Roland đi rồi.
Gã bước đi loạng choạng, dùng tay ôm mạnh lấy phần cổ đang vặn vẹo, trông như một con chó hoang đang bị kí sinh trùng bám đầy người.
Về phần Giang Thành, hắn chỉ bình tĩnh lấy tấm thẻ bài bằng gỗ đã bị nứt ra xem.
“Chưa hoàn toàn vỡ vụn. Khi nó hoàn toàn vỡ nát, mình sẽ có năng lực Quỷ dị ư?”
Đây chỉ là suy đoán đơn phương của Giang Thành.
Khi Roland nói “tử vong” trong hai lần đầu tiên, tấm thẻ bài này giật nhẹ và nứt ra chút ít.
Nhưng khi Roland bảo là “7 ngày sau mới tử vong” ở lần thứ ba, tấm thẻ bài chẳng có phản ứng gì.
Giang Thành vẫn không hiểu các quy tắc để những năng lực Quỷ dị này khắc chế lẫn nhau.
Nhưng hắn cảm thấy ngày mà bản thân có được năng lực Quỷ dị đã rất gần.
Tinn… tin…
Tiếng còi gấp gáp đột nhiên vang lên trên đường phố cách đó không xa.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy chiếc SUV màu đen của Long Đào.
Hẳn là anh ấy có nhiệm vụ khác.
Nhưng Giang Thành không phải là thành viên của đội Long Đào, thế nên Long Đào không chủ động liên lạc với hắn.
Đây chỉ là tình cờ gặp nhau trên phố.
“Này, con Hải ly kia hôm nay không tham gia cùng à?”
Giang Thành liếc nhìn ghế lái.
Lần trước, vị trí phụ xế là dành cho con Hải ly. Nhưng hôm nay, có một... sinh vật xanh lục đang ngồi đó.
Long Đào giải thích: “Cậu Giang, đêm qua nhóc Hải ly bảo là muốn đi đến khu đập nước nào đó ở ngoại ô thành phố, tận 2 ngày sau mới về.”
“Thì ra là thế. Vậy đây là…”
Giang Thành đứng bên ngoài chiếc xe, nghiêm túc nhìn vào sinh vật ngồi ghế phụ xế.
Đó là một sinh vật sền sệt màu xanh lục, trong suốt, cao gần bằng một nửa người bình thường.
Trên thực tế, Giang Thành rất muốn hỏi rằng, đây có phải là thạch rau câu màu xanh thành tinh hay không? Nhưng vì cân nhắc đến cảm giác của đối phương, hắn không thể mở miệng.
Hoàng Đệ mỉm cười, giới thiệu nhân vật đồng hành mới với Giang Thành: “Đây là thành viên mới của Lữ quán. Cậu ấy tên là Lục Lục. Cậu Giang có thể gọi cậu ấy là Big Jelly.”
“Quả thật là một con thạch rau câu à?”
“Bulu bulu..” Big Jelly không có cơ quan phát âm, thế nên run rẩy cả người để phát ra một loại âm thanh khá kỳ quái.
“Cậu Giang, anh bạn này nói là rất vui được gặp cậu.” Hoàng Đệ phiên dịch.
Giang Thành sửng sốt, sau đó nói: “Tôi cũng rất vui khi gặp cậu.”
“Bulu bulu..”
Big Jelly vươn bàn tay xanh lục trong suốt ra, tự xé một mảnh nhỏ trên tay mình rồi đưa cho Giang Thành.
“Cậu Giang, Big Jelly mời cậu nếm thử.”
“Thế này…” Nhìn thân thể màu xanh lục trong suốt đang đung đưa, Giang Thành ho khan hai tiếng, “Tôi… Tôi không hợp với mùi vị của các món còn sống.”
“Bulu.”
Big Jelly bèn ấn mảnh rau câu xanh lục về lại cơ thể mình.
Mọi người hàn huyên đôi ba câu.
Hóa ra, Big Jelly mới vừa gia nhập Lữ quán, và vì rào cản ngôn ngữ nên không có tiểu đội nào muốn nhận cậu ta.
Cuối cùng, Long Đào đã nhận lấy thành viên mới này.
“Anh Đào là người như vậy đấy, thế nên có mối quan hệ khá tốt đẹp trong Lữ quán.” Hoàng Đệ cười nói.
“Nhiệm vụ hôm nay ở ngay trong thành phố luôn à?” Giang Thành hỏi.
“Đúng vậy, cậu Giang, chắc cậu cũng biết về vụ hai công nhân mất tích tại xưởng điện tử Vân Sơn nhỉ?”
“Vụ đó chưa xong nữa à?” Giang Thành nhíu mày, “Tôi nhớ là có một tiểu đội gồm 3 thành viên nhận nhiệm vụ ấy rồi mà?”
“Ba người kia vẫn chưa trở về.” Hoàng Đệ giải thích chi tiết, “Xưởng điện tử ấy nằm ở khu công nghiệp mới, mà toàn bộ khu công nghiệp đó có rất nhiều nhà xưởng. Hôm nay, lại có thêm một xưởng sản xuất đồ chơi khác nảy sinh vấn đề, thế nên chúng tôi định đi qua xem thử một chút.”
“Thì ra là thế.”
Giang Thành nhận ra hiện tại là trời vẫn còn sáng, Lữ quán vẫn chưa mở cửa.
Nói cách khác...
Nhiệm vụ này được ban hành khẩn cấp ư?
Có lẽ cũng không nhẹ nhàng như Hoàng Đệ vừa nói.
“Nhân tiện, anh Hoàng, rốt cuộc năng lực Quỷ dị của anh là gì vậy? Có phải là trị liệu không?” Giang Thành nghĩ đến sợi tơ ngắn màu xám trắng trên tay mình.
Hoàng Đệ trả lời: “Nói chính xác hơn, năng lực này có thể giúp người khác bổ sung lại năng lượng sống.”
“À… Ra thế.”
“Có chuyện gì sao, cậu Giang?”
“Không có gì.”
“Vậy chúng tôi đi trước nhé. Nhiệm vụ này cũng hơi gấp.”
“Chúc mọi người hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Nhìn chiếc SUV màu đen đang dần đi xa, Giang Thành chợt nghĩ đến một việc.
Theo Hoàng lịch, hôm nay không nên dẫn newbie đi cùng.
...
11:00 sáng.
Tại bệnh viện Trung tâm ở khu phố cổ.
Trước khi bước vào cổng bệnh viện, Giang Thành lại gặp người đàn ông mặc áo choàng đen.
“Có chuyện gì nữa?” Hắn cau mày hỏi.
“Em trai của cậu…” Người mặc áo choàng đen trầm giọng nói: “Chúng tôi đã thương lượng rồi, cuối cùng là quyết định dẫn em trai của cậu về Giáo hội chữa trị. Ban nãy, chúng tôi đã đưa cậu ấy đi. Cậu có thể yên tâm nhé, bệnh của cậu ta…”
“Các người định dùng Giang Ly để khống chế tôi?” Giang Thành sầm mặt xuống.
“Chúng tôi chỉ giúp cậu ấy trị bệnh.”
“Người của Giáo hội cứ thích phá quy tắc như vậy ư?” Giang Thành lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn dựa theo quy tắc cũ để hoàn thành 5 lượt nhiệm vụ Suy diễn, từ đó đổi lấy một yêu cầu mà thôi.”
“Đừng hiểu lầm! Cậu rất đặc biệt. Năng lực vượt hẳn người thường của cậu đã khiến Giáo hội phải phá vỡ quy tắc vì cậu.” Người áo đen giải thích: “Hiện tại, cậu đã là 1 trong 3 người mang danh hiệu ‘Ứng cử viên số 13’ của thành phố Wally này.”
“Nói tôi nghe xem, ‘Ứng cử viên số 13’ có ý nghĩa gì?” Giang Thành dửng dưng nhìn người áo đen.
“Là Hạt giống.” Gã mặc áo choàng đen đáp, “Tôi không thể giải thích tỉ mỉ cho cậu. Cậu chỉ cần biết rằng, nếu có thể trở thành Hạt giống cuối cùng kia, cậu sẽ có được lực lượng không gì sánh bằng. Toàn bộ thế giới này sẽ phải quỳ dưới chân cậu.”
“Khi đó, tôi vẫn còn là tôi ư?”
“Về vấn đề này...” Người áo đen không ngờ Giang Thành lại hỏi như vậy, “Cậu... đương nhiên vẫn là cậu.”
“Tôi muốn gặp Giang Ly.”
“Xin lỗi! Hiện tại, cậu ấy đang được trị liệu bí mật. Trước khi hoàn thành xong 5 vòng nhiệm vụ, cậu không thể gặp nó được.”
