“Cầm lấy cái này.”
Vân Vân mỉm cười, đưa một chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng sậm cho Giang Thành.
Nắp đồng hồ lạnh buốt, bên trên có khắc hoa văn kim loại phức tạp. Bật nắp đồng hồ ra, phía trong lại không có mặt đồng hồ, mà chỉ có hai cây kim bằng kim loại. Bên dưới kim đồng hồ là thiết bị truyền động bánh răng đang chậm rãi chuyển động cùng với các linh kiện kim loại khác, trông cực kỳ tinh xảo.
Chiếc đồng hồ quả quýt này hẳn là vật biểu tượng của lữ quán Hoàng Hôn, hơi nặng tay, còn đính kèm với một sợi dây xích kim loại không quá dài.
Các thành viên còn lại đều đeo chiếc đồng hồ quả quýt này trên cổ; không thể không nói rằng... trông như thế thì hơi ngớ ngẩn.
“Lúc chú em mê mang, chiếc đồng hồ này sẽ có thể chỉ đường cho chú em.” Vân Vân nói.
“Vật phẩm Quỷ dị à?” Giang Thành hỏi.
“Đúng! Đây được xem là một vật phẩm Quỷ dị cấp cơ bản, rất quý giá, nhớ đừng làm mất. Mỗi người chỉ có thể được cấp phát một chiếc mà thôi, tốt hơn hết là đeo ngay trên cổ. Lúc trước, từng có thành viên cất đồng hồ trong túi áo rồi cuối cùng quên mất. Sau đó, người ấy lại tặng quần áo của mình cho trung tâm phúc lợi. Tiếp theo, ông ta đã không bao giờ có được một chiếc đồng hồ thứ hai.” Vân Vân kiên nhẫn giải thích.
“À...”
Giang Thành nghiêm túc vuốt ve chiếc đồng hồ này.
Đây là vật phẩm Quỷ dị sao?
Trông không kỳ lạ lắm.
Con Hải ly biết nói chuyện kia càng quỷ dị hơn.
Giang Thành ngẩng đầu, hỏi: “Em đã là thành viên của lữ quán rồi. Giờ có thể cho em xem tư liệu về cha mẹ em được không?”
“Có thể, nhưng chỉ là tư liệu cơ bản nhất.” Vân Vân trả lời.
“Tại sao thế?”
“Để khuyến khích các thành viên tham gia nhiều hoạt động nhiệm vụ, Lữ quán đã thực hiện chế độ đổi điểm tích lũy. Nhóc Giang à, số điểm hiện tại của chú em là 0. Nếu muốn lấy được mọi tư liệu nhiệm vụ mà cha mẹ của em đã nhận cách đây 3 năm, chú em phải có 1000 điểm tích lũy.”
“Cụ thể thì Lữ quán đang kinh doanh cái gì?”
“Em hỏi đúng điểm mấu chốt rồi đấy.”
Vân Vân rất kiên nhẫn giải thích cho Giang Thành về lý do thành lập Lữ quán.
Mà các thành viên còn lại đều rất yên tĩnh, không hề thúc giục, vì dù sao thì ai nấy cũng đã từng là người mới như hắn mà thôi.
“Thanh trừ sinh vật Quỷ dị, dò xét các khu vực cấm kỵ bên ngoài thành phố, trao đổi vật phẩm Quỷ dị... Kỳ thật, Lữ quán này giống như một căn cứ, dùng làm nơi tập hợp tất cả các nhà thám hiểm có tâm tư tìm tòi khám phá hiểm nguy lại với nhau. Mỗi một thành viên tại đây đều có thân phận trong hiện thực, nhưng bất kể phú quý hay nghèo khó thì sau khi đến Lữ quán cũng phải bắt đầu từ điểm 0. Nơi đây của chúng ta là chi nhánh thành phố Wally...”
Thời gian mở cửa của Lữ quán bắt đầu từ 5:00 chiều đến 5:00 sáng ngày hôm sau.
Đa phần thời gian còn lại đều đóng cửa.
Về cơ bản, sẽ không có người bình thường xông vào đây.
“Ngộ nhỡ bị người thường trông thấy thì sẽ như thế nào?” Giang Thành hỏi.
“Chúng ta có một vật phẩm Quỷ dị với chức năng thanh trừ ký ức ngắn hạn.” Vân Vân mỉm cười đáp lại.
“Nói cách khác, nếu hôm nay mà em không quyết định gia nhập Lữ quá, vậy em sẽ bị xóa sạch ký ức à?”
“Chính xác luôn nha.”
Qua một phen giải thích, Giang Thành kể như cũng hiểu đây là dạng tổ chức gì.
Xét về các thành viên của Lữ quán, phần lớn bọn họ là một vài sinh vật Quỷ dị bẩm sinh, nhờ một số con đường khác nhau mà biết được vị trí của Lữ quán rồi gia nhập vào.
Cũng có một nhóm khác là người bình thường, vì trong cuộc sống đã gặp gỡ một vài biến cố đặc biệt rồi có được năng lực chống lại Quỷ dị.
“Nhóc Giang, Lữ quán có một vài quy định rất đơn giản; chú em phải ráng nhớ.” Vân Vân nói.
“Chị Vân nói em nghe xem.”
Đây là lần đầu tiên mà Giang Thành gọi chữ 'chị' với Vân Vân. Thế là, nàng thiếu nữ Vân Vân hơn 100 tuổi cảm giác cực kỳ hưởng thụ. Cô mỉm cười, nói: “Thứ nhất, dù gặp phải bất cứ tình huống gì, mạng sống là trên hết. Gặp phải đối thủ, nếu đủ sức đánh thắng thì đánh cho nó hấp hối luôn; còn đánh không lại thì phải lập tức chạy trốn. Nếu xác định được là mình có thể trốn thoát thành công, hãy nhớ là trước khi thoát khỏi trận chiến thì phải chửi xéo đối thủ vài câu.”
“Đã rõ!”
“Tốt lắm.” Vân Vân cười gật đầu, “Thứ 2, lúc chấp hành nhiệm vụ, các thành viên trong cùng một đội ngũ không được tàn sát lẫn nhau. Đây là điều đại kỵ.”
“Thông thường, muốn làm nhiệm vụ thì phải có đội ngũ à?” Giang Thành hỏi.
“Đúng vậy! Một người hành động, tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn 30%. Thế cho nên, phần lớn các thành viên sẽ thành lập tiểu đội từ 3 đến 7 người.”
“Hiểu rồi.”
Giang Thành gật đầu.
Vân Vân tiếp tục giải thích các quy tắc còn lại: “Thứ 3, không thể giết thành viên của Lữ quán ngay bên trong Lữ quán. Đây là một quy định tuyệt đối, dù ông chủ của Lữ quán cũng không thể vi phạm vào.”
Nếu có thù hận sinh tử, mà cả 2 đều là thành viên của Lữ quán, tốt nhất là đôi bên nên xử lý đối phương ở bên ngoài Lữ quán.
“Thứ tư, cố gắng hết sức để không bại lộ thân phận trước mặt người bình thường...”
Vân Vân dần dần trình bày rõ 7 quy định.
Điều này cũng giúp Giang Thành yên tâm hơn rất nhiều.
Lữ quán Hoàng Hôn rõ ràng là đi đúng hướng hơn Giáo hội Máy Móc. Bọn họ biết sử dụng các quy tắc để ràng buộc các thành viên.
“Xong, đại khái là có nhiêu đó.”
Vân Vân mỉm cười trước khi búng tay một cái.
Ngay lập tức, trần nhà phía trên quầy lễ tân bỗng nhiên nứt ra, một màn hình lớn màu đen hạ xuống từ vết nứt ấy.
Không bao lâu, từng mục nhiệm vụ bắt đầu hiện lên trên màn hình lớn.
Mỗi một nhiệm vụ đều ghi rõ điểm tích lũy tặng kèm ở phía sau, bắt đầu từ 1 điểm nhỏ nhất, cứ thế mà tăng dần.
“Thiết bị điện tử?” Giang Thành nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình to tướng có độ phân giải 1080 pixels kia.
“Thế nào? Lữ quán cũng phải bắt kịp thời đại mà.” Vân Vân cười đáp.
“Nhưng các người còn chẳng chịu lắp đặt bóng đèn tại nơi này mà?” Giang Thành chỉ vào vách tường ở hai bên trái phải, nơi có những ngọn nến màu trắng đang cháy lập lòe.
“Thì để tạo bầu không khí huyền bí một chút chứ sao!”
“...”
Giang Thành cạn lời, đành phải ngẩng đầu quan sát những nhiệm vụ kia.
Hầu hết các nhiệm vụ này đều rất ly kỳ, nhưng ít nhiều cũng liên quan đến thực tế.
[La Tiểu Hoa, cư dân tại khu dân cư mới thuộc thành Đông, đã tuyên truyền rộng rãi trên mạng rằng, con hamster mà cô ấy nuôi đột nhiên phát ra ánh huỳnh quang vào đêm qua... Yêu cầu các nhà thám hiểm đến tận nơi để điều tra... Phần thưởng: 1 điểm.]
[Đường số 7, khu dân cư mới thuộc thành Đông, có hai công nhân đã mất tích tại nhà máy điện tử Vân Sơn. Camera quay lại được, nơi đó từng có một bóng đen dị dạng xuất hiện... Phần thưởng: 50 điểm.]
[Tại khu phố cổ thuộc thành Đông... Bà Lý nói rằng, trong nhà bà có một con gấu bông không thể bị ném đi. Mỗi khi bà vứt nó đi, con gấu bông ấy sẽ lại xuất hiện trong phòng ngủ của đứa con gái đã chết vào ngày hôm sau... Phần thưởng: 20 điểm.]
[Khu vực Cấm kỵ bên ngoài thành phố...]
[...]
Giang Thành gật đầu, miễn cưỡng nhận ra đặc điểm bên trong.
Có vẻ như khi mức độ nguy hiểm càng cao, điểm tích lũy nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng nhiều.
