10:00 tối.
Sau khi trao đổi dăm ba câu, ai về phòng nấy.
Ngày mai còn phải vừa tránh mặt bà cụ, vừa đi tìm mấy cái xác chết kia cả ngày. Thế cho nên, tất cả mọi người đều cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Được Hứa Mặc trấn an vài câu, Khương Tiểu Linh dần ổn định lại cảm xúc.
Cô ngồi trên giường, trông có vẻ hơi thất thần.
Giang Thành cũng không để ý tới cô ta, mà bắt đầu đi diễu hành bên trong cung kiện ký ức của bản thân. Hắn muốn tìm kiếm lại từng câu từng chữ mà Hoàng Sơn đã nói, hay từng biểu cảm mà Hoàng Sơn từng thể hiện ra... kể từ thời điểm gặp mặt gã ấy trong ngày hôm nay.
“Gã nói gã đến đây vì cầu mạng, nhưng trông gã vẫn rất khỏe mạnh và không thể hiện ra ngoài bất kỳ một đặc điểm bệnh tật phổ biến nào.”
Trên thực tế, có thể căn cứ vào tình trạng thân thể để phán đoán ra khá nhiều loại bệnh phổ biến.
Ví dụ, bệnh nhân tiểu đường sẽ có biểu hiện uống nhiều, ăn nhiều, tiểu tiện ra nhiều nước; bệnh nhân ung thư phổi sẽ ho ra máu và tức ngực...
“Anh bạn Giang Thành.” Khương Tiểu Linh khẽ gọi.
“Hửm?” Giang Thành nhìn về phía cô.
“Tôi... Tôi muốn đi nhà vệ sinh. Anh có thể...”
“Cô nhát quá...” Giang Thành muốn nói lại thôi, “Thôi được rồi! Đi thôi! Tôi đi theo cô.”
Trong phòng không có nhà vệ sinh riêng.
Căn homestay này rất cũ kỹ và chỉ xây nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Có một cầu thang hẹp dẫn lên sân thượng nằm gần với nhà vệ sinh trên tầng hai.
Bên trong hành lang rất tối tăm; mùi mốc trong không khí như ẩn như hiện, mà mỗi góc tường đều có mạng nhện giăng đầy.
Giang Thành bật điện thoại di động lên để chiếu sáng, dẫn Khương Tiểu Linh đến cửa nhà vệ sinh nữ.
Trong lúc chờ đợi ngoài cửa, Giang Thành giáp mặt với Lý Mãnh từ trong nhà vệ sinh nam đi ra.
“Thói quen từ nhỏ rồi! Dù có buồn tiểu hay không, trước khi ngủ thì phải đi tè một lần.” Lý Mãnh cười nói: “Vừa rồi lúc ra khỏi cửa, còn gặp được anh Hoàng đang đi ngược trở về. Có lẽ anh ấy cũng có thói quen này.”
Hoàng Sơn ư?
Giang Thành ngẩng đầu nhìn Lý Mãnh, hỏi ngắn gọn: “Anh Lý thấy anh Hoàng đi ra khỏi nhà vệ sinh à?”
“Vậy thì không.” Lý Mãnh lắc đầu, sau đó cười đáp: “Nhưng đã muộn thế này rồi, nếu không phải đi vệ sinh thì còn có thể đi đâu được nữa? Chẳng lẽ lại đi lên sân thượng dầm mưa sao?”
“Anh nói cũng đúng.”
Giang Thành gật đầu.
Hai người cũng không trò chuyện quá lâu.
Lý Mãnh trở về phòng trước.
Giang Thành tỏ ý bảo mình còn phải chờ Khương Tiểu Linh một chút nữa, cô gái này khá là nhát gan.
Âm thanh giông bão bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng sấm sét nổ vang không ngừng.
Sau khi Lý Mãnh đi khỏi, Giang Thành bèn mở đèn pin điện thoại di động lên, hướng luồng ánh sáng xuống phần sàn gỗ ngay cầu thang bên cạnh.
“Không có dấu chân ướt?”
Giang Thành nhíu mày; chẳng lẽ hắn đoán sai rồi?
“Không đúng... Có dấu vết giọt nước.”
Tại sàn gỗ ngay cầu thang, có một số dấu vết ẩm ướt, chính là giọt nước.
Dù căn homestay này rất cũ kỹ, nhưng trần nhà không bị rò rỉ.
Dấu giọt nước nằm rải rác, kéo dài từ cầu thang đến bên trong hành lang.
