20 phút rồi, cũng vô cùng cẩn thận. Ai nấy đều cố ý chọn hướng di chuyển ở rìa khu đô thị, không đi sâu vào. Bọn rối gỗ ở mấy con đường xung quanh tương đối ít thấy vì đã ẩn nấp sau màn sương hết cả rồi.
Bên trong siêu thị rất yên tĩnh.
Sàn nhà trắng muốt, phản chiếu lấy bóng đèn điện phía trên.
Gần cửa, chỉ có hai con rối màu nâu tím lạnh băng đứng đó; trông cả hai đều đang giữ tư thế chạy trối chết.
Quầy thu ngân hơi lộn xộn, dường như có kẻ nào đó lợi dụng lúc hỗn loạn mà giật lấy tiền bên trong.
Có hai chiếc kệ rơi xuống đất, hàng hóa vương vãi khắp nơi.
“Đi thôi!”
Con Hải ly nhỏ nhảy tung tăng vào trong.