Cả hai đã ngủ chung với một xác chết cả đêm.
Sáng hôm sau.
Lúc 6:50.
Giang Thành dụi mắt thức giấc từ ghế sofa.
Hắn vén chăn lên, chậm rãi đứng dậy rồi duỗi mạnh thắt lưng. Đây đúng là một giấc ngủ rất thoải mái.
“Cô không ngủ à?” Nhìn Khương Tiểu Linh ngồi ở phía bên kia chiếc ghế sofa, Giang Thành nhận ra hai vệt quầng thâm ngay trên đôi mắt của cô.
“Tôi có ngủ... Đương nhiên là phải ngủ rồi!”
“Nhưng quầng thâm trên đôi mắt của cô rất đậm. Nếu không phải thức trắng đêm mà bị thế, vậy chắc chắn là do đôi mắt của cô quá mỏi mệt hoặc vấn đề về kinh nguyệt đấy. Buổi sáng thức dậy, cô nên uống thêm một ly nước ép cà rốt.”
“Còn không phải do tối hôm qua anh nhất định phải ngủ lại căn phòng này à? Tại sao không đi sang căn phòng 206 của tôi mà ngủ?” Khương Tiểu Linh vô cùng tức giận.
“Ngộ nhỡ có người đến đây trộm thi thể thì sao?”
“Ai lại đi ăn cắp thứ này?”
Thi thể nam giới gầy gò kia vẫn còn nằm dưới gầm giường.
May mắn thay, bây giờ là mùa đông. Nếu đang là mùa hè, hương vị của thi thể ấy đã tỏa ra bốn phía từ lâu.
Trong nhà của Giang Thành từng có chuột chết. Sau khi hắn ra ngoài vài ngày rồi về nhà, mùi vị kia... Thậm chí, hàng xóm sát vách còn nghi ngờ liệu hắn có đang chế tạo một món vũ khí sinh học nào hay không.
“7:00 giờ, đã đến lúc xuống lầu ăn sáng rồi, cũng thuận tiện nghe anh Hứa thông báo vài chuyện.” Giang Thành nhìn đồng hồ.
Hắn dời tấm ván giường đang dựng đứng bên tường kia về lại vị trí cũ, sau đó là màng đống chăn bông trên ghế sofa về lại chiếc giường.
Nếu bồn hoa trên sân thượng thật sự có chôn một thi thể bên trong đó, vậy nhiệm vụ này cũng đã hoàn thành 2/3 tiến độ rồi.
Miễn không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay sẽ có thể kết thúc.
“Giang Thành, anh đi xuống trước đi. Tôi đi vệ sinh xíu.”
Bây giờ là ban ngày; lá gan của Khương Tiểu Linh trông cũng lớn hơn rất nhiều.
Căn cứ vào biểu hiện của cô ta, Giang Thành lập tức thầm phác họa lại cô gái này một lần nữa.
Một hình ảnh nhân vật lập thể chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể rõ nét ở một vài bộ phận.
[Can đảm hơn người bình thường, nhưng can đảm có giới hạn.]
“Đây là chìa khóa, sau khi ra khỏi cửa thì nhớ khóa trái bên trong. Bên cạnh đó, cô nhớ dán miếng băng dính trong suốt mỏng tênh này tại phần mép giao nhau giữa cánh cửa và khung cửa, hoặc cô có thể chèn sợi tóc của mình vào bên trong lỗ khóa cũng được.”
Ném chìa khóa cho Khương Tiểu Linh xong, Giang Thành bèn xoay người bước ra khỏi phòng.
7:00 sáng, bên ngoài căn homestay vẫn còn rất tối tăm.
Giờ này vẫn chưa đến hừng đông.
Mưa đã tạnh.
Giang Thành đi xuống lầu, để rồi nhận ra là chỉ có mỗi Hứa Mặc ngồi dưới đại sảnh tầng trệt.
“Những người khác còn chưa rời giường.” Hứa Mặc cười ôn hòa, gọi Giang Thành đến ngồi cạnh.
