• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa lạnh băng này đã kéo dài suốt nhiều tiếng đồng hồ.

Lúc này, bên cạnh cảm giác giá rét ra, Hoàng Sơn và Nghiêm Minh còn đang được thể nghiệm một cảm xúc cực kỳ khó tin.

Lý Mãnh chung nhóm vẫn luôn tỏ ra thật thà chất phác như thế, ngay cả họ và tên cũng gợi nên cảm giác thật khờ khạo, nhưng rốt cuộc lại chính là gã tài xế của 3 năm về trước. Điều này khiến ai nấy đều bất ngờ.

Mà Khương Tiểu Linh lại là bà cụ kia ư?

Kết quả này thực sự khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Nhưng lúc ấy, dù sao đi nữa thì Khương Tiểu Linh cũng đã đến trễ... Nếu cô ấy là bà cụ kia, vậy là đã có thể cởi bỏ nghi vấn cho rất nhiều vấn đề.

Sao vụ này giống kiểu, nhà nhà đều là diễn viên xuất sắc hết cả vậy?

Thế mấy người bình thường như bọn họ làm sao sống nổi đây?

Hoàng Sơn không thể không mở miệng hỏi: “Buổi trưa, lúc chúng ta bị nhốt ở sân sau, chẳng phải cô Khương đã bị bà lão kia chặn cửa ở ngay căn phòng 204 à? Lúc đó cô ta ở cạnh cửa sổ, mà trong phòng đã vọng ra tiếng đập cửa rất rõ ràng. Làm sao cô ta phân thân được?”

“Đơn giản thôi! Anh còn nhớ chiếc máy ghi âm trong căn phòng 101 chứ? Nguyên tắc giống nhau thôi mà.” Hứa Mặc trả lời: “Cô ta dùng chiếc điện thoại di động kia để ghi lại âm thanh đập cửa, sau đó đặt điện thoại di động ở một góc nào đó trong phòng, bật chế độ hẹn giờ phát là xong.”

“Nhưng... anh Hứa, đây chỉ là suy đoán của anh và cậu Giang mà thôi, đúng không?” Hoàng Sơn nhìn Hứa Mặc.

“Đúng, nhưng nếu đối phương sơ hở đủ nhiều, chúng ta có thể căn cứ vào đó mà đưa ra suy đoán hợp lý. Từ đó, lại dùng kết quả suy đoán thu được mà quay ngược lại để tìm kiếm chứng cớ, thay vì cứ cắm đầu cắm cổ mà suy luận lung tung.”

Hứa Mặc tháo mắt kính ra, đặt nó vào túi áo.

Gã tiếp tục: “Có một chi tiết nhỏ, và tôi dựa trên điều này để suy đoán.”

“Chi tiết nào?” Hoàng Sơn hỏi.

“Vừa rồi, chúng ta cho rằng cả nhóm đã tìm đủ 3 thi thể, thế nên nhao nhao lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh và nhắn tin cho Giáo hội. Thế nhưng mà, cậu Giang và cô Khương đây cũng không làm như vậy. Lúc ấy, cậu Giang đang lo đào hung khí lên, mà cô Khương thì... không làm gì cả.”

Nhìn Khương Tiểu Linh, Hứa Mặc chậm rãi hỏi: “Tôi nghĩ, điện thoại di động của cô Khương ắt hẳn đã nằm tại căn phòng số 204 vào thời điểm đó, phải không?”

Sau khi rời khỏi căn phòng 104, mọi người cũng không lập tức chạy ra sân sau để đào bới, mà lục soát sơ qua một vài căn phòng ở tầng trệt và tầng 2 nhằm đề phòng bà cụ kia vẫn còn ẩn nấp ở một nơi nào đó.

Vì lo lắng có chuyện không may xảy ra, tất cả mọi người đều đi cùng nhau.

Có lẽ Khương Tiểu Linh đã đặt điện thoại di động của mình ở một vị trí rất bí mật trong phòng số 204, nhưng sau đó lại không có thời gian thích hợp để đi lấy lại chiếc điện thoại di động đó từ căn phòng kia.