Giang Thành đi về phía trước vài bước, để rồi nhận ra dấu vết cuối cùng đã biến mất tại phòng số 203, cũng chính là căn phòng của Hoàng Sơn.
“Những vết giọt nước trên sàn nhà sẽ khô đi và biến mất trong đêm nay, về cơ bản là sẽ không có ai chú ý đến chi tiết này cả. Mà nếu có người chú ý tới, thì cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều.”
Giang Thành xoay người tiến về phía cầu thang.
Cầu thang dẫn lên sân thượng tương đối hẹp, khi giẫm xuống thì vang lên tiếng động khe khẽ.
Tiếng giông tố đêm nay rất lớn, nên dù sàn gỗ có vang lên tiếng kẽo kẹt thì cũng bị tiếng mưa bão lấn át đi.
Cầm theo điện thoại di động, Giang Thành bình tĩnh tiến từng bước đến đỉnh cầu thang.
“Chỉ có một que sắt chốt cửa thôi ư.”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ dẫn lên sân thượng không được khóa lại.
Nói cách khác, bất luận là ai cũng có thể kéo que sắt ra, sau đó lên đến sân thượng rồi đi dạo hai vòng.
“Bản lề sắt nơi chốt cửa có dính một ít vệt nước, mà sàn gỗ tại vị trí ngay đỉnh cầu thang cũng có rất nhiều vết nước... Hóa ra là như vậy.”
Giang Thành bắt đầu suy đoán chuyện gì đã xảy ra cách đây vài phút.
“Hoàng Sơn tự đi ra khỏi phòng, bước lên cầu thang, đứng ngay vị trí mà mình đang đứng hiện tại. Sau đó, gã ấy mặc giày và áo mưa vào, kéo que sắt chốt cửa ra, đi lên sân thượng...”
Vừa rồi, Khương Tiểu Linh thét lên một tiếng đầy kinh hãi; ngoại trừ Hoàng Sơn, tất cả mọi người đều ra ngoài nghe ngóng tình hình
Chẳng lẽ vào thời điểm đó, Hoàng Sơn đang ở trên sân thượng ư?
“Sau khi làm xong một việc gì đó, gã ấy bèn trở lại vị trí này tại cầu thang, cởi giày và áo mưa ra, chẳng những thế mà còn gấp lại nữa.”
Đây chính là nguồn gốc của những vết nước tại đỉnh cầu thang.
“Sau đó, gã bèn đi xuống lầu, chạm mặt với Lý Mãnh. Lý Mãnh cho rằng gã ta cũng vừa đi nhà vệ sinh mới ra. Hành lang lại quá tối tăm, khó mà thấy rõ thứ mà Hoàng Sơn đang cầm trên tay...”
Quá trình đại khái là như vậy.
Về phần Hoàng Sơn lên sân thượng để làm gì...
Két!!!
Giang Thành kéo que sắt chốt cửa, mở cánh cửa gỗ ra.
Gió lạnh và mưa to luồng vào bên trong ngay lập tức.
Hạt mưa lạnh băng đập xối xả vào mặt của Giang Thành.
Ầm... Đùng...
Tiếng sấm nổ vang, từng con rắn bạc vờn lấy nhau.
Một tia chớp cắt ngang, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Toàn bộ sân thượng hiện ra trước mặt Giang Thành trong nháy mắt.
“Sân thượng không lớn lắm, cũng không có bể chứa nước hay mấy vị trí vớ vẩn tương tự...”
Sân thượng của các căn homestay hay lữ quán như thế này rất dễ khiến người khác liên tưởng đến hình ảnh bể chứa nước, mà bể chứa nước sẽ khiến dân tình nghĩ đến việc giấu xác.
Rất nhiều tác phẩm kinh dị, hồi hộp thích thêm yếu tố bể chứa nước vào.
Khách sạn Cecil khét tiếng đã từng xảy ra một vụ án giấu xác trong bể chứa nước như vậy.
“Không gian nơi này khá trống trải, chỉ có mỗi một bồn hoa, mà thực vật bên trong đều khô héo cả rồi.”
Bầu trời bên ngoài vẫn đen kịt.
Giang Thành cũng không muốn đi ra dầm mưa, thế nên nghiêm túc nhớ lại khoảnh khắc sáng ngời nhờ ánh chớp vừa rồi.
“Nếu muốn giấu thi thể trên sân thượng, vậy chỉ có thể chôn dưới bồn hoa. Bùn đất bên ngoài bồn hoa này vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ không bị ai đào xới trong khoảng thời gian này.”
Trong lúc hắn suy tư, trên bầu trời lại hiện ra một ánh chớp.
Theo sau đó là tiếng sấm nổ vang rền; tầng mây áp suất thấp xoay vần cuồn cuộn, chấn động cả một vòm trời đầy hắc ám.
Giang Thành nhìn chằm chằm về phía trước.
Vào khoảnh khắc sấm sét giáng xuống kia, cả thế giới dường như tĩnh lặng trong nháy mắt.
Những giọt mưa giữa vầng sáng chói lọi, những luống hoa cũ nát, mớ bùn đất ẩm ướt, cành lá thối rữa...
“Bùn đất lún xuống!”
Lúc này đây, Giang Thành đã thấy rõ ràng, cũng nhớ rõ ràng.
Cung điện ký ức đã ghi tạc lấy bức tranh này.
Ở giữa bồn hoa, có một khu vực bùn đất hơi thấp hơn một chút so với các những vị trí khác. Chẳng qua, vì bị mớ cành lá thối rữa xung quanh che khuất đi, nên nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ khó mà nhận ra.
“Khi xác chết thối rữa tại tầng đất quá nông, bùn đất của khu vực ấy sẽ bị lún xuống.”
Đây là những gì mà cha của Giang Thành đã từng nói với hắn.
Cha của hắn là một bác sĩ pháp y.
“Trong bồn hoa này có giấu một thi thể...”
Đã xác định được 1/3 mục tiêu.
“Hoàng Sơn đến sân thượng, chẳng lẽ chỉ vì đi dạo một vòng? Gã ấy... đang chột dạ ư?”
Giang Thành nhíu mày trầm ngâm.
Hắn chậm rãi đóng cửa gỗ, kéo que sắt chốt cửa lại. Sau đó, Giang Thành đi xuống cầu thang, trở lại cửa nhà vệ sinh nữ.
Trong suốt cả quá trình, từ lúc hắn nói chuyện với Lý Mãnh đến khi đi kiểm tra sân thượng, cuối cùng là trở lại nơi này, thì cũng chỉ mất khoảng 02 - 03 phút mà thôi.
Không bao lâu sau, Khương Tiểu Linh ra khỏi nhà vệ sinh.
Hai người cùng nhau đi về phía căn phòng số 201.
“Này, thật là bực mình. Đèn nhà vệ sinh nữ cũng hỏng.” Khương Tiểu Linh lẩm bẩm giận hờn, chắc hẳn vừa rồi đã tưởng tượng thêm gì đó giữa bóng tối rồi.
“Cho dù thật sự có quỷ, người ta cũng sẽ không hiện hình từ mấy nơi như nhà vệ sinh thế này đâu. Chẳng lẽ nó không sợ bẩn à?” Giang Thành không thể không nhắc nhở một câu.
“Nhưng... Trong mấy bộ phim kia...”
“Chỉ để dọa khán giả thôi.”
Nhìn miếng băng keo trong suốt mà mình dán ở góc dưới bên trái cửa phòng, Giang Thành nhận ra mảnh băng dính vẫn còn nối liền khung cửa, vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Không ai vào phòng hắn cả..
Sau đó, hắn lấy chìa khóa ra rồi mở cửa.
Trong phòng có đèn, tuy tối tăm nhưng vẫn khiến hai người đây cảm giác rất sáng sủa giữa căn homestay cũ nát này.
“Kỳ quái! Anh Giang Thành, anh có ngửi thấy mùi gì không?” Sau khi vào phòng, Khương Tiểu Linh đột nhiên hỏi một câu như thế.
“Có sao?” Giang Thành kinh ngạc nhìn Khương Tiểu Linh.
“Có! Lần đầu tiên tôi vào cửa là đã ngửi thấy rồi, ngay trong căn phòng này này. Chẳng qua, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, vì từ nhỏ thì tôi đã có khứu giác tốt hơn người bình thường rất nhiều.”
“Khứu giác của tôi cũng tốt hơn người bình thường.” Giang Thành nói.
“Có lẽ của tôi còn nhạy cảm hơn của anh đấy...”
“Có biết là từ vị trí nào tỏa ra cái mùi lạ ấy hay không?”
Khương Tiểu Linh lắc đầu.
Cô ta nói rằng, toàn bộ căn phòng này đều bốc mùi.
Giang Thành nhíu mày nhìn lên nóc nhà; trên đó cũng không xây thành dạng nóc phòng, trong khi trần nhà với lớp sơn trắng cũng đã ố vàng, bong tróc một vài vị trí, để lộ phần xi măng màu xám xịt bên trong. Nhưng như thế thì khó mà có thể ẩn giấu thứ gì bên trong được.
Kế tiếp, hắn mở tủ quần áo của mình ra.
Bên trong trống rỗng, không có gì cả.
Cũng chẳng có gì trong ghế sofa.
“Là dưới gầm giường?”
Giang Thành dõi mắt nhìn về chiếc giường duy nhất trong căn phòng này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người ngủ ở đây tối nay hẳn là Khương Tiểu Linh.
Khương Tiểu Linh hiển nhiên cũng nghĩ đến chi tiết này, nhưng cô càng nghĩ sâu xa hơn, thế là sắc mặt đã tái mét trong thoáng chốc.
Giang Thành đi đến cạnh giường, nghiêm túc nói: “Đây là giường gỗ, nhưng hai sườn trái phải đã bị đóng khuôn, không thể nào biết được dưới gầm giường có gì. Giờ phải xốc tấm ván giường lên thôi.”
Nói là làm.
Hắn ôm đống chăn đệm ra khỏi giường, đặt xuống ghế sofa bên cạnh.
Sau đó, Giang Thành nhìn Khương Tiểu Linh.
“Kế tiếp, dù có nhìn thấy cái gì, cô cũng không nên thét inh ỏi lên.”
“Ừ...”
Sắc mặt của Khương Tiểu Linh trắng bệch; cô gật nhẹ rồi chậm rãi lui về phía sau hai bước.
Giang Thành quay lại nhìn tấm ván gỗ, chậm rãi nâng nó lên.
Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một đôi giày.
Một đôi giày trong trạng thái đang xỏ vào một đôi chân.
Càng nâng cao tấm ván gỗ, hắn càng trông thì nhiều chi tiết bên dưới hơn.
Chân, thắt lưng, đầu người...
“Không ngoài dự đoán, một thi thể.”
Đã hoàn thành 2/3 nhiệm vụ.
Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt, hạ tấm ván giường xuống, đặt dựng đứng vào bức tường cạnh bên.
Dưới gầm giường là một thi thể nam với vóc dáng nhỏ gầy, đưa lưng về phía tấm ván giường.
Khương Tiểu Linh rất nghe lời, không hề thét inh ỏi lên. Cô ta che miệng mỉnh thật chặt, trợn tròn ánh mắt, dựa hết cả cơ thể vào cửa phòng.
“Lớn như vậy rồi mà còn chưa từng thấy qua thi thể à?” Giang Thành nhíu mày hỏi.
Khương Tiểu Linh lắc đầu quầy quậy.
“Xem ra, cuộc sống thời thơ ấu của cô rất nhàm chán.”
Giang Thành lắc đầu, tiếp tục quan sát thi thể này.
Hắn nhấc chân bước vào cạnh giường gỗ, lật cái xác lại.
Tư thế đưa lưng vào tấm ván giường như hiện tại có thể dẫn đến việc máu sẽ tích tụ trong mao mạch ở phía trước của cơ thể sau khi nạn nhân chết đi, từ đó khiến làn da của thi thể xuất hiện màu tím đen.
Giang Thành sờ vào các bộ phận của xác chết nam này.
“Thi thể cứng hoàn toàn, chưa bị mềm hóa, còn bây giờ đang là mùa đông...”
Giang Thành cũng không muốn đo nhiệt độ trực tràng của thi thể này.
Vì thế, hắn ấn vào vị trí của các vết hoen tử thi, để rồi nhận ra dù có ấn xuống thế nào đi chăng nữa thì mấy vết ấy cũng không phai màu.
“Người này hẳn là đã tử vong được hai ngày rồi.”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tiểu Linh đang tựa vào cửa, đột nhiên cười nói: “Tôi chợt nhớ lại một chuyện nhỏ nhặt thế này. Buổi tối khi đi ngủ, ba tôi luôn thích ngồi cạnh giường và kể truyện ngắn cho tôi nghe.”
Rất nhiều trẻ em đều thích vừa nghe cha mẹ của chúng kể chuyện, vừa từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
Giang Thành cũng vậy.
“Tôi còn nhớ rất rõ một câu chuyện thế này, mà câu chuyện ấy cũng không khác lắm với tình huống mà chúng ta đang đối mặt. Câu chuyện kia được gọi là 'bạn tốt, lưng tựa lưng' với nội dung thế này...”
“Anh đừng nói nữa!”
Trong thoáng chốc, Khương Tiểu Linh lập tức ngồi phịch xuống sàn phòng.