Tại khu vực trước mặt Vương Thành...
Trên con đường nhựa lạnh lẽo và trơn trượt, có một dòng chữ màu đỏ sẫm ngắt quãng.
Vương Thành vẫn duy trì tư thế duỗi ra ngón trỏ tay phải, mà trên ngón trỏ gỗ ấy có một vết cứa thật sâu.
“Có thể thấy được, trước khi hoàn toàn bị biến thành con rối gỗ, gã đã dùng dao cắt vào ngón trỏ của mình, viết ra những dòng chữ này. Nhưng mấy chữ này lại...” Con Hải ly nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
[Đã quá muộn rồi... 91 giây]
Chuyện gì quá muộn vậy?
91 giây nghĩa là gì?
Hoàng Đệ ngồi xổm trước dòng chữ đẫm máu này, cảm giác hơi khó hiểu.
“91 giây này, chẳng lẽ đang ám chỉ đến việc...”
Gã ngẩng đầu nhìn Giang Thành.
Giang Thành bình tĩnh gật đầu.
“Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là vòng lặp thời gian. Một phần của thành phố này - trong 91 giây - bị rơi vào vòng lặp vô hạn.”
Dù sao đi nữa, Vương Thành cũng là nhà mạo hiểm kỳ cựu của Lữ quán, tuy đôi lúc có hơi cấp tiến nhưng vẫn là người có năng lực mạnh mẽ.
Việc tìm ra quy luật của vòng lặp thời gian hẳn sẽ không quá khó với gã ta.
“Nhưng anh bạn này của Lữ quán nói là đã quá muộn... có ý gì nhỉ?” Peter York cau mày, “Chẳng lẽ... Anh ấy đã nghĩ ra biện pháp phá giải, chẳng qua là bị hoá rối hoàn toàn nên không kịp ra tay ư?”
“Hẳn là như vậy.” Giang Thành gật đầu.
“Nếu thế...” Peter York nhìn về bóng tối xa xa, “Cũng không có quá nhiều đồ vật liên quan đến con số '91' trong thành phố, ví dụ như '91 siêu thị', hoặc là '91 nhà hàng'. Chỉ có mười mấy địa điểm tương quan mà thôi, chúng ta có thể lần lượt tìm.”
“Ngài thị trưởng có ý kiến thế nào?” Giang Thành bình tĩnh nhìn gã.
“Chẳng phải các người nói số '9' và '30' đều có tác dụng riêng à?”
Peter York quay đầu nhìn bọn họ.
Hai con số này đại diện cho 2 quy tắc, giúp cả đám tránh khỏi việc hoá rối.
Bất cứ một quy tắc nào đều có tác dụng của riêng nó.
“Vậy số '91' ắt hẳn cũng hữu dụng. Chẳng những thế, nếu đã không liên quan đến việc hoá rối, vậy chỉ còn một trường hợp duy nhất... là liên quan đến bản thể của sinh vật Quỷ dị kia!”
Giang Thành tương đối đồng ý với cách suy luận này.
Thế là hắn vẫn im lặng, chậm rãi lùi về cuối hàng.
“Nếu vậy, ngài thị trưởng định đi điều tra tất cả những gì liên quan đến số '91' trong cả thành phố này hay sao?” Hoàng Đệ hỏi.
“Đúng vậy!”
“Sau đó thì sao?”
“Phá huỷ bất kỳ một con rối gỗ nào có liên quan đến!” Peter York nghiêm túc đáp, “Tôi đoán rằng, có lẽ bản thể của sinh vật Quỷ dị ấy đang lẫn trốn trong số tất cả những con rối đang có mặt giữa lòng thành phố!”
“Cái gì...?”
Bốn người còn lại trong nhóm của gã đều sững sờ.
Dựa theo thông tin mà mọi người từng trao đổi trước đó, thì những con rối gỗ kia vẫn còn sống, là những cư dân đang sống sờ sờ đấy.
Mà các thành viên trong tiểu đội của Long Đào cũng sửng sốt trong giây lát.
Thẳng thắn như vậy ư?
Định dùng biện pháp mạnh để phá cục à?
Lại là trong tình huống chưa đoán chắc được cái gì hết!
Giọng điệu của Peter York trở nên nghiêm nghị hẳn, gã nói: “Mạng sống của một số người và mạng sống của hơn 100.000 người trong toàn thành phố, cái nào quan trọng hơn?”
“Nhưng phương hướng của ngài thị trưởng chưa hẳn là đúng chính xác mà? Biết đâu được, con số đó lại có ý nghĩa khác thì sao?” Một trong 4 thành viên của đội ông ta chợt vặn vẹo hỏi.
“Vậy cậu nói tôi nghe xem, cậu có kế hoạch gì?” Peter York lạnh lùng nhìn đồng bạn, nhìn bằng một ánh mắt chăm chú rợn người.
“Tôi...” Người đàn ông vừa lên tiếng không dám nhìn thẳng vào gã, “Tạm thời, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Có lẽ... Có lẽ...”
“Vào thời điểm quan trọng, phải biết hy sinh nếu muốn thử nghiệm bất cứ một chuyện gì. Hãy coi đó là chi phí của quá trình nếm thử và sai lầm!”
Thời gian rất eo hẹp, không cho phép mọi người thảo luận quá lâu.
Những con rối xung quanh đã tiến đến gần.
Ai nấy bắt đầu chạy thụt mạng một lần nữa.
Trong quá trình này, Peter York liên tục thuyết phục mọi người.
Giang Thành nhíu mày, vuốt cằm, cẩn thận quan gã sát thị trưởng.
Hoàng Đệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mẹ kiếp, thị trưởng thời nay đều tàn nhẫn như vậy sao?”
Giang Thành lầm bầm đáp: “Có gì đó sai sai! Tâm tình của gã ấy thay đổi quá lớn, quá đột ngột. Chắc chắn trước đó gã ấy vẫn còn giấu giếm chúng ta một điều gì đó.”
“Cậu Giang có suy nghĩ gì về mấy con chữ mà Vương Thành ghi lại?”
“Tôi đồng ý với quan điểm của Peter York ban nãy, là có liên quan đến bản thể của sinh vật Quỷ dị kia.” Giang Thành trả lời.
“Thật vậy à?” Hoàng Đệ khó hiểu.
“Nhà điêu khắc cao tuổi kia bị treo trên tháp đồng hồ... Anh thử nghĩ mà xem... Chiếc đồng hồ lớn tượng trưng cho thời gian. Kim giờ của đồng hồ sẽ bắt đầu từ số 12 và kết thúc ở số 12. Nó giống như một chu kỳ vậy.” Giang Thành kiên nhẫn giải thích.
“Chẳng lẽ, chu kỳ ấy chính là 91 lần… Nghĩa là, thi thể của người thợ điêu khắc cao tuổi ấy đã bị treo lơ lửng trong suốt 91 ngày à?”
Hoàng Đệ làm một phép liên tưởng nhỏ, rằng thời gian 30 ngày đã được đơn giản hóa thành Quy tắc 30 giây.
“Kim giờ của đồng hồ sẽ quay 2 vòng/ngày.” Giang Thành nhắc nhở.
Là 40,5 ngày ư? Không đúng... Con số này cũng sai luôn.” Hoàng Đệ bắt đầu bối rối, “Nếu thế, vậy cũng không phải là số ngày mà thi thể của lão già điêu khắc kia bị treo lơ lửng.”
“Tóm lại, con số 91 này thật sự liên quan đến bản thể của sinh vật Quỷ dị kia. Đây chính là con đường sống mà quy tắc Cân bằng cung cấp cho chúng ta.” Giang Thành vẫn bình tĩnh,
Hắn dõi mắt nhìn về phía trước.
Gã thị trưởng trẻ tuổi Peter York đang trò chuyện với Long Đào.
Gã cố gắng thuyết phục Long Đào, muốn nhờ Long Đào dẫn theo các đội viên cùng gã tiêu diệt bất kỳ một con rối nào liên quan đến con số 91.
Giang Thành chậm rãi đi tới trước mặt Giả Nhân, hạ giọng hỏi: “Anh Giả, anh có thể kể cho tôi nghe về những gì mà anh đã trải qua cách đây nửa năm hay không?”
Giả Nhân ngẩn người, không hiểu ý của hắn cho lắm, nhưng vẫn đáp lời: “Nửa năm trước - vào thời điểm mà tôi đến thành phố này, kinh tế của nơi đây đang trong quá trình hồi phục. Có rất nhiều cư dân thích mở lời so sánh giữa thị trưởng Peter York và nguyên thị trưởng Victor Henry. Đó cũng là lúc mà tôi nghe người ta nhắc đến cái tên Victor Henry đấy.”
“Người dân đánh giá thị trưởng mới như thế nào?” Giang Thành hỏi.
“Hầu như đều là ý kiến tích cực. Anh ta là một người tận tâm tận sức, yêu dân như con.” Giả Nhân nghiêm túc trả lời.
“Yêu dân như con?” Giang Thành cau mày, cảm thấy cách nói này hơi mỉa mai, “Anh Giả, anh có biết nhiều chi tiết hơn về cái chết của nguyên thị trưởng cách đây 2 năm hay không?”
“Về vấn đề này...”
Giả Nhân nghiêm túc suy nghĩ.
Anh ta cũng liếc nhìn Peter York ở phía trước, sau đó nhanh chóng thì thầm: “Đó là một cuộc gặp gỡ riêng tư giữa Peter York và Victor Henry trong văn phòng. Chi tiết về cái chết của nguyên thị trưởng cũng không được tiết lộ, nhưng có tin đồn rằng ... Đó là do Peter York ra tay, đích thân giết nguyên thị trưởng để giành lấy quyền lực.”
“Thật vậy ư?”
Ứng cử viên Thị trưởng không thể chờ đợi lâu hơn được, muốn chiếm quyền à?
Peter York giết chết Victor Henry sao?
“Anh Giả có biết Victor Henry mấy tuổi không?” Giang Thành hỏi tiếp.
“Biết chứ! Lúc qua đời, ông ta 54 tuổi.” Giả Nhân cảm giác có gì đó hơi quái lạ, “Cậu Giang, tại sao cậu lại hỏi vấn đề này?”
“Tôi đang suy nghĩ, nếu Victor Henry thật sự tử vong cách đây 2 năm, vậy huyết thống gia tộc Henry đã chính thức bị đứt gãy - hà cớ gì lời nguyền kia lại có khả năng thức tỉnh được?”
Giang Thành sờ cằm, dần dần chuyển dời ánh mắt sang nơi khác.
Thuận theo ánh mắt của Giang Thành, Giả Nhân nhận ra dường như hắn đang quan sát cánh tay của Peter York.