“Tôi... Có thể vì quá sợ hãi, tôi đã bỏ quên lại chiếc điện thoại di động trong căn phòng số 204 rồi.” Sắc mặt của Khương Tiểu Linh hơi tái nhợt; giọng điệu giải thích của cô cũng không có gì hoảng loạn cả.

“Có lẽ là như thế, nhưng cô Khương này, cô vẫn còn một sơ hở khác.” Hứa Mặc nghiêm túc nói: “Kế tiếp, nhờ cậu Giang trình bày nhé. Tôi nghĩ là suy luận của cậu sẽ kỹ càng hơn của tôi. “

Người đưa ra quan điểm “không bao giờ xuất hiện cùng một thời điểm” chính là của Giang Thành.

Hứa Mặc cũng không muốn cướp cướp công; dù sao đi nữa, quá trình này sẽ liên quan đến phần thưởng thuộc về nội dung chân tướng bị che giấu kia.

Giang Thành cũng không định từ chối, mà tiếp nhận đề tài ngay lập tức.

“Sự tình tương đối phức tạp. Tôi sẽ giải thích cặn kẽ từ lúc bắt đầu vậy.”

Hắn thản nhiên nhìn Khương Tiểu Linh, dần dần nói rõ những gì đã từng xảy ra vào 3 năm về trước.

Vào đêm giông bão đó, Khương Tiểu Linh đã giết chết người chồng mới cưới của cô ta.

Trên mạng công bố thông tin rất mơ hồ, chẳng bao giờ cung cấp chi tiết đầy đủ và cũng không hề tiết lộ động cơ giết người.

“Chị gái của cô Khương từng nói rằng, đàn ông đẹp trai thường rất tốt bụng. Tôi đoán chừng, đây rất có thể là nguyên nhân của tất cả mọi việc. Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán chủ quan của tôi mà thôi, vì bên Sở Trị an không có ghi chép cặn kẽ.”

Trên sân thượng lạnh lẽo, cơn mưa vẫn rơi xối xả.

Ai nấy đều im lặng, nghe Giang Thành kể lại câu chuyện xa xưa.

“Có lẽ, đó là một vụ án báo thù... Tóm lại, dù sao đi nữa, cô Khương giết người xong thì vội vàng chạy trốn. Không lâu sau đó, cô ta lại trở về căn homestay này, giết chết người chủ cũ, cũng chính là ông cụ kia. Hơn nữa, cô ta còn ngụy trang mình thành bộ dáng bà cụ, ở miết tại đây trong suốt 3 năm nay.”

3 năm, mà lại rơi vào ngay độ tuổi thanh xuân của một cô gái trẻ.

Chính xác thì nguyên nhân gì đã khiến cô ấy ở lại đây 3 năm như vậy?

“Rất có thể là do cô Khương muốn tránh việc điều tra, thế nên mới trở lại nơi này. Đâu có ai nghĩ đến việc tên hung thủ lại chủ động trở lại hiện trường sau khi giết người xong, hơn nữa lại còn trở thành người chủ nhân của khu vực hiện trường ấy nữa.”

Nghe Giang Thành phân tích, Hoàng Sơn và Nghiêm Minh đều trợn tròn mắt.

Hóa ra là như thế à?

Nếu là một người bình thường, sau khi giết người, chẳng phải kẻ đó nên cao bay xa chạy sao?

“Đương nhiên, kỳ thật vẫn còn một khả năng khác, và cá nhân tôi nghiêng về khả năng này hơn. Cô Khương một là tránh né chuyện điều tra, nhưng lý do thực sự để quay về đây chính là vì tìm kiếm một thứ gì đó trong căn homestay hiện tại. Tôi nghĩ rằng, vật kia rất đáng giá, ví dụ như nhẫn cưới. Đồng thời, vật ấy phải có thể tích khá nhỏ.”

Giang Thành khôi phục lại hiện trường lúc đó một cách nhanh chóng.

