“Làm thế nào mà anh Hoàng nhận ra?” Giang Thành hỏi.
“Siêu cảm giác.” Hoàng Đệ nghiêm túc giải thích, “Ngay trong khoảng thời gian chúng ta đi thăm dò lúc trước, tôi vẫn luôn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm. Vì lẽ đó, tôi vẫn liên tục chú ý đến xung quanh từ nãy giờ...”
“Bọn rối gỗ kia chuyển động như thế nào?”
“Không rõ cho lắm. Tôi chỉ vừa chớp nhẹ mắt, bọn chúng đã lập tức... Giống như dịch chuyển tức thời vậy, chúng đã xuất hiện ở một vị trí khác mất rồi. Không những thế, cảm giác bị nhìn chăm chú càng lúc càng mãnh liệt.”
Mỗi sinh vật Quỷ dị đều có các năng lực đặc thù.
Hoàng Đệ không chỉ có thể cung cấp lực lượng sinh mệnh cho người khác, mà ngay cả giác quan thứ sáu cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
“Bị nhìn chằm chằm...”
Giang Thành cau mày, lẩm bẩm mấy chữ này.
Bầu không khí của cả tiểu đội bắt đầu khẩn trương dần.
“Có lẽ, hiện tượng những con rối liên tục tiến đến gần như vậy cũng sẽ ẩn chứa quy tắc thứ 2.” Hoàng Đệ suy đoán.
“Chuyện này... Những người kia, chẳng lẽ sau khi bị biến thành con rối gỗ... Bọn họ không cam lòng, thế nên muốn kéo chúng ta theo chết chung?” Ngồi trong xe, sắc mặt của Giả Nghĩa vẫn tái nhợt, “Giống như là... mấy bộ phim kinh dị kia nhỉ? Kiểu, mấy con lệ quỷ có oán khí nặng nề ấy...”
“Bình tĩnh đi!”
Đứng ở đầu xe, Long Đào trông vô cùng nghiêm túc, đồng thời cũng kích hoạt sức mạnh Quỷ dị của bản thân.
Một hình xăm cá sấu vặn vẹo đang chậm rãi bò trên làn da từ cánh tay lên cổ của gã, không những thế mà còn tỏa ra một vầng sáng nhạt. Đôi mắt đỏ tươi của nó cực kỳ hung ác, tựa như có thể sống lại ngay lập tức vậy.
Mọi người đều có một trải nghiệm thần kỳ trong riêng cuộc đời của chính mình.
Khi chào đời, Long Đào vốn dĩ cũng chỉ là một người bình thường. Sau xuất ngũ, gã đi làm lính đánh thuê rồi dùng thân phận ấy để gia nhập Lữ quán Hoàng Hôn.
Vào một mùa hè 10 năm trước, trên đường trở về Lữ quán, gã đã gặp một ông già lang thang lôi thôi lếch thếch. Vì không khỏi nghĩ đến cha mình, gã đã nổi lòng trắc ẩn rồi mua một chai nước cho ông già kia.
Về sau, chuyện lại tương tự như những lần kỳ ngộ trong tiểu thuyết. Ông lão ấy nhận chai nước của gã rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng, sau đó bèn vung tay ấn lên cánh tay của Long Đào... Từ đó, trên cánh tay của Long Đào có thêm một hình xăm cá sấu đầy hung ác.
Hình xăm cá sấu này có được sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, tiệm cận với đẳng cấp Quỷ dị bậc trung.
Có nhiều sinh vật trong Lữ quán đã từng hâm mộ gã rất nhiều, vì dù sao thì một chai nước chỉ đáng giá 2 đồng bạc lẻ...
“Bọn chúng là di động!”
Lần này, người mở lời chính là Ngô Đức.
Những thành viên còn lại cũng chưa kịp nhận ra.
Bọn rối gỗ di chuyển rất quái dị, tựa như có thể tránh được tầm nhìn của mọi người.
