Choáng váng, chóng mặt.
Giang Thành cau mày, xoa nhẹ huyệt thái dương.
“Không thể nhìn thẳng quá lâu à?”
Hắn vẫn ngẩng đầu lên, nhìn đống hỗn hợp giữa thịt nát và máy móc kim loại khổng lồ trên bầu trời.
Chẳng qua chỉ nhìn thẳng vài giây, hắn lập tức cảm thấy hơi không được khỏe.
Bên tai, tựa như có một loại âm thanh quái dị trầm thấp nào đó loáng thoáng vọng đến. Tiếng động ấy cứ như âm thanh gặm nhấm của một loại sinh vật nào đó. Mùi máu tươi xộc vào mũi càng lúc càng nồng nặc, mà cảnh tượng trước mắt đang bắt đầu mơ hồ dần.
Cả thế giới trở nên tối tăm và lạnh lẽo hơn.
Đứng trên con phố đỏ thẫm như máu, Giang Thành chỉ là một chiếc bóng cô đơn, nhỏ bé không khác gì một con kiến hôi.
“Lạo xạo... lạo xạo... lạo xạo...”
Âm thanh cực kỳ khó chịu kia cứ vọng đến từ khối thịt nát ấy.
Mớ bánh răng kim loại bên trong nó dường như bị mất đi chất bôi trơn, thế nên dính sát lại với nhau, từ đó mà cần phải có một sức mạnh tác động rất lớn mới có thể chuyển động được.
Tầm mắt của Giang Thành cứ mơ hồ dần.
Thanh âm trầm thấp nặng nề bắt đầu xuất hiện từ bốn phương tám hướng, trông không khác gì một cuộc hiến tế từ tế đàn thời viễn cổ đang bắt đầu gặm nhấm lấy tủy não của hắn.
“Tiếp nhận nó đi...”
“Tiếp nhận phần sức mạnh này đi...”
Đâu đó là tiếng thầm thì đến từ vực sâu, xen lẫn với âm thanh gặm nhấm.
Mùi hôi thối khó tả phiêu tán giữa không trung, gợi nhớ đến những mảnh hài cốt thối rữa và các cơ quan nội tạng còn ngọ nguậy.
Có lẽ những ai có thần kinh yếu ớt sẽ phải run rẩy mà quỳ trên mặt đất, hoặc là sớm đã phát điên trước lực lượng hư vô mờ mị này. Kẻ đó sẽ trở nên điên cuồng, giống như những u hồn đang gào thét cuồng dại trước mắt Giang Thành lúc này...
Đúng vậy! Càng có nhiều ảo giác xuất hiện trước mắt của hắn hơn.
Giang Thành thử chớp mắt...
Những ảo giác này vẫn không hề biến mất.
“Tiếp nhận nó đi...”
Thanh âm trầm thấp kia càng lúc càng khàn đi, giống như một kẻ hấp hối đang rên xiết vì không cam lòng.
Những tòa nhà sắt thép bên cạnh Giang thành bắt đầu khô héo dần; con đường bê tông dưới chân hắn đã trở nên mềm mại hơn. Cả thành phố đầy sự thối rữa và suy bại; mặt đất xuất hiện vết nứt, giống như làn da của nhân loại đang bị một dạng sức mạnh nào đó xé nát đi vậy.
Từng thi thể khô quắt dị dạng đang cuồn cuộn bò ra từ các vết nứt ấy, trông không khác gì vừa hiện thân từ vực sâu vô tận, lại mang theo mớ bùn đất đậm đặc và đầy tanh tưởi.
“Bảo sao gã áo choàng đen kia nói rằng, chẳng biết ý chí cá nhân của mình có đủ sức tù chối thứ này hay không nữa. Nhưng rốt cuộc, đây chỉ là cảm giác được thêu dệt nên từ một viên ngọc nhỏ bé mà thôi...”
Giang Thành hạ giọng tự nhủ, tuy càng lúc càng mê man nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Cũng không biết qua bao lâu, khối thịt nát kia đột nhiên phát sinh biến hóa.
Bộ phận kim loại phủ đầy tơ máu bề ngoài chậm rãi chìm vào bên trong phần máu thịt mục nát, mà một con mắt vẩn đục dị dạng lại hiện lên trên mặt ngoài của khối máu thịt, sau đó trừng thẳng đến ánh mắt của Giang Thành.
Dường như hắn nhìn thấy trong đồng tử tà dị kia là hàng nghìn hàng vạn tứ chi trôi nổi và xương cốt.
Ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều đôi mắt vặn vẹo hiện lên ngay trên đống thịt thối rữa kia.
Mãi cho đến khi...
Toàn bộ cơ thể bề ngoài của khối thịt thối kia đều bị những con mắt bao trùm, nhiều vô số kể, khiến kẻ nhìn vào phải tê dại cả da đầu.
Vô số con mắt đồng loạt chớp nhẹ trước khi nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
Sự khó chịu và ghê tởm từ tận sâu trong linh hồn đang thiêu đốt thần kinh đại não của Giang Thành, khiến hắn suýt nữa đã phải buông bỏ tất cả
“Phù...”
Giang Thành chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn vặn vẹo chiếc cổ đang đau nhức vì mãi ngẩng đầu trong một thời gian khá dài, sau đó khẽ lắc đầu với những con mắt kia.
“Còn kém một chút.”
......
Vùng ảo giác màu đỏ sẫm như máu kia đã bị phá vỡ.
Cơn gió lạnh tháng 12 thổi qua thế giới hiện thực của thành phố Wally.
Những giọt mưa lạnh băng vẫn rơi xối xả lên người; giữa ánh đèn đường cũ kỹ mờ nhạt, Giang Thành vẫn đứng yên bên vệ đường.
Hắn nhìn về phương xa.
Con phố thật dài, vắt ngang màn đêm và sương mù dày đặc, xỏ xuyên qua những khối kiến trúc sắt thép lập lòe ánh ne-on.
“Ở hiện thực lại thoải mái hơn rất nhiều.”
Giang Thành xoa nhẹ mi tâm, cảm giác đầu mình vẫn còn choáng váng.
Hắn chậm rãi lui về phía sau vài bước, tựa lưng vào đường ống sắt lạnh lẽo trơn trượt để miễn cưỡng giữ vững cơ thể mình.
Tách!!!
Giang Thành đóng hộp gỗ lại.
Khi chưa làm rõ một vài nghi hoặc, hắn không định tiếp nhận phần lực lượng này.
“Thứ quái quỷ kia... đang ở tại hiện thực, hay từ một hư không nào đó nhỉ?”
Giang Thành hồi tưởng lại khối thịt thối kết hợp với máy móc trong thế giới ảo giác kia.
Đó quả thật là một thể sinh mệnh, lại còn rất hùng mạnh, có được ý thức tự chủ riêng.
“Nếu nó tồn tại trong thế giới hiện thực, vậy nhân loại sẽ... Hửm?”
Giang Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về một góc phố âm u cách sau lưng không xa.
“Mình còn bị bọn cướp bóc nhắm vào nữa à? Xui thế...”
Hắn cười nhẹ, cất hộp gỗ nhỏ vào trong ngực.
Quả nhiên, dân thường nên cố gắng không ra ngoài vào ban đêm trong thành phố Wally này. Dù phải ra ngoài, vậy phải tìm thêm vài người đi chung.
Bọn cướp bóc và những kẻ lang thang xuất hiện nhan nhản ở khắp mọi nơi trong thành phố Wally, và thân phận của bọn họ đôi khi còn chuyển đổi lẫn nhau nữa.
“Chung quy vẫn là do nghèo đói. Đáng tiếc, cũng không thể giải quyết vấn đề này trong một sớm một chiều.”
Giang Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mưa mờ nhạt.
Trên đường phố cách hắn không xa lắm, mỗi một địa điểm có thể trú mưa đều chật ních những kẻ lang thang đang run rẩy trong cơn gió lạnh.
Dường như thành phố Wally vẫn luôn có dáng vẻ này. Nó rách nát, cũ kỹ, không khác gì các cư dân nơi đây. Mọi thứ đều tỏa ra một cảm giác chết chóc, chẳng hề có một chút sức sống nào.
Nơi đây đã thừa hưởng tất cả các giai điệu bần cùng của toàn bộ Liên Bang, bao gồm sự suy thoái của nền công nghiệp và tình trạng sụp đổ của nền kinh tế.
Bên ngoài thành phố cũng bị sương mù bao phủ. Nghe đồn rằng, trong màn sương mù ấy có rất nhiều động thực vật quái dị đang lang thang trên đường. Do đó, đường ra khỏi thành phố vô cùng nguy hiểm. Đã có rất nhiều người vĩnh viễn không thể trở về sau khi rời khỏi thành phố Wally. Rất có thể là họ đã thành công đi tới thành thị to lớn hơn, hoặc cũng có thể là bỏ mạng giữa đường.
Người nơi đây có thể phát điên vì tiền tài, tương tự 3 tên cướp đang bám theo sau lưng Giang Thành lúc này. Thân hình của chúng nhỏ thó và gầy gò, còn trong tay chỉ cầm theo một con dao gọt trái cây đáng thương.
Đã từng có một vị tỷ phú tuyên bố một thông tin trước khi chết, rằng kẻ ấy đã chôn mọi của cải của mình tại vùng ngoại ô ngay rìa thành phố.
Vì vậy, đã có vô số người chen chúc đi trước. Ai nấy đều liều mạng khai quật bảo tàng kia. Thậm chí, có người còn cắm trại ở luôn tại đó, cuối cùng mà hình thành nên một thị trấn nhỏ vùng ngoại ô không mấy phồn hoa. Sự cuồng nhiệt đối với bảo tàng này cũng không hề kém cạnh gì với công cuộc đi đào vàng của thế kỷ trước.
Giang Thành nghĩ đến Khương Tiểu Linh.
Tuy Khương Tiểu Linh cũng vì chiếc nhẫn có giá trị đắc đỏ kia mà ở lại trong một căn homestay hẻo lánh tại vùng ngoại ô như vậy, nhưng dù sao đi nữa thì ý nguyện chủ quan của cô ta là tránh né quá trình điều tra vụ án sát nhân kia, thứ yếu mới là tiền. Đây cũng được tính là một hành vi tương đối có lý trí; có số tiền kia, cô ta có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Tuy thế, cô ta cũng không thực sự thoải mái trong suốt 3 năm nay. Sau khi giết người, nguồn lực tài chính trong dĩ vãng của cô ta đã bị đóng băng ngay lập tức.
Giang Thành từng định giá chiếc nhẫn kia ở mức 1.200.000 đồng, nếu bán sang tay theo con đường ngoài luồng thì có lẽ thu lại chưa đến 1.000.000 đồng. Tuy nhiên, chừng ấy cũng đủ để Khương Tiểu Linh thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ hoàn chính, mua được thân phận giả, thậm chí là có thể dùng số tiền còn lại để mua một căn nhà ở khu phố cổ, thay vì cứ mãi trốn tránh ở vùng ngoại ô thiếu vắng bóng người này.
Tỷ lệ phá án sát nhân ở thành phố Wally là rất thấp.
Vùng ngoại ô không được phũ lưới camera giám sát; thế nên cũng không rõ là nơi này đã chứa chấp biết bao nhiêu tên tội phạm đang bỏ trốn như Khương Tiểu Linh.
Giang Thành chưa bao giờ tin tưởng cô ta.
Từ khi Lưu Dịch ra tay với hắn, hắn đã hiểu được một điều: Ngoại trừ người nhà đã mất tích của mình ra, chẳng còn ai đáng tin cậy trong thành phố này nữa.
Ở Wally, khi một cô gái xinh đẹp gõ cửa phòng của bạn vào ban đêm và ngỏ ý muốn ngủ lại...
Hoặc cô ta muốn giết bạn...
Hoặc trước hết là muốn lợi dụng bạn, sau đó mới giết bạn.
Ngược lại, cánh phụ nữ cũng không thể tin vào những gã đàn ông đẹp trai đến gõ cửa phòng mình vào ban đêm.
Bạn đừng bao giờ tự ảo tưởng là mình sẽ gặp được những tình tiết y hệt như trong tiểu thuyết đô thị nhé, vì cuộc sống này đang diễn ra ở bối cảnh linh dị rồi...
“Mấy anh trai đang lấp ló ở góc đường ơi, hay chúng mày ra tay nhanh lên đi. Tao đã ngủ đủ giấc rồi, giờ cần phải về nhà tắm nước nóng.” Giang Thành lên tiếng nhắc nhở.
Không lâu sau khi hắn nói xong...
Ba thanh niên với vẻ mặt hung ác tiến ra từ bóng tối. Bọn chúng cầm theo dao gọt hoa quả, tiến từng bước gần đến Giang Thành.
“Tại sao mày lại có thể phát hiện ra bọn tao?” Gã cầm đầu hung tợn hỏi.
“Âm thanh.” Giang Thành mỉm cười trả lời.
“Âm thanh gì?” Người nọ cau mày, vung vẫy lưỡi dao sắc bén trong tay.
“Âm thanh khi nước mưa rơi xuống người bọn mày nghe khác với âm thanh khi rơi xuống đường phố. Nếu bọn mày là những kẻ lang thang, vậy sẽ không bao giờ ngồi yên tại đó dầm mưa.” Giang Thành nhún vai, “Do đó, hoặc bọn mày là mấy cái xác chết, hoặc chính là bọn cướp bóc đang chờ đợi cơ hội.”
“Hóa ra là thế! Xem ra, do tao thất sách rồi.” Gã cầm đầu nói.
Một kẻ khác phía sau gã xen vào, nói: “Đại ca, em đã bảo mà. Không nên ra ngoài khi trời mưa, ở nhà chơi game chẳng phải tốt hơn à?”
“Câm miệng đi!” Gã cầm đầu hung hăng trừng mắt với tên đàn em, “Hàng năm, thành phố này có đến 80% thời gian đều là những ngày mưa. Đồ ham chơi mê muội! Nếu không có tao, chúng mày đều chết đói cả rồi.”
“Không đâu, đại ca!” Một kẻ khác bên cạnh nói, “Chúng ta có thể đi xin ăn; nghề này phổ biến lắm.”
“CMM...”
Gã cầm đầu siết chặt nắm đấm, giật nhẹ từng thớ thịt trên gương mặt.
Nhưng dù sao đi nữa, chuyện cướp tiền vẫn quan trọng hơn. Gã đành phải tạm nhịn xuống nỗi tức giận này.
“Đưa hết tiền trên người cho tao rồi cút đi!” Gã hung tợn nói với Giang Thành như vậy.
“Đang nghiêm túc đấy à?” Giang Thành cố nhịn cười, “Cả thành phố Wally này có hơn 1.000.000 nhân khẩu, thế mà bọn mày lại dám đi ăn cướp trên đầu tao?”
“Ý mày là sao?” Gã giận dữ nhìn Giang Thành.
“Ngộ nhỡ tao rất mạnh, lại thích giết người, lại đủ sức ra tay giết chết bọn mày thì sao?” Giang Thành cười hỏi.
“Ố ồ! Bố mày cần tiền hơn cần mạng. Cuộc sống chó má hiện tại này, phải có tiền thì mới có thể đứng vững được! Câu nói ấy khá là chí lý nhỉ? Kiểu thà chết đứng, còn hơn sống quỳ à?” Gã cầm đầu tỏ vẻ hung tợn, nói năng cũng oang oang mạnh mẽ.
Thằng này thú vị đấy, còn bày đặt gán ghép tục ngữ, thành ngữ vào lời nói.
Vì thế, Giang Thành cũng chỉ cười nhạt rồi lấy khẩu súng màu vàng sẫm từ bên trong lồng ngực ra.
Hắn còn chưa kịp có bất kỳ một hành động nào khác, chợt có tiếng “lộp bộp” vang lên.
Gã cầm đầu đã quỳ xuống với gương mặt sợ hãi, trong khi hai tên thủ hạ sau lưng thì chẳng hiểu mô tê gì.