• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt đường được trát nhựa cứng, chứa đầy những vũng nước đến từ cơn mưa chẳng rõ đã bắt đầu từ khi nào.

Đêm tối mông lung; những vũng nước nông sâu phản chiếu lên các mảng màu sáng đến từ mấy hộp đèn neon mơ hồ.

Gió lạnh thổi quét qua đường phố.

Một con Hải ly bỏ túi chen ra khỏi cửa sổ ô tô, nhảy xuống mặt đường. Nó cực kỳ cảnh giác, dõi đôi mắt nhỏ quan sát bốn phía rồi cẩn thận tiến dần về phía trước.

Con Hải ly trong xe cũng có cảm ứng đồng bộ với phân thân của nó.

“Tôi ngửi thấy mùi thơm của mì bò.” Nó đột nhiên nói.

“Đừng phân tâm.” Ngồi ở ghế lái phụ, Long Đào cực kỳ nghiêm túc.

“Ừm...”

Bên trong xe, tất cả mọi người cũng đang quan sát tình huống bên ngoài thông qua ô kính.

Kinh nghiệm nói với họ rằng, cố gắng đừng xuống xe quá sớm khi đến một môi trường bất tường thế này.

Quang cảnh thành phố Doro không khác gì thành phố Wally cả.

Chiếc màn hình cực lớn trên một tòa nhà cũ nào đó vẫn sáng đèn như trước, tuần tự chiếu một số video quảng cáo khác nhau. Từng chiếc ô tô nhỏ đỗ bên đường, các cửa hàng ven đường cũng đang mở cửa, đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng chẳng rõ vì sao...

Ai nấy đều có cảm giác hơi quái dị.

“Thiếu hơi người.” Giang Thành vẫn bình tĩnh, chỉ ra nguồn gốc của cảm giác quái dị này.

“Đúng vậy... Sao chẳng nghe thấy tiếng người xung quanh nhỉ?” Ngô Đức xoay cổ, nhìn lại con đường phía sau lưng.

“Cách đây nửa năm, lúc tôi đến đây thì nơi này cũng không có bộ dáng quỷ quái như vầy.” Giả Nhân lẩm bẩm.

Ở phía trước chiếc ô tô...

Rốt cuộc thì những bóng người mơ hồ trong sương mù kia là cái quái gì?

Giang Thành bóp nhẹ dăm gỗ trong tay, tựa như đang suy tư gì đó.

“Là con rối gỗ!”

Con Hải ly đột nhiên thét lên một tiếng.

Cả bọn trong xe đồng loạt nhìn về phía nó.

“Có bao nhiêu?” Long Đào lập tức hỏi.

“Tất cả... Khắp cả con đường lớn đều là con rối gỗ, đếm không hết.” Con Hải ly trả lời.

“Phân thân của cậu có cảm giác khó chịu gì hay không?” Long Đào tiếp tục hỏi.

“Hiện tại thì không có.” Con Hải ly lắc đầu.

“Giả nhỏ, Giả lớn! Hai anh em các người có cảm ứng được bất kỳ nguồn gốc Quỷ dị nào hay không?” Long Đào hỏi.

“Không có.”

Giả Nhân, Giả Nghĩa đồng thanh mở miệng.

“Được rồi! Mọi người cứ chờ trong xe nhé; tôi xuống trước xem thử.”

Lúc này, Long Đào bèn thể hiện ngay trách nhiệm với tư cách là một người đội trưởng.

Mọi người trong xe cũng không phản bác lại; đây là lúc nên tin vào đội trưởng của nhóm mình.

Sắc mặt của Long Đào cũng rất căng thẳng. Gã mở cửa xe, hít sâu một hơi, sau đó bước xuống xe giữa cơn gió lạnh thấu xương.

Cộp...

Sau khi đóng cửa xe lại, Long Đào nhanh chóng khởi động tứ chi ngay bên cạnh chiếc ô tô, sau đó mới lấy một chiếc đèn pin tác chiến ra.

Ánh sáng cường độ mạnh của chiếc đèn pin xuyên thấu qua làn sương mù, giúp mọi người trong xe nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.

Long Đào quan sát tình huống bốn phía, kế đó là tiến từng bước về phía trước.

Bóng dáng chậm rãi đi về phía màn sương mù phía trước của gã càng lúc càng mơ hồ...

Dần dần, chỉ còn lại một bóng lưng màu đen.

Nếu đổi lại là phim kinh dị, loại người này chính là kiểu nhân vật một đi không trở lại.

Ai nấy đều vô cùng lo lắng; kiểu cảm giác không rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo này luôn là nỗi bất an kinh điển nhất. Cũng may, bóng dáng màu đen xa xa kia vẫn còn đang di chuyển.

Không bao lâu sau, Long Đào đã trở về.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Vẫn an toàn, xuống xe đi.”

Mấy người trong xe vẫn đang chờ gã nói câu này.

Từ khi xuất phát ở thành phố Wally đến bây giờ, tất cả các thành viên đều đang ấp ủ một nỗi nghi hoặc nồng đậm, rằng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra tại thành phố Doro.

Giang Thành mở cửa, xuống xe, thích ứng với luồng khí lạnh thấu xương hiện tại. Thế giới chung quanh hắn bắt đầu được thực thể hóa dần dần.

“Tất cả mọi người, tiến đến gần hơn một chút.”

Một hàng 6 người, lần lượt tiến về phía trước.

Long Đào cầm đèn pin tác chiến đi ở phía trước, Ngô Đức bọc hậu ở cuối cùng.

Cả tiểu đội dấn bước giữa màn sương mù lạnh lẽo.

Thành phố bóng tối này đầy rẫy những thứ Quỷ dị chưa được tra xét đến.

“Thật đúng là... Tất cả đều là những con rối gỗ.”

Trong màn sương mù trước mắt, trên những con đường tối tăm được bao quanh bởi những tòa nhà cũ kỹ, những con rối gỗ sống động như thật đang hiện hữu khắp mọi nơi.

Chúng trông rất chân thực, có làn da màu tím đen, bề mặt hằn lên những đường nét hoa văn đặc thù; quần áo được chạm khắc bằng gỗ cũng đa phần là mang phong cách trang phục mùa đông phổ biến hiện nay.

Chỉ riêng con đường phía trước này thôi, cũng đã có mấy trăm con rối gỗ như vậy rồi.

Thật kỳ lạ.

“Biểu hiện của những con rối gỗ này quá chân thật. Hơn nữa... tại sao nét mặt đều là biểu cảm hoảng sợ vậy?”

Nhìn quanh bốn phía tĩnh mịch, Giả Nhân bất giác rùng mình một cái.

Tất cả bọn rối gỗ kia đều im lặng đứng trong bóng đêm, không khác gì những thi thể cứng đờ lạnh băng, khiến Giả Nhân luôn có cảm giác bản thân đang bị một đội quân tử thi bao vây lấy.

“Hơn nữa, đại đa số những con rối này đều duy trì tư thế chạy vội, giống như đang chạy trốn vậy.”

Trong cửa hàng hai bên đường cũng có rải rác vài con rối gỗ.

Không có ngoại lệ, bọn chúng đều đang thể hiện một động tác duy nhất, chạy trốn ra ngoài.

Giang Thành cau mày, đi đến trước mặt một quán mì nhỏ bên đường, quan sát khung cảnh nội bộ bên trong quán.

Hoàng Đệ với sắc mặt vẫn tái nhợt tiến tới từ sau lưng hắn, hỏi: “Cậu Giang, có phát hiện gì à?”

“Ừm.” Giang Thành gật đầu, “Anh còn nhớ không? Nội dung nhiệm vụ từng nhắc nhở về thời gian mà chi nhánh của Lữ quán Hoàng Hôn tại thành phố Doro từng gửi tin cầu cứu?”

“Nhớ chứ, là cách đây 5 ngày. Đến hôm nay, hẳn là ngày thứ 6.”

“Vậy anh xem đi! Ngay trên bàn tại hướng chính diện của cửa ra vào quán mì này, bát mì thịt bò kia vẫn còn đang bốc hơi nóng đấy.” Giang Thành chỉ vào bát mì kia, “Tất cả những chuyện này giống như vừa mới phát sinh vậy, không lâu trước khi chúng ta đến đây.”

“Ừ nhỉ...”

Hoàng Đệ chà xát hai tay, bỗng nhiên cảm giác hơi lạnh lẽo.

Tại thành phố yên tĩnh này, sao mọi nơi đều đầy vẻ kỳ quặc?

Nghe Giang Thành nói xong, Giả Nghĩa không khỏi bảo: “Chẳng lẽ chỉ cách đây mấy tiếng trước khi chúng ta đến? Mà cũng không đúng... Chỉ mất vài phút thôi, là thành phố Doro đột nhiên xảy ra biến cố rồi ư?”