Điểm tích lũy có rất nhiều tác dụng, dùng để mua tài liệu cá nhân, đổi lấy vật phẩm Quỷ dị hoặc bản đồ khu vực ngoại thành...
Liên tục có các thành viên Lữ quán đến quầy lễ tân để nhận nhiệm vụ, sau đó quay lại rồi rời đi.
“Quả thật đa phần là hành động đoàn đội.”
Giang Thành nhận thấy rằng, những nhà mạo hiểm này đều ghép nhóm từ 4 - 5 người/đội, và sau khi tiếp nhận nhiệm vụ xong thì cũng cùng nhau rời đi.
“10 phút rồi...” Vân Vân bỗng nhiên nói một câu.
“Sao thế?” Giang Thành hỏi.
“Nhóc Giang, đã công bố nhiệm vụ suốt 10 phút, nhưng không có bất kỳ đội ngũ nào đến đây rủ rê chú em cả.”
“Không sao, em tự xử...”
“Không được!”
Vân Vân đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Cô trịnh trọng nói: “Nhóc Giang, chị biết em chắc chắn rất thông minh, nhưng khi nhận nhiệm vụ đầu tiên thì nhất định phải hành động theo đoàn đội. Những nhà thám hiểm kỳ cựu kia sẽ kể cho em nghe về những gì mà họ đã từng trải qua. Đó đều là kinh nghiệm để sống sót.”
“Nhưng chị Vân thấy đó, hiện tại đâu có đội nhóm nào đến tới em.” Giang Thành nói.
Trên thực tế, còn một cách khác.
Giang Thành có thể chậm rãi nhận mấy nhiệm vụ có tỷ lệ nguy hiểm cực thấp, ví dụ như điều tra chuyện con hamster phát sáng.... cứ thế mà tích lũy kinh nghiệm dần dần.
Chẳng bao lâu sau, hắn có thể quen biết nhiều nhà mạo hiểm hơn, từ đó mà xây dựng nên một đội ngũ riêng của mình hoặc gia nhập vào đội ngũ khác.
Nhưng qua cuộc trò chuyện ban nãy, Vân Vân đã hiểu đại khái về tính cách của Giang Thành.
Giống như cha mẹ của hắn, Giang Thành có máu phiêu lưu rất cao.
Loại người này... phỏng chừng đều thích bắt đầu từ độ khó cấp Tử vong nha.
“Mọi người?” Vân Vân nhìn một số các thành viên còn lại trong đại sảnh, “Ai nấy đều bắt đầu từ newbie mà, không ai tình nguyện gánh người mới à?”
Dù cô ấy nói vậy, nhưng chẳng ai đáp lời.
Có người ho vài tiếng, còn có người giả vờ liếc sang nơi khác.
Một gã thân người đầu heo đang đăng ký nhiệm vụ bèn cười ngượng ngùng, nói: “Bà Vân này, tôi đã xem Hoàng lịch trước khi ra khỏi nhà. Trong đó bảo rằng, hôm nay không nên gánh newbie.”
Vân Vân nhướng thẳng cặp lông mày lá liễu, trừng mắt nhìn gã đầu heo thô kệch, nói: “Cửa hàng chết tiệt nào bán cái Hoàng lịch đó vậy? Nói đi, tôi đi đánh bom nổ chết nó!”
“Ây da! Nãy đi mà quên tắt bếp gas trong nhà!”
Gã đầu heo tự vỗ đầu mình một cái, vừa đăng ký xong là co giò chạy mất.
Mà các thành viên khác cũng có thái độ tương tự như gã.
Dù sao đi nữa, Giang Thành chỉ là một người bình thường, không bày ra bất kỳ một năng lực Quỷ dị nào.
Giang Thành cũng không sốt ruột, chỉ tựa lưng vào quầy lễ tân.
Hắn rất hứng thú với nhiệm vụ mấy gã công nhân mất tích kia; nếu hành động một mình mà cẩn thận xíu, ắt hẳn cũng không gặp vấn đề gì quá lớn.
“Anh bạn trẻ, kỹ năng bắn súng thế nào?”
Trong lúc Giang Thành đang suy tư, một giọng nói đột ngột vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, hắn nhận thấy đó là một gã đàn ông rất cường tráng.
Người đàn ông trung niên này cao gần 2 mét, mặc trang phục đặc chế màu đen, lưng hùm vai gấu, khá là khôi ngô tuấn tú. Gã đứng trước người Giang thành mà cứ như một bức tường cao.
“Rất chuẩn.” Giang Thành gật đầu.
“Bắn 3 ngọn nến kia.”
Chỉ vào vách tường bên trái, người đàn ông trung niên kia ném một khẩu súng lục bán tự động màu đen cho Giang Thành.
Giang Thành nhận lấy khẩu súng, cũng không do dự gì mà nhanh chóng kiểm tra nòng súng, sau đó nổ súng.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ba ngọn nến bị bắn nổ ngay lập tức.
“Tốt lắm! Cho cậu khẩu súng này, gia nhập vào đội của tôi nhé.”