Đêm đó, có lẽ là người chồng đã nói đùa với người vợ mới cưới của mình rằng, anh ta đã giấu một vật nhỏ bé nhưng có giá trị lên đến hàng nghìn USD ở một vị trí nào đó trong căn homestay hiện tại.

Vốn dĩ, người vợ dẫn người chồng đến đây chỉ với ý nghĩ trả thù, nhưng tiền tài khiến cô động lòng, thế nên sau khi giết người xong thì cô ấy đã quay lại đây lần nữa.

Vừa để lẫn tránh chuyện điều tra, vừa để tìm kiếm món đồ nhỏ có giá trị kia.

“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?” Khương Tiểu Linh nhìn chằm chằm vào Giang Thành. Sắc mặt của cô không còn tái nhợt như trước nữa, tựa như đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Rất đơn giản! Vào buổi sáng khi chúng ta tìm kiếm thi thể trong căn phòng số 204, cô lại trông có vẻ ngẫu nhiên hỏi rằng, liệu có phải hung thủ giấu thi thể âm tường hay không. Từ đó, tôi đoán rằng, rất có thể là cô đang tìm kiếm một vật gì đó trong suốt 3 năm nay, nhưng dù tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của căn homestay này thì vẫn không thấy. Từ lúc nhận được nhiệm vụ lần này, cô đã nảy sinh một ý tưởng mới. Cô đoán rằng, chồng cũ của cô đã ghé thăm căn homestay này trước cả cô, sau đó âm thầm cất giấu vật giá trị kia vào đằng sau các bức tường xi măng.”

Bề ngoài là muốn tìm thi thể.

Nhưng trên thực tế là định mượn tay mọi người ở đây để dễ dàng phá vỡ các bức tường xi măng xung quanh, tiện thể tìm kiếm vật kia.

“Anh nói tiếp đi.”

Khương Tiểu Linh không khẳng định, cũng không phủ nhận, thậm chí cũng không biện minh.

Cô chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Giang Thành, bảo hắn nói xong phần nội dung suy đoán.

Giang Thành khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Cách đây không lâu, có lẽ là vì trốn tránh quá khứ tựa như Lý Mãnh, cô cũng bắt đầu liên hệ tổ chức Giáo hội kia, nhưng vòng nhiệm vụ thứ 2 này lại khiến cô hơi lo lắng. Cô lo lắng thi thể mà mình chôn ở sân sau bị người tham gia đào bới ra, từ đó cũng bại lộ luôn thân phận bà cụ của mình. Bởi vậy, cô bèn nghĩ đến một biện pháp khác.”

Lý Mãnh cũng lo lắng thi thể mà mình chôn cất sẽ bị đào lên, và biện pháp mà gã nghĩ ra chính hắt nước bẩn cho Hoàng Sơn.

Còn phương pháp của Khương Tiểu Linh lại càng khéo léo hơn nữa.

Nhiệm vụ tìm 3 thi thể này khiến cô ta nhận ra một chuyện; tuy đã ở đây suốt 3 năm, nhưng cô vẫn không hoàn toàn hiểu rõ căn homestay cũ kỹ này.

Thật ra, cô cho rằng căn homestay hiện tại chỉ có một thi thể mà thôi, cũng chính là cái xác mà cô chôn ở sân sau.

Nhưng nếu nhiệm vụ đã bảo là có 3 cái xác, vậy chắc chắn là còn 2 xác chết khác.

Vì vậy, Khương Tiểu Linh đã nghĩ ra một biện pháp...

Giang Thành phân tích: “Tôi đoán rằng, nhiệm vụ suy diễn đầu tiên của cô hẳn là giết người. Hai ngày trước, cô đã giết gã thanh niên làm việc trong night club kia... Sau khi nhận được nhiệm vụ thứ 2, cô bèn giấu thi thể của gã ta xuống bên dưới gầm giường trong căn phòng số 201. Theo góc nhìn của cô, làm vậy thì căn homestay này sẽ có 4 thi thể. Cô chỉ cần dẫn dắt sao cho mọi người phát hiện ra thi thể bên dưới gầm giường này trước rồi tác động ảnh hưởng đến quá trình thực hiện nhiệm vụ, thế là sẽ không có ai để ý đến khu vực sân sau.”

Đây chính là biện pháp của Khương Tiểu Linh.

Thay thế cái xác mà cô chôn vùi ở sân sau bằng một xác chết mới mẻ.

“Cô không dám đào lên thi thể ở sân sau kia, chỉ bởi vì làm vậy sẽ tạo ra một cái hố to ở sân sau. Mà như thế sẽ khiến những người tham gia làm nhiệm vụ chú ý tới, từ đó lại càng khó che giấu thân phận bà cụ chủ căn homestay của mình lâu hơn nữa.”

“Đúng rồi.”

Khương Tiểu Linh đột nhiên mở lời. Cô bình tĩnh nhìn chăm chú vào Giang Thành, không hề tranh cãi lại, cứ tự nhiên thừa nhận như vậy.

Hoàng Sơn và Nghiêm Minh cũng giật mình.

Tại sao cô ấy không biện minh?

Khương Tiểu Linh lại nói tiếp: “Chỉ là, tôi không ngờ rằng...”

“Không ngờ rằng, rốt cuộc vẫn còn thiếu 1 thi thể, đúng không?” Giang Thành hỏi.

“Đúng vậy! Tôi không ngờ là mảnh sân sau ấy lại không được tính là khu vực thuộc quyền sở hữu của căn homestay này. Hơn nữa, tính chung cả thi thể mà tôi giấu dưới gầm giường kia thì căn homestay này vẫn chỉ chứa 2 thi thể mà thôi.”

Khương Tiểu Linh đã sống ở đây 3 năm.

Do đó, cô biết rõ là mấy căn phòng hoặc nhà vệ sinh còn lại đều trống rỗng.

Nói cách khác, bên trong căn homestay này vốn dĩ chỉ có đúng 1 thi thể trên sân thượng này thôi ư?

Vậy tại sao nhiệm vụ lại yêu cầu là 3 thi thể?

Giang Thành thản nhiên cười: “Tôi đoán rằng, về cơ bản thì người thiết kế nhiệm vụ suy diễn vòng 2 đã phán đoán đến một trường hợp, rằng cô sẽ mang xác chết của nạn nhân trong nhiệm vụ vòng 1 về căn homestay này. Do đó, trên thực tế thì nhiệm vụ hiện tại chỉ thiếu mất 1 thi thể mà thôi, nên chắc chắn phải có 1 người chết đi trong số 6 người chúng ta.”

Khương Tiểu Linh sửng sốt; gương mặt bình tĩnh của cô ta dần xuất hiện chút ít dao động.

Vậy hóa ra,... cô ấy vừa là người tham gia nhiệm vụ, vừa thụ động trở thành một bộ phận của nhiệm vụ à?

Ở Giáo hội Máy Móc bên kia, chẳng lẽ kẻ thiết kế nhiệm vụ có thể thực sự suy đoán đến mức này sao?

Thấy cô hơi thất thần, Giang Thành cũng không muốn lãng phí thời gian, thế nên tiếp tục nói: “Tối hôm qua, cô gõ cửa phòng tôi, chính là muốn thúc đẩy tôi phát hiện ra thi thể bên dưới gầm giường kia... Còn thời điểm mà cô bảo cô trông thấy một đôi mắt ở khe cửa, đó là để tự tách biệt thân phận của mình và bà lão kia thành hai người riêng biệt. Về tiếng bước chân lúc xa lúc gần khi ấy...”

Giang Thành sờ cằm, nhíu mày nói: “Tôi nghĩ là... Cô đã sử dụng một thiết bị nào đó có thể phát ra âm thanh rồi dán lên trên đầu hành lang tầng trệt, ngay vị trí gần căn phòng số 101. Từ đó, dù tôi ở tại căn phòng số 201 thì vẫn có thể nghe thấy được. Chờ đến khi tôi ngủ say, cô lại bước ra khỏi phòng, gỡ thiết bị kia xuống.”