Ai nấy đều thích thức dậy muộn vào mùa đông.
Giang Thành nhìn sang căn phòng 101. Cửa phòng vẫn đóng, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng va chạm chén dĩa vang lên từ bên trong, còn có thể ngửi thấy mùi bánh màn thầu nữa.
Hắn đến ngồi trước mặt Hứa Mặc.
Ngoài cửa, gió lạnh vẫn gào thét; có mấy luồng không khí lạnh như băng giá mạnh mẽ chen vào khe cửa, rót thẳng vào cổ những người ở đây.
Hứa Mặc đẩy nhẹ gọng kính lên, hạ giọng hỏi: “Cậu Giang cảm thấy người nọ của đêm qua là ai?”
“Anh Hứa hẳn là đã có đáp án trong lòng rồi.” Nhìn thẳng vào mắt gã, Giang Thành nghiêm túc trả lời.
“Cậu Giang không tin tưởng tôi à?” Ngồi trên ghế gỗ, Hứa Mặc nhoài cả người về phía trước. Gã cảm giác rằng, câu nói này của Giang Thành đã vẽ nên một khoảng cách cực kỳ xa xôi giữa hai người.
“Nếu anh Hứa không nói dối mình là giáo viên toán, có lẽ tôi sẽ tin anh nhiều hơn một chút.”
Hứa Mặc sửng sốt, lại đẩy nhẹ gọng kính lên.
Trong màn tự giới thiệu bản thân đêm qua, gã tự xưng là giáo viên toán tiểu học; cũng chẳng ai ở đây nghi ngờ cả.
“Cậu Giang nói thế mà có căn cứ gì không?” Gã hỏi.
“Cơ mặt của anh Hứa săn chắc, màu sắc trên da mặt và da mu bàn tay có độ lệch rất lớn. Ở một thành phố quanh năm mưa dầm như Wally này, dù một giáo viên toán muốn phơi nắng trường kỳ thì cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.”
“Có lẽ do tôi thích câu cá thì sao?” Nhìn Giang Thành, Hứa Mặc ôn hòa cười hỏi.
“Tư thế đứng của anh Hứa khác với người bình thường. Anh luôn cố ý hoặc vô tình ưỡn thẳng lưng. Hôm qua lúc tôi đi phía sau lưng anh, tôi đã thấy rất rõ ràng.”
“Có lẽ khi còn bé tôi bị còng lưng, sau đó mới cố sửa lại cái tật ấy, cuối cùng bị định hình thành thói quen thì sao?”
“Anh Hứa luôn thích dùng khoảnh khắc chớp nhoáng khi xoay đầu sang các vị trí khác nhau để quan sát hoàn cảnh xung quanh. Từ đó cho thấy, tính cảnh giác của anh mạnh hơn những người còn lại rất nhiều. Hơn nữa, anh có tính tự kỷ luật khá cao, vì mới 7:00 sáng là đã có thể xuống lầu ăn sáng đúng giờ.”
“Có lẽ bản tính của tôi là như thế?” Hứa Mặc vẫn cười, không chịu thừa nhận bất cứ thứ gì.
“Nhưng khi một vài sự trùng hợp gộp lại thì chính là điều tất nhiên. Tôi nghĩ, Hứa tiên sinh vừa xuất ngũ nhỉ?”
Giang Thành vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hứa Mặc, không bỏ qua bất kỳ một sự thay đổi biểu cảm nhỏ nhoi nào.
“Tôi cũng có thể xuất ngũ và làm nghề giáo viên mà.”
“Nhưng anh ngụy trang quá dở. Vì để tạo ra một dạng khí chất ôn hòa cho bản thân, anh lại cố ý đeo thêm một cặp mắt kính, nhưng...” Giang Thành chỉ vào bộ phận sống mũi, “Anh Hứa, số lần mà anh nâng gọng kính là quá nhiều rồi.”
Hứa Mặc ngẩn người, sau đó lập tức cười khổ.
Hắn tháo cặp mắt kính trên sống mũi xuống, lau nhẽ nó bằng gấu áo.
“Hóa ra là vậy.”
Chi tiết, thói quen... đã bị bại lộ trong lúc lơ đãng, ấy thế mà gã lại bị một thanh niên mới 18 tuổi đầu nhìn thấu lớp ngụy trang.
“Cậu Giang học chuyên ngành gì ở Đại học thế?” Gã hỏi.
“Quản lý thông tin.”
“Thì ra là như thế. Tiền thân của chuyên ngành này là tình báo và quản lý tài liệu. Trong quân đội cũng có mở khóa học này.” Nói như vậy, kể như là Hứa Mặc đã thừa nhận.
Gã đúng là đang ngụy trang.
Mua một cặp kính không độ để bản thân trông lịch sự hơn một chút.
Nhưng sau khi đeo vào, gã luôn cảm thấy sống mũi cực kỳ khó chịu, cứ như đang mang một vật lạ trên mặt vậy. Thỉnh thoảng, gã phải nâng gọng kính lên một chút, nhưng số lần nâng lại diễn ra liên tục như thế.
Tuy nhiên, nếu một người bình thường không chú ý đến, hẳn là cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng thanh niên trước mắt này rõ ràng là đã suy nghĩ rất nhiều.
“Cậu Giang muốn biết chuyện gì?”
“Vẫn là chờ một chút đi.” Giang Thành cười nhẹ, “Hôm nay, chẳng phải anh Hứa định nói cho mọi người biết một vài thông tin bên lề à?”
“Chính xác.”
Hứa Mặc gật đầu, đeo cặp mắt kính lên, khôi phục lại nụ cười nhã nhặn.
Tấn công trước, nhưng lại lui về phòng thủ - thấy chiêu phá chiêu, người thanh niên trước mắt này trông chẳng có bất kỳ một thái độ nôn nóng nào cả.
Gã lại thầm đánh giá Giang Thành nặng ký hơn một chút.
“Ồ, chỉ có hai người trẻ tuổi các cháu ở đây thôi ư?” Phía sau vọng đến giọng nói của bà cụ.
Giang Thành xoay người lại.
Bà cụ chủ căn homestay đang kéo một chiếc xe đẩy nhỏ di chuyển ngang ngưỡng cửa của căn phòng số 101, chậm rãi tiến ra bên ngoài.
Trên xe đẩy là một số bát cháo loãng, bánh màn thầu, dưa muối và một số đồ ăn kèm khác.
“Ôi chao, người trẻ tuổi thời nay, ai nấy đều lười biếng cả. Thân già này đã thức dậy từ lúc 4:00 sáng rồi...”
Giọng của bà cụ khàn khàn; vừa thở dài than vãn, bà vừa đẩy xe tiến gần đến hai người.
“Cũng không thể so sánh như vậy được.”
Hứa Mặc cười đứng dậy, tiếp nhận chiếc xe đẩy từ tay bà cụ.
Lúc mùa đông thế này, nếu không bận đi làm, ai lại có thể thức dậy sớm?
“Các người lưu lại số điện thoại của tôi đi. Buổi sáng tôi phải đi một chuyến vào nội thành, mua ít đồ ăn. Nếu có chuyện lạ gì xảy ra, nhớ gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức nhé.” Bà cụ đưa số điện thoại cho hai người.
“Chuyện lạ à?” Hứa Mặc nghi hoặc, “Cụ này, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện lạ gì à?”
Bà cụ nhìn gã, chậm rãi nói: “Cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng... 2 ngày nay, thỉnh thoảng tôi cứ nghe thấy một số tiếng động lạ. Có thể là do lớn tuổi, tai tôi bắt đầu không còn thính như trước nữa.”
Giang Thành nhíu mày, hỏi: “Cụ ơi, có khách nào khác đến đây thuê trọ trước khi chúng cháu đến đây hay không?”
“Không có! Ngoại trừ các cháu ra, nơi này đã ế khách từ lâu lắm rồi.”
...
...