Tại cái nơi tối tăm lạnh lẽo giữa đêm tháng 12 này, một bát mì bò sẽ hoàn toàn lạnh tanh trong vài phút nếu không ăn kịp.

Nhưng...

Rõ ràng, tin tức cầu cứu đã được phát ra cách đây tận 6 ngày.

Trong 6 ngày này, thành phố Doro đã gặp phải chuyện gì?

Và hơn 100.000 cư dân trong thành phố thì sao?

Giả Nghĩa chậm rãi nhìn về phía các bóng người rối gỗ trong sương mù bốn phía. Cơ thể của gã bỗng căng thẳng trong vô thức; lòng bàn tay của gã ướt đẫm mồ hôi lạnh; luồng sáng cường độ mạnh từ chiếc đèn pin căn bản không thể mang đến cho gã bất cứ một cảm giác an toàn nào.

“Có khi nào... Có khi nào hơn 100.000 cư dân ở đây đã biến thành con rối gỗ hay không?”

“Đừng kết luận quá sớm. Chỉ là một vài con rối gỗ mà thôi, đừng tự dọa mình.” Giả Nhân bèn mở lời an ủi người em trai.

Đi đến cạnh một con rối gỗ, Giang Thành nhìn nó thật kỹ, nhíu mày rồi nói: “Trái lại, tôi cảm thấy anh Giả Nghĩa nói chẳng sai.”

“Nhóc con, mày vịn vào đâu mà kết luận như vậy?”

Con Hải ly đã thu hồi lại phân thân của mình, đồng thời còn mân mê sợi tóc kia với vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Vừa nghe Giang Thành phán đoán thế, nó quyết đoán mở miệng chất vấn.

Long Đào cũng quay đầu nhìn hắn, muốn nghe ý tưởng của thanh niên trẻ tuổi này.

“Những con rối kia có cả thân thể màu nâu tím, nhưng mặt ngoài không có dấu vết nước sơn. Rõ ràng, bản thân chúng nó đã mang màu sắc này. Căn cứ vào đường vân bề ngoài mà xem xét, rất có khả năng đây chính là gỗ tử đàn cực kỳ quý giá.” Giang Thành vẫn bình tĩnh, nói từ từ: “Trên tay tôi có một mảnh dăm gỗ nhỏ; anh Giả có thể ngửi thử.”

Dứt lời, Giang Thành đưa mảnh dăm gỗ kia cho Giả Nhân.

Giả Nhân đưa tay nhận lấy mẩu dăm gỗ rồi cụp mắt xuống, đưa vật ấy lên mũi ngửi cẩn thận.

“Có mùi thơm.” Gã nói.

“Đúng vậy, có mùi thơm, nhưng không nồng cho lắm. Đây cũng là đặc điểm của gỗ tử đàn.” Giang Thành nói.

“Vậy thì sao? Tao nhớ là mọi loại gỗ đều có mùi thơm mà!”

Con Hải ly lên tiếng phản bác.

Nó cũng hiểu ý tứ của Giang Thành.

Nếu thật sự là gỗ tử đàn, và nếu chỉ có một hoặc một vài con rối gỗ thì chuyện cũng đơn giản. Nhưng xung quanh nơi này có hàng trăm hàng nghìn con rối gỗ, mà chẳng rõ ở mấy khu phố khác còn có số lượng bao nhiêu nữa...

Chỉ một thành phố Doro nho nhỏ này, không thể nào có quá nhiều gỗ tử đàn quý giá đến như vậy.

Do đó, đây chỉ có thể là người sống bị biến thành.

Nhưng con Hải ly này chính là thích làm khó làm dễ mà thôi, bằng không thì nó cảm thấy rất khó chịu.

Giang Thành nhìn nó, cười nhạt bảo: “Còn một phương pháp khác để phán đoán ra. Đa phần bề mặt của gỗ tử đàn có màu nâu tím, đây là do quá trình oxy hóa mà nên, nhưng phần ruột bên trong vẫn là màu đỏ hoặc đỏ tím, thỉnh thoảng cũng có màu cam. Chúng ta chỉ cần mổ xẻ một con rối gỗ ra là biết ngay mà.”

“Không được, tạm thời không nên chạm vào những con rối gỗ này.” Long Đào lập tức nói ngay.

Đang đứng giữa một môi trường không rõ ràng, nếu không cần chạm vào, vậy cố gắng đừng chạm vào.

