Nó dừng bước trước quầy thu ngân, thận trọng nhìn xung quanh rồi lắc cái đầu nhỏ của mình từ hướng này sang hướng khác. Cuối cùng, nó chọn con đường ở giữa, tiếp tục tiến sâu vào.
“Hiện tại, tất cả đều bình thường.”
Con Hải Ly ôm chân, dựa vào cửa tiệm.
Vẻ mặt của nó khá thoải mái; trông như chẳng có gì bất thường xảy ra. Nó nói tiếp: “Có lẽ khi sự kiện quỷ dị vừa mới xảy ra, số lượng người bên trong căn nhà và ngoài trời đều như nhau. Tuy nhiên, nhưng những con rối cũng dần dần rời khỏi nhà, vì vậy… Chết tiệt! Có chuyện gì vậy?"
Vừa nói, nó đột nhiên nhảy dựng lên.
Con Hải ly nhỏ đang dạo bước bên trong siêu thị cũng có cảm giác như vậy.
Lúc này, con Hải ly có thể cảm giác rõ ràng rằng: clone Hải ly của mình đang lạnh dần cả cơ thể và từ từ bị xơ cứng cả người.
Đây là dấu hiệu của hiện tượng hoá rối gỗ!
“Trở về nhanh lên!”
Con Hải ly sa sầm cả mặt, vội vàng gọi nhóc Hải ly quay về.
Dưới sự chứng kiến của mọi người trong tiểu đội, con Hải ly nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay bắt đầu khẩn cấp rút lui.
Ánh đèn bên trong siêu thị vẫn sáng và chiếu thẳng hàng, giúp mọi người thấy rõ những gì xảy ra bên trong.
Con Hải ly nhỏ nhắn di chuyển càng lúc càng chậm.
Càng lúc càng chậm...
Sự đau đớn và giãy giụa hằn sâu lên gương mặt của clone Hải ly, đồng thời cũng khiến con Hải ly và mọi người trong tiểu đội cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Xem ra, đã không kịp nữa rồi.” Hoàng Đệ nặng nề mở lời. Gã cảm thấy rằng, tốc độ hoá rối gỗ lần này xảy ra quá nhanh.
“Chết tiệt!”
Con Hải ly tức giận, biết rõ clone của mình khó mà trốn thoát được rồi.
Trong siêu thị, đôi chân của con Hải ly nhỏ đã chuyển sang màu nâu tím; động tác chạy nhảy gắng gượng của nó trông cứ như một thước phim quay chậm vậy.
Chẳng bao lâu sau, nó hoàn toàn biến thành một con rối gỗ, đứng yên tại chỗ.
Vẫn chưa đi được một nửa chặng đường.
Thần sắc kinh hoảng, tư thế đang chạy thụt mạng...
Y hệt như hai con rối gỗ khác trong siêu thị.
Có lẽ trong vài phút nữa, nó sẽ lại biến thành một sợi tóc, hoặc có thể sẽ mãi mãi vẫn là một con rối gỗ như thế.
“Tại sao lại như vậy chứ? Trong nhà rõ ràng chỉ có hai con rối gỗ mà thôi, mà clone Hải ly cũng không hề vi phạm quy tắc 'bị nhiều con rối gỗ chú ý đến', tại sao rốt cuộc lại bị hoá rối chứ?" Giả Nhân cảm thấy quá khó hiểu.
“Và tôi cũng chẳng thu lấy được bất cứ ký ức gì!” Con Hải ly xụ mặt xuống.
“30 giây.” Giang Thành đột nhiên nói.
“Cái gì?” Con Hải ly nhìn hắn.
“Ý cậu Giang hẳn là đang tính toán lại khoảng thời gian vừa rồi, mà tôi cũng chú ý đến khoảnh khắc đó.” Hoàng Đệ nói, “Từ lúc clone Hải ly tiến vào siêu thị cho đến khi nó bắt đầu bị hoá rối, tổng cộng mất 30 giây.”
"Đúng vậy... Tôi nghĩ đây chính là quy tắc thứ 3.” Giang Thành gật đầu.
Không thể ở trong nhà quá 30 giây.
Nói cách khác...
Ý định chạy vào các ngôi nhà để trốn bọn rối gỗ là không thể thực hiện được.
Mọi người chỉ có thể chạy trốn cho đến khi chết vì kiệt sức, hoặc bỏ cuộc.
Cũng may, trong đội có con Hải ly này, đồng thời mọi người cũng đủ cẩn thận. Bằng không, e là phải tiêu tốn gần một nửa đội hình mới có thể tìm ra quy tắc này.
“Ừm, đã tìm ra được 3 quy tắc, nhưng..."
Hoàng Đệ lắc đầu; 3 quy tắc hiện tại cũng không đủ để phá giải thành phố cấm kỵ này.
Vẫn chưa đủ.
Trong các nhiệm vụ nằm giữa khu vực cấm kỵ trước đây, về cơ bản là chỉ có 1 quy tắc.
Nói chung, quy tắc đó chính là điểm yếu của những sinh vật Quỷ dị trong khu vực cấm kỵ ấy - cũng chính là kết quả của nguyên lý cân bằng trên cả thế giới này.
Và bây giờ... chỉ có một điểm yếu mà bọn họ có thể khai thác được.
Chính là hiện tượng hoá rối gỗ của Giả Nghĩa.
“Đi thôi! Dường như bọn rối kia lợi dụng lúc chúng ta sơ sẩy mà tiến gần hơn rồi.” Ngô Đức thở dài, nhắc nhở mọi người tiếp tục chạy trốn.
“Đã tìm ra được 3 quy tắc rồi, cứ tiếp tục suy nghĩ xem có thể tổng hợp ra được một manh mối nào đó hay không.”
Long Đào vỗ vai Giả Nhân vì biết rằng, đây là người đang chịu áp lực nặng nề nhất.
Nếu đến cuối cùng mà vẫn không cách nào phá vỡ được cục diện hiện tại, Giả Nghĩa chắc chắn phải hy sinh.
“Theo kinh nghiệm bao năm qua của chúng ta, cứ vừa đi vừa suy nghĩ nhé.” Long Đào an ủi: “Đừng mang áp lực tâm lý quá lớn, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc mà... Chưa đến bước đường cùng... Hả? Đó là...”
Vừa nói, Long Đào đột ngột sửng sốt.
Gã quay sang đám người sau lưng, xuyên tầm mắt qua màn sương mù, nhìn chằm chằm vào một con rối gỗ trông có phần quen thuốc.
Những người còn lại cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của gã.
“Đó là Lý Nguyên, quân sư đầu chó của đội Vương Thành!”