Tối hôm qua, Giang Thành đã ngủ một giấc quá ngon lành, thế nên cũng tự nghi ngờ là mình bị ai đó chuốc thuốc ngủ.

Thông thường, miễn là có một tiếng động cực nhẹ, hắn đều có thể giật mình tỉnh giấc.

“Chính xác.” Khương Tiểu Linh phục hồi tinh thần trở lại, cũng thản nhiên thừa nhận.

“Sau khi chuẩn bị xong tất cả, cô vẫn lo lắng thi thể ở mảnh sân sau bị phát hiện, thế nên bèn ghi âm lại tiếng đập cửa trong điện thoại của mình rồi tự biên tự diễn tình huống kia.”

“À mà anh bắt đầu hoài nghi tôi từ khi nào vậy?” Khương Tiểu Linh hỏi.

“Tối hôm qua, hành vi của cô để lộ vài sơ hở.”

“Hửm... Quả nhiên là thế.” Khương Tiểu Linh lắc đầu, tựa như cảm thấy lớp ngụy trang của mình quá thất bại rồi.

“Sáng nay, cô lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thực tế là để trèo qua cửa sổ nhà vệ sinh nữ nhằm đi xuống tầng trệt, sau đó lại ngụy trang thành bà cụ kia rồi mang điểm tâm ra cho chúng tôi. Lúc đó, cô đã nhận ra là tôi đang nghi ngờ cô, thế nên mới cố tình nói câu nói cuối cùng kia.”

Lúc đó, Khương Tiểu Linh trong lốt bà cụ đã từng nói rằng, luôn có một số tiếng động kỳ quái trong hai ngày gần đây.

Trên thực tế, câu nói đó chỉ để gây ảnh hưởng đến phương hướng suy luận của Giang Thành, quấy nhiễu lối tư duy của hắn.

“Tại sao cô Khương không biện minh?” Nghẹn một hồi lâu, rốt cục Hoàng Sơn vẫn phải hỏi ra vấn đề này.

“Rất đơn giản.” Hứa Mặc thay Giang Thành trả lời, “Chỉ cần chúng ta lập tức đi vào căn phòng số 204 rồi tìm ra chiếc điện thoại di động của cô Khương, nếu bên trong có âm thanh đập cửa thì mọi manh mối đã thực sự tương quan lẫn nhau. Đó chính là chứng cớ xác đáng.”

“Ồ... Hóa ra là vậy.”

Hoàng Sơn tự sờ đầu mình, nhẩm đếm xem hôm nay mình đã bất ngờ bao nhiêu lần rồi.

Nghiêm Minh lại thầm cảm thấy may mắn vì mình không mở lời hỏi trước, thế nên trông gã không có vẻ gì là quá ngốc nghếch như tên Hoàng Sơn kia.

“Còn một chi tiết cuối cùng.” Giang Thành nhìn thi thể Lý Mãnh, “Lý Mãnh là người đầu tiên trong tất cả chúng ta phát hiện ra thân phận thật sự của cô. Vì tối hôm qua khi tiếng bước chân ấy vang lên, gã ta đang đứng ngay trên cầu thang tầng hai đi thông lên sân thượng trong lúc do dự tìm cách xử lý vấn đề về áo mưa và vệt nước trên sàn. Do đó, gã cũng biết cô đang tự biên tự diễn mọi thứ về tình huống lúc đó. Hôm nay, gã bảo cô nhảy lầu cũng là vì thăm dò cô thêm một bước nữa.... Kế hoạch này của cô có một lỗ hổng rất lớn.”

Khương Tiểu Linh nhún vai, nói: “Kệ đi, không sao cả! Đây là sai lầm của tôi. Thời gian nhận nhiệm vụ quá ngắn, tôi không kịp chuẩn bị một kế hoạch chỉnh chu hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK