“Thật ra trước kia, tất cả mọi người đều rất vui vẻ gánh newbie, nhưng sau đó lại có chuyện xảy ra.”
“Chuyện gì thế?”
“Có mấy tay newbie rất kiêu ngạo, ỷ vào năng lực Quỷ dị bẩm sinh của mình rồi không nghe theo mệnh lệnh chung, vi phạm các quy tắc khiến cả đội bị quét sạch.”
Tên của người đàn ông trung niên này là Long Đào. Gã kể lại cho Giang Thành nghe về lý do tại sao tất cả mọi người không hề muốn gánh newbie.
Long Đào nói, mấy lần cả đội bị tiêu diệt ấy vốn dĩ không đáng phải phải bị như thế.
Dựa trên tình huống mà đồng hồ quả quýt đã ký lục lại sau đó, những đội nhóm ấy có khá nhiều cơ hội để trốn thoát.
“Năng lực Quỷ dị có phân cấp hay không?” Giang Thành hỏi.
“Chờ chúng ta ra khỏi thành phố rồi nói tiếp. Quãng đường này phải mất chút ít thời gian đấy.”
“Ra khỏi thành phố à?”
“Chính xác.”
Long Đào chỉ vào một nhiệm vụ trên màn hình lớn.
[Tiểu đội Vương Thành đã nhận nhiệm vụ “Thăm dò thành phố Doro” cách đây 3 ngày, đến nay vẫn chưa về. Đồng hồ quả quýt của 6 người trong tiểu đội ấy đang bị một dạng lực lượng bất khả tri kiềm hãm lại, chẳng thể nào định vị được... Mời các tiểu đội của những nhà mạo hiểm khác đi thăm dò khu vực ấy... Phần thưởng: 300 điểm.]
[Tiền đề nhiệm vụ: Thành phố Doro nằm cách thành phố Wally khoảng 70 km về phía Đông, là một thành phố nhỏ hơn 100.000 dân cư. Cách đây 5 ngày, chi nhánh Lữ quán Hoàng Hôn của thành phố ấy đột nhiên truyền đến tin tức cầu cứu, sau đó đã mất liên lạc. Mọi chiếc đồng hồ quả quýt của các nhà thám hiểm tại thành phố kia đều biến mất cả...]
Giang Thành bắt đầu nghiêm túc dần, nhiệm vụ này thế mà thưởng đến 300 điểm.
Dựa trên phần giá trị này mà phán đoán, hệ số nguy hiểm của nhiệm vụ hiện tại khá cao.
Vân Vân chau mày lại, đọc kỹ từng chữ trong phần giới thiệu nhiệm vụ. Nhìn Long Đào, cô hỏi: “Nhóc Đào, cậu thực sự muốn nhận nhiệm vụ này à?”
“Ừm.” Long Đào khẳng định chắc nịch, “Bà Vân, Vương Thành từng cứu mạng tôi khi trước. Lần này, đến phiên tôi cứu gã ta. Nếu như...”
Nói đến đây, gã nhìn Giang Thành.
“Nếu cậu bạn Giang cảm thấy nguy hiểm, vậy cứ chờ tôi trở về. Lần sau, tôi sẽ dẫn cậu tham gia một nhiệm vụ khác.”
“Không sao! Kỳ thật, tôi đã lớn như vậy rồi mà còn chưa từng ra khỏi thành phố đấy. Cũng nên đi thử một lần cho biết.” Giang Thành nhún vai.
“Tốt lắm!”
Long Đào vỗ mạnh vào vai hắn.
Trong số các nhiệm vụ xuất hiện ngày hôm nay, điểm số của nhiệm vụ này là cao nhất.
“Rốt cuộc cũng không rõ thành phố Doro kia đã xuất hiện loại Quỷ dị nào, ấy thế mà có thể kiềm hãm lực lượng của đồng hồ quả quýt.”
Từ phần miêu tả nhiệm vụ, thành phố nhỏ có hơn 100.000 dân cư kia... đoán chừng đã gặp phải một vấn đồ trên diện tích bao trùm cả thành phố rồi.
Trên thực tế, bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến việc ra khỏi thành phố đều có điểm số rất cao, thường là trên 50 điểm.
Các mối nguy hiểm trong sương mù bên ngoài thành phố, về cơ bản, là khó mà lường trước được.
Các thành viên của Lữ quán liên tục bước lên nhận nhiệm vụ. Lúc đăng ký tại quầy lễ tân rồi nhìn thấy nhiệm vụ mà tiểu đội Long Đào đăng ký, bọn họ đều nhíu mày trong vô thức.
“Anh Đào, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, thế mà anh còn dám dẫn newbie đi theo à?” Một gã cyborg không thể không mở lời hỏi thăm trong lúc đang đăng ký nhiệm vụ.
“Ai cũng từng là newbie.” Long Đào cười rất thản nhiên.
“Vậy, anh cẩn thận nhé!”
Nói nhiều cũng vô ích, ai đã dám tới đây, vậy chắc chắn đều có máu phiêu lưu mạo hiểm từ tận xương cốt.