“Vậy nhắn nhiệm vụ cho tôi nhanh lên!”
Giang Thành lạnh lùng nói, sau đó xoay người tiến vào bệnh viện, bỏ mặc gã áo đen tại đó.
Hắn muốn đích thân xem xét căn phòng mà Giang Ly từng nằm.
Tại sao bệnh viện lại sơ suất đến vậy, cứ để người ngoài vào rồi dẫn Giang Ly đi dễ dàng đến thế à?
...
Bên ngoài bệnh viện.
Người áo đen nhìn bóng lưng Giang Thành tiến vào bệnh viện, không hề lên tiếng ngăn cản.
Không lâu sau, lại có thêm hai kẻ khác cũng mặc áo choàng đen chậm rãi hiện ra trong sương mù.
Đường phố xung quanh vẫn có khách bộ hành, nhưng chẳng ai chú ý đến tình hình ở đây cả. Dường như ba người bọn họ không hề tồn tại trong hiện thực vậy.
“Lâm Ngữ! Ứng cử viên mà anh chọn có tính khí nóng nảy thật đấy.” Một trong hai gã áo đen mở miệng.
Lâm Ngữ quay sang nhìn người nọ bằng ánh mắt lạnh băng.
“Về cơ bản, hai người các anh đều biết em trai của hắn không hề tồn tại, kẻ tên Giang Ly ấy chỉ là do hắn tự tưởng tượng ra mà thôi. Thế mà các người còn dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy sao?”
“Cũng đâu có tốn nhiều công sức đâu. Chúng tôi chỉ ghé sang phòng bệnh ấy một hồi, sau đó thực hiện chút ít ám thị tâm lý với hắn... Về việc có tác dụng hay không, còn tùy vào hắn nữa.” Người nọ lạnh nhạt nói, “Bên cạnh đó, kẻ thông báo cho hắn về việc Giang Ly bị dẫn đi chính là anh. Chính anh mới là người thực hiện ám thị tâm lý cho hắn.”
“Tôi sợ hắn nổi điên, thế nên mới thông báo cho hắn việc này.” Lâm Ngữ giữ giọng lạnh lùng.
“Lâm Ngữ! Gã ứng cử viên này của anh cứng đầu thật nha. Chúng tôi cũng đang giúp anh đấy.” Một kẻ khác bên cạnh bỗng dưng góp lời.
“Giúp tôi?” Lâm Ngữ trông có vẻ không hài lòng, “Bằng cách tạo ra xung đột giữa hắn và Giáo hội? Để tôi đoán nhé, là do hai người các anh quyết tâm muốn nâng đỡ người kia.”
“À… Tốt xấu gì, tên kia cũng là kẻ biết vâng lời, tính tình khá ổn, lại càng không vì sợ hãi tròng mắt mà đột nhiên bỏ trốn…”
...
Trong bệnh viện.
Giang Thành sầm mặt đứng trước căn phòng bệnh số 13.
Giường bệnh trống không.
Em trai của hắn đã biến mất.
Sau khi tìm kiếm người phụ trách để kiểm tra lại camera, Giang Thành phát hiện ra rằng, có một người đàn ông mặc áo choàng đen từng bước vào căn phòng số 13 này.
“Quả nhiên là bọn chúng...”
Giang Thành nhíu mày.
Sau khi người đàn ông mặc áo choàng đen tiến vào trong phòng, chờ hoài nhưng cũng không thấy gã bước ra.
Và vì sự riêng tư của bệnh nhân, bên trong phòng bệnh của Giang Ly không hề có camera.
Lúc này, mấy vị bác sĩ lớn tuổi bên cạnh Giang Thành bỗng nhiên nhìn nhau, để rồi cuối một người trong số họ đột nhiên ho nhẹ và nói: “Cháu Giang, thật ra… chúng tôi luôn muốn nói cho cháu nghe một chuyện.”
“Chú Lưu, cháu sẽ thanh toán đầy đủ chi phí trong khoảng thời gian này.”
“Không phải vấn đề chi phí...” Người bác sĩ cao tuổi hơi chần chờ, “Thật ra... Thật ra, về cơ bản, cháu không có bất cứ một người em nào tên Giang Ly cả. Cha mẹ của cháu chỉ có 3 người con, và cháu chính là đứa con nhỏ tuổi nhất.”