Khi tất cả mọi người không chú ý đến, bọn chúng sẽ bắt đầu dịch chuyển tức thời bằng một cách rất quỷ dị, càng lúc càng tiến đến gần.
Lúc này đây, đã có vài con rối gỗ xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt, không còn là những bóng đen mờ mịt trong làn sương mù nữa rồi.
“Những thứ chết tiệt này quả thật là đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Gương mặt của mỗi một con rối gỗ đều xoay về phía mọi người, lặng yên bất động.
Những đôi ánh mắt tĩnh mịch kia tựa như đến từ các thi thể lạnh băng.
Ngay cả Giang Thành cũng cảm thấy khá khó chịu.
Hắn nhớ về quãng thời gian mà mình còn rất nhỏ, cha hắn từng dẫn hắn đi chơi trốn tìm trong hầm chứa tử thi. Lúc ấy, đôi mắt đến từ những thi thể trừng to mắt kia cũng giống như ánh mắt của bọn rối gỗ ngay lúc này.
“Đây có lẽ chính là quy tắc thứ hai.” Giang Thành đột nhiên nói.
“Quy tắc gì?” Giả Nhân nhìn về phía hắn.
Con Hải ly và Giả Nghĩa cũng xoay qua
Long Đào và Ngô Đức vẫn phòng thủ tình hình phía trước nên không quay đầu lại, nhưng ai nấy đều quan tâm xem hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Hoàng Đệ đăm chiêu nhìn Giang Thành, chậm rãi nói: “Cậu Giang cho rằng, sau khi bị một số lượng con rối nhìn chằm chằm, kẻ đó sẽ bị đồng hóa thành con rối gỗ?”
“Đúng vậy.” Giang Thành gật đầu, “Có trường hợp nhiệm vụ nào liên quan đến quy tắc đồng hóa cụ thể bên trong Lữ quán hay không?”
“Có! Từng xuất hiện các trường hợp như ‘sẽ bị đồng hóa nếu hít phải loại khí đặc biệt, ‘sẽ bị đồng hóa nếu ăn vào một loại thực phẩm nào đó’...”
Hoàng Đệ nêu ra khá nhiều ví dụ.
Một số người bị đồng hóa thành thực vật, thậm chí có kẻ còn bị đồng hóa thành tượng đất canh giữ lăng mộ.
Cũng chính vì những ví dụ nhiệm vụ như thế, các sinh vật trong Lữ quán đều hiểu rõ rằng: khi đến vùng đất cấm kỵ bất tường, cái gì không nên chạm vào – vậy tuyệt đối không được chạm vào.
“Nhưng lúc ấy, tất cả chúng ta đều đi cùng nhau cơ mà?”
Giả Nhân vẫn giữ quan điểm cũ, vì rất vô lý khi chỉ mỗi em trai của gã bị đồng hóa.
Trong khi bọn họ chỉ mới đi được một quãng đường dài mười mấy phút.
Vì là đi bộ, nên không hề đi quá xa.
Trên đường, cả bọn còn trì hoãn vài phút vì thiết bị quay chụp gặp vấn đề.
“Nếu chúng ta vẫn luôn di động liên tục, những con rối gỗ rải rác này có lẽ là không theo kịp chúng ta đâu. Do đó, tỷ lệ mà chúng ta bị hàng đống rối gỗ nhìn chằm chằm vào là rất thấp, trừ khi... vô ý đi tới nơi dày đặc bọn rối gỗ, hoặc là... lúc nghỉ ngơi giữa đường?” Hoàng Đệ đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía cốp xe.
Có một thiết bị ghi hình trong cốp xe.
Ai nấy đều hiểu ý gã.
Giả Nhân cũng nhất thời hiểu ra, bèn lập tức hỏi Giả Nghĩa: “Nhóc Nghĩa, lúc cả nhóm đang xem video clip, em có thoát ly đội ngũ hay không?”
“Em... Lúc ấy, em chỉ là...”
Giả Nghĩa tái mét cả mặt, nghiêm túc nhớ lại tình huống lúc đó.
Dường như gã thật sự là...
“Sau khi nghe thấy những tiếng người kêu rên kia, em hơi sợ hãi, thế là lui về phía sau 2 bước, quan sát bốn phía.”
Lúc đó, Giả Nghĩa đang lo là có sinh vật nào đó đang phiêu đãng xung quanh.
Hai bước, khoảng cách này đủ xa.
Khi ấy, gã đã tương đương với một cá thể độc lập, thoát ly toàn bộ đội ngũ, rất có thể là cũng tiến vào phạm vi tầm nhìn đan xen của một đám rối gỗ nào đó xung quanh đây.
Giang Thành hỏi: “Anh có thể nhớ là có bao nhiêu con rối gỗ đang nhìn anh từ những phía xung quanh hay không?”
“Lúc đó... Lúc ấy có...”
Giả Nghĩa đè chặt mi tâm của mình, tựa như hơi nhức đầu.
Thần sắc của gã vô cùng thống khổ; khuôn mặt bệnh hoạn tiều tụy càng tái nhợt hơn.
Dường như có thứ gì đó đang phá hoại bừa bãi trong đầu gã, tra tấn lấy linh hồn yếu ớt của gã.
Giả Nghĩa đột nhiên trở nên rất bi quan, không trả lời câu hỏi của Giang Thành, ngược lại còn hạ giọng nói: “Anh trai, em cảm thấy lần này em không về được rồi. Anh... Nếu có thể sống sót trở về, anh rời khỏi Lữ quán nhé, sau đó dùng tiền kiếm được mấy năm nay để chăm sóc tốt cho mẹ...”
Giả Nhân ngẩn người ngay lập tức, tiếp đó bèn trả lời: “Nhóc Nghĩa, mẹ chúng ta đã chết nhiều năm trước rồi mà. Tiếc nuối lớn nhất trước khi chết của bà ấy chính là không gom đủ ‘Nhân nghĩa lễ trí tín’ đấy chứ.”
“Vậy... Vậy cố gắng chăm sóc cha chu đáo...”
“Cha của chúng ta chết trước mẹ luôn mà...”
“Vậy... vậy còn cụ Lưu ở tầng trên...”
“Chết luôn rồi.”
Giả Nhân cau mày, sờ trán của em trai mình rồi xác nhận là thằng ấy cũng không hề bị sốt.
Gã đành hỏi: “Nhóc Nghĩa, sao em lại...”
“Trí nhớ hỗn loạn!” Hoàng Đệ đột nhiên nói.
“Chẳng lẽ là tác dụng phụ của hiện tượng hóa rối gỗ?” Giả Nhân càng lo lắng hơn.
“Anh hai! Em... Dường như em nhìn thấy một số kỷ niệm mới.” Giả Nghĩa ngẩng đầu lên; khuôn mặt tái nhợt gầy gò của gã đầy vẻ suy yếu và tiều tụy.
“Ký ức gì?”
“Em không biết... Đó là một... một quãng ngắn... và những chữ viết rất cổ quái.”
Giang Thành nhíu mày, vừa nghe xong bèn lập tức nói: “Bình tĩnh! Viết những con chữ ấy ra đi, có lẽ tôi sẽ đọc hiểu được.”
Hắn đưa giấy và bút trong túi của mình cho Giả Nghĩa.
Giả Nghĩa nhận lấy giấy bút; cả thân thể của gã đã run rẩy bần bật.
Hiện tại, tay phải của Giả Nghĩa đã hóa thành gỗ; gã chỉ có thể dùng tay trái không thuận mà viết rất chậm rãi, tạo ra mấy con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên trang giấy.
Những văn tự màu đen này vô cùng phức tạp, vặn vẹo khó phân biệt, tựa như những đường vân do bọn rắn rít bò qua đường mà lưu lại.
“Đây là cái gì?” Giả Nhân cực kỳ sầu lo, căn bản là do không biết mấy chữ viết trên giấy của em trai gã mang ý nghĩa gì.
“Tôi cũng không biết.” Hoàng Đệ lắc đầu.