“Không sao đây.” Con Hải ly giơ sợi tóc kia của nó lên, “Vừa rồi, phân thân của tôi chạm liên tiếp vào mấy con rối gỗ, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.”

Nghe vậy, Long Đào nhíu mày trầm ngâm.

Kể từ khi lái xe vào thành phố này, gã vẫn luôn có cảm giác bất ổn.

Vào thời điểm bị con quái vật cao trăm mét kia rượt đuổi cách đây một tiếng đồng hồ, gã cũng không có cảm giác bất an nghiêm trọng đến vậy. Mà cảm giác lo lắng kinh khủng này chỉ từng xuất hiện đúng một lần trước đây, vào cái hồi lang thang trong khu rừng kinh khủng nọ.

“Nhóc Ly, lại nhổ thêm một sợi lông đi, rồi bảo phân thân của cậu cầm dao đâm thử vào đám rối gỗ này.” Long Đào không do dự quá lâu. Nếu không hiểu rõ quy tắc nơi này, đây sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan.

“Haizzz.... Biết ngay là lại muốn phân thân của tôi đâm đầu vào chịu chết!”

Con Hải ly ra vẻ cực kỳ đau lòng, sau đó vươn tay giật mạnh một sợi lông trên đỉnh đầu.

Phân thân của nó cũng bị hạn chế về mặt thời gian, chỉ có thể duy trì 10 phút.

Mà quy tắc ràng buộc nó chính là... ngày càng hói.

“Nói đi cũng phải nói lại, vì sao lần nào cậu cũng nhổ lông chỉ trên đỉnh đầu thôi vậy?” Giang Thành không thể không mở lời nhắc nhở.

“Vì tao...”

Con Hải ly siết chặt nắm tay, bừng lên lửa giận từ đôi mắt nhỏ, định bụng chuẩn bị nhào về phía Giang Thành.

Nhưng đột nhiên, nó chấn động cả người.

“Đúng rồi nha!!! Tại sao lần nào tao cũng nhổ lông chỉ trên mỗi đỉnh đầu thôi?”

Con Hải ly tự lẩm bẩm trong lúc sờ lên đầu mình.

Nó đột ngột ngẩng đầu, tràn đầy bi phẫn rồi lớn tiếng chất vấn: “Trước đây đã hành động cùng nhau nhiều lần như vậy, tại sao các anh không nhắc nhở tôi chuyện này? Tóc của tôi nha...”

“Hả? Này chuột bự, đó không phải là quy tắc ràng buộc của cậu sao?” Giả Nhân nghi hoặc.

“DM!!”

Con Hải ly lại tức điên lên.

Nó lập tức nhổ một sợi lông trên cánh tay, sau đó thổi nhẹ vào sợi lông ấy.

Khi phân thân kia xuất hiện, nó lập tức móc ra một lưỡi dao rồi bảo phân thân của mình cầm lấy, cuối cùng lồng lộn ra lệnh: “Đi! Chém con rối gỗ kia cho tao! Chém mạnh tay lên!”

Dứt lời, nó ném mạnh phân thân mình về phía trước.

Phân thân Hải ly to bằng bàn tay kia đang cầm lấy lưỡi dao, bị ném đến cánh tay của một con rối gỗ nào đó.

Con Hải ly nhỏ nhắn lập tức bò chậm rãi đến bộ vị bàn tay của con rối gỗ, gồng bộ vuốt xù lông của mình để siết chặt lưỡi dao, sau đó mạnh mẽ chém xuống một cái.

Phập...

Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, con Hải ly bé tí thành công vạch ra một vết thương.

Bầu không khí hiện tại bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn một chút.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vết thương nhỏ kia, nhưng ai nấy đều có từng ý tưởng khác nhau.

Và ngay khi con Hải ly bé nhỏ chuẩn bị chém thêm nhát nữa, một biến cố mới đột nhiên phát sinh.

“Máu?”

Giả Nghĩa kinh hãi kêu lên.

Tại dấu vết thương hẹp dài mà lưỡi dao vừa cắt ngang, một chất lỏng màu đỏ xinh đẹp lại đang chậm rãi trào ra từ đó.

Một luồng hơi lạnh ập tới, ai nấy đều cảm giác giá rét căm căm.

Ngay sau đó, tại khóe mắt nằm trên khuôn mặt của con rối gỗ kia... Có một giọt nước mắt nóng hổi đang từ từ rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK