“Trên thực tế... Còn có một số việc mà tao chưa nói cho mày biết. Sau khi đạt được cơ thể bằng xương bằng thịt, năng lực Quỷ dị của tao cũng không hề biến mất, mà thay vào đó là còn mạnh mẽ hơn.”
“Thật ư?” Giang Thành vẫn tỏ vẻ vô cảm.
Nhưng những người xung quanh rõ ràng đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Tại sao...
Mặc dù lời nguyền đã được giải trừ, nhưng người dân trên mấy con phố xung quanh vẫn duy trì bộ dạng rối gỗ.
Sắc mặt của Giả Nhân cũng sa sầm dần.
Hiện tượng hoá rối trên cơ thể của em trai gã vốn dĩ đã bắt đầu thuyên giảm, nhưng lúc này lại bất ngờ trỗi dậy. Lần này, tốc độ hoá rối rất nhanh. Chỉ trong chốc lát, Gia Nghĩa đã hoàn toàn biến thành một con rối gỗ màu tím. Khuôn mặt bằng gỗ của cậu ta trông đầy vẻ kinh hãi, giống như những con rối mà cả đội từng nhìn thấy lúc trước.
“Cám ơn mày đã cho tao cơ thể bằng xương bằng thịt. Từ nay về sau, chẳng còn thứ gì đủ sức giam cầm tao được nữa...”
Con rối Số 16 tùy ý cười bảo.
Chiến thắng, cuối cùng cũng thuộc về nó!
Nó lạnh lùng nói: “Giang Thành, cám ơn mày... một tên nhân loại ngu xuẩn!”
Mọi người hoàn toàn biến sắc!
Long Đào và Ngô Đức là hai kẻ có phản ứng nhanh nhất.
Một hình xăm cá sấu cực lớn đột ngột nhảy lên, hiện hình giữa không trung. Nó nặng nề đáp xuống, dõi đôi mắt đỏ tươi đầy vẻ hung ác của mình về phía đối thủ, đồng thời cũng không quên bảo vệ mọi người sau lưng.
Cùng một lúc, vô số tiếng bánh răng chuyển động chợt vang lên ken két bên trong cơ thể của Ngô Đức.
Tay của gã mọc ra một thanh trường đao bằng thép, trông cực kỳ sắc bén; chẳng những thế, từng khẩu súng dài ngắn khác nhau chọt mọc lên từ sau lưng gã, tỏa sáng lấp lánh đầy vẻ nguy hiểm. Thậm chí, một trong hai tròng mắt của Ngô Đức cũng thụt lùi vào, nhường chỗ cho một họng súng đen ngòm thay vào vị trí đó. Ngô Đức đã thể hiện ra thực lực của một con cyborg cực kỳ mạnh mẽ vào thời điểm này.
“Trên thực tế, tao vẫn luôn hoài nghi từ ban đầu.” Giang Thành vẫn bình tĩnh, tựa như dù có gặp nạn tận thế thì hắn vẫn dửng dưng.
“Sao nào? Một thằng nhân loại ngu xuẩn như mày thì có thể phát hiện ra được bao nhiêu vấn đề cơ chứ?”
Số 16 khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Cơ thể bằng xương bằng thịt của nó càng lúc càng hoàn thiện hơn.
Giang Thành thản nhiên nói: “Tao phát hiện các đội viên trong nhóm của Vương Thành đều bị hoá rối trong tư thế cực độ sợ hãi trong lúc chạy thụt mạng, trông không khác gì với những cư dân trên phố xá kia.”
“Vậy thì có vấn đề gì?” Con rối tùy ý hỏi.
“Đương nhiên là có! Vẻ mặt khiếp sợ kia chứng tỏ bọn họ bị hoá rối bằng tốc độ cực nhanh, không kịp phản ứng gì cả.”
Lúc nhìn thấy con rối gỗ quân sư đầu chó kia, Giang Thành đã bắt đầu nghi hoặc.
Có một câu hỏi khác vẫn chưa được giải quyết.
Tại sao các thành viên trong đội của Vương Thành lại không kịp để lại bất kỳ một manh mối nào? Dù sao đi nữa, bọn họ cũng đều là sinh vật Quỷ dị mà.
Sau khi nhìn thấy đội trưởng Vương Thành, Giang Thành mới hoàn toàn hiểu ra.
Bốn chữ kia... 'Đã quá muộn rồi'...
Tiểu đội của Vương Thành cũng không yếu. Bọn họ đã tìm ra các quy tắc, nhưng tốc độ hoá rối gỗ quá nhanh, không kịp phá giải.
“Giả Nghĩa cũng là một sinh vật Quỷ dị, nhưng tốc độ hoá rối rất chậm. Chẳng những thế, ký ức mỗi lần đều xuất hiện vừa phải, giống như... giống như mày cố ý để bọn tao mò ra manh mối, tìm được thân thể thật của mày vậy.
“Thế à? Tại sao tao phải làm vậy?”
Con rối Số 16 cũng không phủ nhận, chỉ khẽ cười rồi hỏi tiếp.
Bây giờ, tất cả quyền chủ động đều nằm trong tay nó. Thời gian mà nó dành cho Giang Thành trả lời chỉ là để trải nghiệm thú vui mèo vờn chuột mà thôi.
“Tao đoán rằng, kể từ lúc bọn ta tiến vào thành phố này, thì mày đã để mắt đến bọn tao rồi. Hay nói chính xác hơn, là mày đang để mắt đến hình xăm cá sấu của của anh Long.”
“Chính xác! Chính xác một cách rất xuất sắc!”
Con rối Số 16 vỗ tay, tỏ vẻ cực kỳ thoải mái.
Lực lượng Quỷ dị của tiểu đội Vương Thành đều ở dạng nội tại bên trong cơ thể, nó không thể nào chiếm đoạt được.
Nhưng Long Đào thì khác.
Con cá sấu này lại có thể được tách ra khỏi người của Long Đào - điều đó có nghĩa là: nó có cơ hội nuốt chửng con cá sấu ấy.
Nhưng cuối cùng, chính Giang Thành lại là người cho nó một phần lực lượng Quỷ dị mới.
“Tao đoán tiếp nhé! Về sau, cũng chính là mày sắp xếp để bọn tao gặp được nhóm người Victor Henry. Mày muốn tóm gọn cả bọn cùng một lúc. Chỉ cần mày kiểm soát số lượng con rối ở tất cả các phương hướng là có thể ảnh hưởng đến hướng di chuyển của chúng tao.” Giang Thành nói.
“Giỏi đấy, thằng nhân loại ngu xuẩn kia. Mày có muốn làm tuỳ tùng cho tao không? Tao có thể tha cho mày một mạng.”
“Cũng được thôi! Nhưng trước hết, mày tự tìm cách cứu bản thân mày trước đi!”
“Tự cứu bản thân tao à?”
Số 16 xuỳ cười giễu cợt.
Hiện tại, bản thân nó còn mạnh mẽ hơn cả trạng thái lúc trước và cũng không còn bị giam cầm nữa. Nó cảm giác rằng, chỉ cần mình nhấc tay một cái là sẽ có thể tiêu diệt được tên nhân loại yếu ớt trước mắt này.
Chỉ cần toàn bộ xương thịt hiện ra đầy đủ, nó lập tức có thể. . .
“Ơ? Chuyện gì xảy ra vậy...”
Số 16 cau mày, cảm giác phần thân thể máu thịt này dường như có gì đó không ổn.
Cảm giác này khiến nó hơi khó chịu.
Dần dần, cảm giác khó chịu ấy càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong cơ thể nó.
“Chuyện gì vậy?”
Nó bắt đầu nghi hoặc.
Nhưng chẳng mấy chốc, sự nghi ngờ này đã biến thành cơn hoảng sợ.
“Thứ này... Đây là cái gì?”
Phần máu thịt mới sinh sôi trên người nó bắt đầu xuất hiện từng tròng mắt dị dạng, liên tục chớp động, trông cứ như một cái tổ ong đen kịt, khiến người xem phải tê dại cả da đầu.
Rơi vào cảm giác hoảng sợ cực độ, Số 16 lập tức vung tay xé rách những tròng mắt mới xuất hiện này.
Vô số máu thịt bị nó xé ra, khiến cả cơ thể toé máu đầm đìa.
Nhưng tất cả đều vô ích.
Không những thế, rất nhiều phần máu thịt tươi mới bắt đầu mưng mủ, toả ra mùi hôi thối nồng nặc. Lớp cùi dày màu vàng nhạt đọng trên bề mặt của máu thịt phía dưới, khiến chúng trông không khác gì những tảng thịt thối rữa hơn 10 ngày. Thật sự rất kinh tởm.
“Không! Thân thể của taoooo!”
Số 16 hốt hoảng, liều mạng xé rách những mảng thịt thối và các tròng mắt kia.
Nhưng mà, càng lúc càng có nhiều bộ phận mưng mủ, thậm chí có rất nhiều khối thịt thối đang chậm rãi vặn vẹo. Hình ảnh này giống như những mô thịt ấy cũng có sự sống riêng biệt, tự biến dạng một cách kinh tởm vậy. Mà lúc này, máu tươi và nước bẩn từ trên người nó cũng chảy xuôi xuống mặt đất, ăn mòn mặt đường, tạo thành những cái lỗ rất to.
Nhưng chi tiết khiến con rối Số 16 sợ hãi nhất chính là...
Từ bên trong máu thịt của nó, có vô số xiềng xích nho nhỏ màu đen bắt đầu dần dần lòi ra, tự như muốn khoá chặt nó lại hoàn toàn.
Những bánh răng bé xíu rỉ sét và từng sợi dây cót đỏ sẫm cũng từ từ nổi lên trên bề mặt lớp thịt thối.
Nó càng lúc càng trở nên dị dạng, vặn vẹo, giống như một con quái vật trương phình lên.
“Mày vừa cho tao ăn cái gì?”
Khuôn mặt vặn vẹo, thối rữa của Số 16 đầy vẻ kinh hãi; có hơn 10 tròng mắt dị dạng đang chiếm lấy gần hết gương mặt của nó.
“Đương nhiên là món ngon.”
Giang Thành chậm rãi lui về phía sau hai bước, không phải vì sợ hãi, mà là cảm thấy mùi từ con rối gỗ kia bắt đầu khá khó ngửi
“Lão thợ khắc gỗ kia chắc chắn chưa từng nói cho mày biết rằng, khi người lạ đưa đồ ăn cho mày - nhớ đừng ăn.”
“Không... cứu tao... Tao không muốn chết...”
Con rối gỗ Số 16 thống khổ thét lên bằng một giọng điệu hết sức chói tai.
Nhìn con quái vật đáng sợ kia, tất cả mọi người tại đây đều cảm thấy tê dại cả đầu, không thể không lui về phía sau rất nhiều bước.
“Vật này đúng là một món ngon đấy, nhưng khi tiếp xúc với nó, tao từng trông thấy một số hình ảnh kinh khủng. Do đó, tao không chắc là mình có nên sử dụng nó hay không... Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của mày, giờ tao mới có thể khẳng định là bản thân mình không nên dùng nó.”
Giang Thành khẽ mỉm cười.
“Số 16, cám ơn mày... một con rối ngu ngốc.”