Giang Thành cầm lấy tờ giấy, nghiêm túc nghiền ngẫm một lát.
Có khá nhiều những loại chữ viết cổ xưa trông có chút giống nhau, vì rất có thể chúng đều bắt nguồn từ cùng một loại chữ viết cổ xưa hơn.
“Đây là một trong những văn tự cổ của đại lục phương Tây, lưu truyền từ 1.500 đến 2.000 năm trước.” Hắn nói một cách bình tĩnh.
“Cậu Giang còn hiểu cái này à?” Hoàng Đệ kinh ngạc.
“Thân phận của mẹ tôi trong thế giới thực chính là viết tiểu thuyết trinh thám. Bà ấy thường dùng những loại văn tự cổ xưa này để đặt ra câu đố cho các nhân vật chính trong tiểu thuyết. Trong phòng làm việc của bà ấy có rất nhiều sách liên quan đến văn tự cổ; khi còn bé, mỗi khi rãnh rỗi thì tôi cũng chạy đến đọc cho vui.”
“Vậy đống văn tự này có ý nghĩa gì?” Vì lo lắng cho em trai mình, Giả Nghĩa vội vàng hỏi.
“Sáu con chữ trên tờ giấy này, theo thứ tự có nghĩa là ‘rối gỗ’, ‘điêu khắc’, ‘thời gian’, ‘9 ngày’, ‘tử vong’ và ‘tìm kiếm’...” Giang Thành nói: “Cũng không thể tạo thành một câu mượt mà được.”
Trí nhớ vừa mới xuất hiện của Giả Nghĩa có hạn.
Giang thành suy ngẫm, chẳng lẽ do chưa bị hóa rối gỗ hoàn toàn ư>
Nếu khiến Giả Nghĩa hóa rối gỗ nhiều bộ phận hơn, có lẽ gã ấy sẽ trông thấy được càng nhiều manh mối hơn, từ đó mà giúp cho cả tiểu đội tìm ra cách phá giải thành phố rối gỗ này.
Nhưng ngộ nhỡ sau khi phá giải, Giả Nghĩa vẫn không thể nào hồi phục được thì sao?
Không chỉ Giang Thành nghĩ ra cách này, mà các thành viên khác trong cả tiểu đội cũng đều nghĩ đến.
“Anh trai, em... Em có thể...” Giả Nghĩa run rẩy cả người, tựa như muốn di chuyển từ ghế sau trong xe ra ngoài.
“Câm miệng lại! Mày cứ ngồi đó đi!” Giả Nhân tức giận, ấn thằng em trai của mình về lại chỗ cũ.
Gã quay đầu lại, quan sát biểu cảm của các thành viên còn lại trong nhóm.
Hoàng Đệ vỗ vai gã, bảo: “Yên tâm đi. Tất cả mọi người đã cùng nhau mạo hiểm nhiều năm như vậy rồi; chúng ta sẽ không thể nào làm ra loại hành vi như thế được.”
Lữ quán đã cấm các thành viên tàn sát lẫn nhau trong lúc làm nhiệm vụ chung, nhưng dẫu sao thì lòng người khó dò...
“Nhưng, bây giờ chúng ta...” Con Hải ly do dự nói: “Nếu chúng ta không tìm ra các quy tắc khác, vậy chỉ có thể tiếp tục chạy trốn trong thành phố này, đồng thời còn phải tránh cho quá nhiều con rối gỗ nhìn chằm chằm vào...”
Bọn rối gỗ lạnh băng kia cứ tiếp cận bọn họ liên tục.
Thế nên mọi người chỉ có thể chạy, không được dừng lại quá lâu, thậm chí cũng không thể nào ngủ một giấc được.
Kết quả cuối cùng...
Hoặc là bị kiệt lực mà chết, hoặc là không thể nào kiên trì được nữa, để rồi hóa thành một thành viên trong vô số những con rối gỗ kia.
Đây gần như là một tình cảnh chết chóc tuyệt đối.
Tiểu đội Vương Thành đã đến đây vào 4 ngáy trước; 6 người trong đội ngũ của họ cũng đều có kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Như vậy, hẳn là có thể tìm ra quy tắc thứ 2 liên quan đến việc bọn rối nhìn chằm chằm rồi chứ nhỉ? Thật khó mà tưởng tượng nỗi... Họ đã phải trải qua một nỗi tuyệt vọng cùng cực đến mức nào?
“Không sao, còn chưa tới thời điểm nguy cấp nhất.” Giang Thành bình tĩnh nhìn mọi người, “Ít nhất, chúng ta có thể phán đoán được một điều vào ngay thời điểm hiện tại này.”
“Phán đoán được cái gì?” Con Hải ly ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đằng sau sự kiện Quỷ dị lần này, ắt hẳn là có một sinh vật Quỷ dị cực kỳ hùng mạnh. Nó cần thông qua hành vi hóa rối gỗ để rút ra ký ức của nhân loại trong cả thành phố. Vì sự cân bằng của thế giới, nó cũng phải chia sẻ những ký ức của bản thân với những người bị biến thành con rối gỗ.”
Sinh vật Quỷ dị kia vẫn bị ảnh hưởng bởi sự cân bằng.
Nó rất mạnh mẽ, nhưng mạnh mẽ nằm trong vòng hạn chế.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là ý tứ mà Giang Thành muốn biểu đạt.
“Oắt con, mày nói rõ ràng hơn xem.” Con Hải ly rất sỗ sàng.
“Cậu nghĩ xem, tại sao sinh vật Quỷ dị kia lại muốn rút đi ký ức của cư dân trong thành phố này?” Giang Thành thản nhiên hỏi.
“Thông qua việc cắn nuốt ký ức, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhỉ?” Con Hải ly không chắc chắn cho lắm.
“Nhưng tin tức đã loan truyền được 6 ngày. Trong 6 ngày này, cũng không có thành thị nào khác xuất hiện loại tình huống tương tự.” Giang Thành tiếp tục nói.
“Có lẽ nó đang no căng bụng, cần thời gian tiêu hóa,”
Con Hải ly trình bày ý nghĩ của bản thân.
Nó đoán rằng, chỉ cần sinh vật Quỷ dị kia tiêu hóa xong, kẻ đó sẽ chạy tới thành phố khác, ăn càng nhiều ký ức hơn.
Phỏng đoán này... cũng có lý đấy.
Nhưng Hoàng Đệ đột nhiên giật mình, tự vỗ mạnh xuống đùi.
“Không đúng! Là tìm kiếm ... Nó đang tìm kiếm một cái gì đó trong ký ức của tất cả mọi người!
“Tôi cũng nghĩ thế.” Giang Thành bày tỏ sự đồng tình.
“Nói như vậy...” Trong mắt của Giả Nhân hiện ra một chút hy vọng, “Chỉ cần chúng ta giúp nó tìm được thứ kia, vậy sẽ có thể giải trừ tât cả, và nhóc Nghĩa cũng có thể hồi phục?”
Con Hải ly đột nhiên giơ móng vuốt lên: “Không hợp lý! Tôi có lời phản đối! Nếu ký ức của toàn bộ cư dân thành phố này đều đã bị rút sạch, mà sinh vật Quỷ dị kia vẫn không rời đi, vậy chứng tỏ ký ức của hơn 100.000 người đều không có thứ cần tìm kia. Trong khi đó, chúng ta còn chẳng biết đó là thứ gì, vậy làm sao có thể vừa đi tìm vật đó, vừa chạy trốn trối chết như hiện tại?”
“Khụ khụ...”
Ngô Đức phía trước đột nhiên ho hai tiếng.
Lần này, không phải do gã ngứa họng.
Hiện tại, đã có càng nhiều con rối gỗ đang di chuyển ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của màn sương mù đối với tầm mắt; ai nấy đều có thể trông thấy chúng rõ ràng.
“Mọi người, chúng ta nên chạy trốn thôi.”