11:00 trưa.
Phòng 104.
Ván giường đã được nhấc lên, tủ quần áo được dời đi, nhưng dưới mặt đất cũng không có lối đi hay tầng hầm ngầm nào.
Hứa Mặc đang mệt nhọc kiểm tra các khe hở trên trần nhà, vất vả đến mức trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Khương Tiểu Linh gõ đi gõ lại các vị trí trên vách tường, tựa như muốn kiểm nghiệm xem các diễn biến trong một số đoạn tiểu thuyết kinh điển có xuất hiện hay không.
Giang Thành vẫn đứng bên cửa sổ với sắc mặt bình tĩnh, im lặng không nói một lời.
“Hay quá ha! Ai nấy đều đang bận rộn, chỉ có mỗi anh lười biếng!” Khương Tiểu Linh không thể không lên tiếng.
“Tôi đang suy tư.” Vẻ mặt của Giang Thành rất nghiêm túc.
“Suy tư có thể suy nghĩ ra cái gì?”
Khương Tiểu Linh lẩm bẩm, có lẽ là vì cảm thấy Giang Thành viện cớ cho sự lười biếng của mình.
Ba người khác cẩn thận tìm kiếm bên trong căn phòng số 103 ở đối diện.
“Cây cối.” Giang Thành thản nhiên nói một câu.
“Cây cối?” Khương Tiểu Linh nghi hoặc.
“Cậu Giang đã phát hiện ra điều gì à?”
Hứa Mặc nhảy xuống khỏi băng ghế, lau đi mồ hôi trên trán.
Gã nhìn Giang Thành, sau đó nhận ra hắn đang nhìn vào một nơi nào đó ngoài cửa sổ.
Vì thế, gã cũng nhìn theo.
“Rất nhiều cây cối.” Hứa Mặc nói: “Đây là sân sau của căn homestay này. Từ các căn phòng số chẵn, có thể quan sát cảnh vật bên ngoài thông qua cửa sổ. Phòng 201 của cậu Giang là phòng đánh số lẻ, thế nên quang cảnh bên ngoài cửa sổ là ở sân trước.”
Sân trước cũng chính là khoảnh sân mà mọi người vừa đến đây là đã gặp.
Đêm qua, Hứa Mặc ngủ tại căn phòng số 202, đối diện với phòng của Giang Thành. Khi đó, gã đã trông thấy mảnh sân sau này thông qua cửa sổ.
“Anh Hứa có nhận ra hay không, thảm thực vật xung quanh đây đều có một điểm chung.” Giang Thành nói.
“Đều rất thấp bé à?” Hứa Mặc nhớ lại nội dung mà mình từng được học lúc đi nghĩa vụ quân sự, “Thành Wally có đất đai rất cằn cỗi, mục nát và đơn điệu; thảm thực vật nơi đây rất thưa thớt, mà vùng ngoại ô lại có nhiều rêu hoặc bụi cây thấp bé.”
Để đến được căn homestay này, cả đám đã phải đi qua một khu vực kéo dài gần 200 - 300 mét với chỉ toàn các bụi cây thấp lè tè.
Từ thành phố bắt taxi tới nơi này, cảnh sắc ven đường giữa màn sương mù cũng đa phần là các bãi cỏ, hiếm khi gặp được những thân cây cao lớn.
“Đúng, đều rất thấp bé; nhưng thân cây kia hơi khác biệt.” Giang Thành chỉ vào một vị trí nào đó trong mảnh sân sau ngoài cửa sổ, “Cây cối xung quanh thân cây kia đều rất thấp, chỉ riêng nó là cao hơn các cây khác một đoạn. Tôi đoán rằng, rất có thể nó đang được cung cấp một loại chất dinh dưỡng đặc thù nào đó.”
“Có lẽ cây đó được trồng sớm hơn các cây khác thì sao?” Hứa Mặc tiến về phía trước vài bước, đến bên cạnh cửa sổ.
“Nhưng tất cả các giống cây trong khoảnh sân sau đều y hệt nhau. Tôi cho rằng, bọn chúng đã được gieo trồng trong cùng một lứa đấy.”
“Ý của cậu Giang là... hài cốt à?”
“Khi vật chất hư thối tích tụ đến một mức độ nhất định, nó sẽ cung cấp một thành phần gọi là muối nitrat vào lòng đất.” Giang Thành xoay người, “Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một cây xẻng.”
Không bao lâu sau, 6 người lại tập hợp.
Giang Thành nói ra suy đoán của chính mình.
Mấy người còn lại cũng đồng ý.
“Cũng tốt hơn là vùi đầu tìm lung tung.” Hoàng Sơn nói.
Họ đã tìm kiếm hết cả căn phòng 203 và 204, nhưng chẳng có gì cả.
Chỉ còn dư lại một vài phòng như thế, ví dụ như nhà vệ sinh và sân thượng.
Nếu vẫn không tìm ra, bọn họ đành phải tự hỏi xem, liệu có phải là thi thể bị cất giấu âm tường hay không?
“Tôi có mang theo một cây xẻng gấp đây này, ngay trong ba lô thôi.” Nghiêm Minh nói.
“Anh Nghiêm còn mang theo cả những thứ này cơ à?” Lý Mãnh ngạc nhiên.
“Đề phòng bất trắc.” Nghiêm Minh cười cười.
“Chú hai, ba lô chú để đâu thế? Để tôi đi lấy cho. Các người chạy sang vị trí thi thể ấy trước đi.” Khương Tiểu Linh kịp thời mở miệng.
“Được rồi! Ngay trên bàn cạnh giường ngủ của tôi, cô cứ mở ba lô ra là thấy ngay.”
Nghiêm Minh đưa chìa khóa phòng cho Khương Tiểu Linh.
Trên thực tế, vai trò của cô gái này trong cả nhóm cực kỳ khiêm tốn, vì sức phụ nữ thì cũng chẳng thể giúp ích được nhiều.
Mọi người đều nhận ra rằng, dường như cô ta đã rất nỗ lực và muốn thể hiện bản thân.
Đợi Khương Tiểu Linh rời đi, Giang Thành mới nhìn về phía Hứa Mặc mà hỏi: “Anh Hứa, nếu có biểu hiện tích cực trong lúc làm nhiệm vụ thì liệu có thể được thưởng thêm hay không?
“Tôi cũng không rõ lắm.”
Hứa Mặc lắc đầu, nhìn về hướng mà Khương Tiểu Linh vừa rời đi.
......
Cánh cửa sắt dẫn đến sân sau nằm ở cuối hành lang tầng trệt.
Khóa sắt đã rỉ sét, bò đầy vết gỉ đỏ sậm; có lẽ là chẳng có ai động đến nơi này trong suốt một thời gian rất dài.
“Chìa khóa còn cắm sẵn vào lỗ khóa kìa.”
Hứa Mặc bước đến xem thử, sau đó nắm lấy chìa khóa, nhẹ nhàng vặn một cái.
“Lách cách....”
Đã mở khóa.
Ngay khoảnh khắc vòng khóa bật ra, một ít bụi bặm và gỉ sét cũng phát tán vào không khí.
“Két...”
Hứa Mặc chậm rãi đẩy cánh cửa lớn ra; cả đám lại phải nghe cái thanh âm chát chúa này.
Đã lâu không ai mở ra cánh cửa này, thế cho nên bản lề đều bị rỉ sắt hết cả, dính sát lại với nhau.
Khoảnh sân sau không lớn lắm, cỏ hoang cũng chưa cao đến đầu gối.
Mưa phùn vẫn lất phất, đáp nhẹ vào tóc của mọi người.
Cảm giác giẫm lên bùn đất rất mềm mại, có chút ẩm ướt.
Mọi người đi tới cạnh gốc cây mà Giang Thành hoài ghi.
Vừa bước đến gần, ai nấy đều nhận ra thân cây này quả thật lớn hơn những cây khác đến một vòng.
“Chôn xác dưới cây... Điều này khiến tôi lại nhớ đến một phương pháp an táng rất phổ biến gần đây.” Hứa Mặc sờ vào thân cây, cảm giác khá trơn trượt.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
Giang Thành đảo mắt nhìn đám cây cối xung quanh.
Không bao lâu sau, Khương Tiểu Linh cầm xẻng trở về.
Đó là một cái xẻng gấp rất nhỏ, nhưng cũng đủ dùng.
Lý Mãnh xung phong, tiếp nhận công việc đào xác.
Xoạt... xoạt...
Mớ cỏ hoang bên cạnh thân cây bị lưỡi xẻng sắc bén cắt đứt một loạt; cả đám bắt đầu công tác khai quật.
Tốc độ làm việc của Lý Mãnh quả thực rất nhanh.
Đôi tay robot không ngừng vung lên, hất đống đất đai ẩm ướt và cỏ dại sang một bên.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, một cái hố to đã xuất hiện xung quanh gốc cây.
... Keng...
Dường như mũi xẻng sắt vừa va chạm vào một vật gì đó rất cứng.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt sáng lên, cùng nhau nhìn về phía trước.
“Ayooo! Cuối cùng cũng tìm được hàng nóng rồi.
Lý Mãnh lau sạch mồ hôi trên trán, sau đó lập tức dùng xẻng đào xới ngay vị trí này.
Đó là một khúc xương màu trắng vàng được chôn quá nửa trong lớp bùn đất.
“Xương người.” Giang Thành và Hứa Mặc đồng thời lên tiếng.
Hứa Mặc cũng không có bất kỳ hành động nào, chỉ nghiêm túc nhìn Giang Thành.
Ý của gã là, Giang Thành nên đảm nhận công tác kiểm tra tiếp theo.
Giang Thành gật đầu, lập tức móc một đôi găng tay từ trong ngực ra, sau đó đeo vào.
“Có ai mang theo bàn chải không?” Nhìn mọi người, hắn mở miệng hỏi.
“Sao trông giống như đang quan sát một quá trình đi khảo cổ vậy ta?” Khương Tiểu Linh thì thầm.
“Tôi có mang theo bàn chải đây.” Nghiêm Minh mỉm cười.
“Hay nhỉ? Chú hai, có thật chú là luật sư không đấy?” Khương Tiểu Linh lại chạy đi lấy đồ.
Không lâu sau, cô ta mang cả cái ba lô của Nghiêm Minh đến đây.
Ba lô của gã chứa sẵn hết mọi công cụ.
Nào là tuốc-nơ-vít, cưa tay, kìm, thước cuộn, búa nhỏ, dao tạc tượng... Ngay cả bút thử điện cũng có.
[Luật sư công nghiệp.]
Không rõ vì sao, Nghiêm Minh đã có thêm một biệt danh như thế trong lòng mọi người.
Nhận lấy một đống dụng cụ xong, Giang Thành lập tức trải một tấm thảm ngay trên mặt đất.
Hắn lần lượt kiểm kê từng mẫu hài cốt mà Lý Mãnh đào ra, sau đó bày biện lại trên tấm thảm theo vị trí đối ứng với các bộ phận của cơ thể.
Khoảng 30 phút sau.
Đã là 12:00 trưa rồi.
Mưa phùn mông lung, công việc khai quật rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Một bộ xương người gần như hoàn chỉnh cứ xuất hiện trước mặt mọi người như thế.
Tuy Khương Tiểu Linh sợ thi thể vừa qua đời, nhưng trông có vẻ như cũng không sợ loại xương cốt này. Cô nàng rất tò mò, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm.
“Kỳ quái, điện thoại di động của tôi đâu rồi?”
Cô sờ lấy sờ để tất cả những cái túi trên bộ đồ mà mình đang mặc, nhưng cũng không tìm ra.
“Anh Giang, nhá máy vào số điện thoại giùm tôi xíu?”
“OK.”
Giang Thành tháo găng tay ra, nghe Khương Tiểu Linh đọc số điện thoại rồi gọi ngay.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc nhanh chóng vang lên trên tầng 2.
Đó là phòng số 204, phòng của Nghiêm Minh.
“A... Tôi vừa để quên điện thoại trong đó!”
Khương Tiểu Linh lại vội vàng xoay người, chạy vào bên trong.
Mà lúc này...
Giang Thành lại đeo găng tay trắng vào, bắt đầu phân tích bộ xương này cho mọi người nghe.
“Mô mềm của thi thể này đã hoàn toàn biến mất, đạt tới cái gọi là quá trình hóa xương. Căn cứ vào mức độ ăn mòn xương, kẻ này đã chết hơn 2 năm nay rồi.”
Giang Thành ngồi xổm bên cạnh thi thể, giơ hộp sọ của xác chết này lên.
Không rõ vì sao, trong lúc mọi người nghe hắn giảng giải về thi thể lại luôn có một cảm giác rất thoải mái.
Nhất cử nhất động của người thanh niên trước mắt này đều cực kỳ hài hòa.
“Rất nhiều tác phẩm trinh thám đều thích dùng xương chậu để phán đoán giới tính của hài cốt, nhưng thật ra là phải dùng hộp sọ kết hợp với xương chậu thì mới có thể phán đoán chính xác hơn. Mọi người nhìn xem, hộp sọ của thi thể này có phần trán nghiêng lệch khá nhiều, mà xương gò má lại cao hơn, xương chũm (mastoid process) tương đối phát triển... Đây là những đặc điểm của hộp sọ nam, nếu kết hợp với xương chậu là có thể khẳng định rằng, đây là một thi thể của nam giới.”
Giang Thành nhẹ nhàng đặt hộp sọ xuống, nhặt một mẩu xương răng lên.
“Tùy thuộc vào mức độ khép kín của hộp sọ và tình trạng mài mòn của răng, chúng ta có thể đánh giá sơ bộ về tuổi tác của người chết. Có lẽ, nạn nhân này ở khoảng độ tuổi từ 65 đến 75.
Mọi người nhìn sang đây này, tại vị trí xương sườn thứ tư và xương sườn thứ năm bên trái, có mấy vết trầy xước rất nông. Đây chính là dấu vết do vũ khí sắc bén lưu lại. Tôi đoán rằng, nguyên nhân tử vong hẳn là mất máu quá nhiều. Hung thủ đã dùng vũ khí sắc bén đâm liên tục vào ngực trái của nạn nhân...”
Nói tóm lại.
Nam giới, người già, đã chết trong hơn 2 năm.
Hứa Mặc chậm rãi gật đầu, không bổ sung gì thêm.
Nếu muốn phán đoán chính xác hơn, vậy cần phải dùng công cụ chuyên ngành, nhưng bây giờ họ không có quá nhiều thời gian.
Ai nấy đều im lặng suy nghĩ, rốt ruộc thì chân tướng đằng sau chuyện này sẽ là cái gì.
“Các người làm gì ở sân sau thế?”
Một giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên từ sau lưng.
Bà cụ kia đã trở về.
Mọi người nhao nhao xoay người lại.
Bà cụ kia đang cầm theo một chiếc túi chứa hàng rất to, bên trong là bột mì và các vật phẩm khác. Bà ta đứng ngay phía sau cánh cửa sắt, dõi đôi mắt đục ngầu vàng ố mà quan sát mọi người.
Biểu cảm trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn kia... không mấy thân thiện.
Nghiêm Minh vội vàng tiến về phía trước vài bước, cười nhẹ bảo: “Cụ này, cụ nghe chúng cháu giải thích. Thật ra chúng cháu đang...”
Nhưng khi gã chưa kịp nói xong...
Ánh mắt của bà cụ lạnh lẽo dần khi bà trông thấy bộ hài cốt đằng sau lưng gã.
Két....
Bà cụ vươn đôi tay tựa như cành cây khô của mình ra, nhanh chóng kéo ngang cửa sắt. Trông bộ dạng như vậy, rõ ràng là bà ta muốn khóa nhốt tất cả mọi người tại sân sau.
Ai nấy đều lập tức sa sầm cả mặt.
......
......
......