Vỗ nhẹ vai Long Đào, gã cyborg cũng dẫn đội ngũ của mình rời đi ngay lập tức.
Không bao lâu sau, tên quái nhân quấn băng vải kín mít cả người kia cũng tới vỗ nhẹ vào vai Long Đào rồi rời đi một mình.
Kế tiếp, có mấy người lục tục đi tới, nói lời chúc phúc với gã.
Ai nấy đều biết rõ, loại nhiệm vụ nguy hiểm này mà dám dẫn newbie cùng đi, vậy sẽ khiến độ khó của nhiệm vụ tăng gấp bội.
“Chàng trai trẻ, trên đường nhớ nghe lời nhóc Đào. Cái gì mà không nên làm, thì tuyệt đối không được làm nhé.” Một ông lão gầy gò chống pháp trượng đi tới trước người Giang Thành, dặn dò một phen với từng lời lẽ thấm thía.
“Vâng, không thành vấn đề!” Giang Thành nghiêm túc gật đầu.
Rõ ràng, Long Đào cực kỳ được lòng mọi người ở Lữ quán.
Thế nên có rất nhiều người lo lắng cho gã vì dám dẫn người mới cùng đi, thậm chí còn đặc biệt chạy tới dặn dò Giang Thành vài câu nữa.
......
Lúc 7:00 tối, bầu trời đã đen kịt.
Một đoàn 6 người, à không đúng... 6 người và một Hải ly, bắt đầu rời khỏi Lữ quán Hoàng Hôn.
Trước khi rời đi, Giang Thành mới biết được rằng, hóa ra cánh cửa gỗ cũ kỹ của Lữ quan cũng là một vật phẩm Quỷ dị. Khi mở ra, nó có thể ngăn cách tầm nhìn giữa khu vực bên trong và bên ngoài Lữ quán.
Công cụ xuất hành của đội ngũ Long Đào rất đơn giản, đỗ cách nơi này không xa. Đó là một chiếc SUV 7 chỗ màu đen đã được cải tiến, có chức năng chống đạn. Không gian bên trong rất lớn, chứa rất nhiều vật phẩm sinh tồn thiết yếu.
“Anh Long, không ngờ con Hải ly này cũng là thành viên trong đội ngũ của anh.” Lúc lên xe, Giang Thành mới nói.
“Nhãi con! Bố mày nhịn mày lâu rồi đấy!” Hải ly tỏ vẻ khó chịu rõ rệt, sau khi nhảy lên ghế lái phụ thì lắc đuôi xoay người, nhìn Giang Thành chằm chằm, “Sau khi ra khỏi Lữ quán, mày vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tao. Biết nói chuyện thôi mà, có gì kỳ quái đâu?”
“Vì tôi thấy đỉnh đầu của cậu, cậu... Có vẻ hơi hói nhỉ?” Giang Thành nói thật.
“Mày chết với tao...”
Con Hải ly trợn trừng đôi mắt nhỏ, nổi trận lôi đình. Nó xù lông lên, vươn bộ móng vuốt nhỏ về trước, há to miệng, để lộ ra hai cái răng cửa thật lớn. Rõ ràng, nó định nhảy từ ghế lái phụ xông đến vị trí mà Giang Thành đang ngồi.
Nhưng còn chưa kịp nhảy lên, Hải ly đã bị Long Đào tóm lấy từ ghế lái chính. Rốt cuộc, nó bị ấn trở lại ghế lái phụ trước khi được Long Đào cài cho dây an toàn.
Lúc điều chỉnh gương chiếu hậu, Long Đào cười nói: “Nhóc ly ghét bị người khác nói mình hói lắm. Cậu Giang chớ trách.”
“Không sao, tôi chỉ hơi tò mò chút thôi.” Giang Thành cười nhẹ.
Không lâu sau, chiếc xe đề máy.
Mọi người lái xe đi thẳng ra khỏi khu trung tâm thành phố, sau đó lại mất thêm 2 - 3 tiếng để lái xe qua klhu vực ngoại ô, cuối cùng mới có thể rời khỏi phạm vi thành thị, tiến sâu vào trong màn sương mù.
Trên đường, Giang Thành bắt đầu làm quen với các thành viên còn lại trong tiểu đội.
Ngoại trừ Long Đào và Hải ly, tiểu đội này còn có 4 người khác.
Số lượng này không bao gồm Giang Thành ở bên trong. Dù sao đi nữa, hắn cũng chưa chính thức gia nhập, chỉ là được dẫn theo để thể nghiệm quá trình thực hiện nhiệm vụ mà thôi.
Ngồi cạnh hắn là một thanh niên với vóc người nhỏ gầy rất nhiệt tình; kẻ đó chìa tay giới thiệu: “Người anh em Giang Thành, tôi tên là Giả Nhân, còn người ngồi ở hàng ghế sau với vẻ ngoài giống y hệt tôi chính là Giả Nghĩa, thằng em sinh đôi của tôi.”
“Tên của anh...”
“Tên khá hay, phải không? Mẹ tôi đặt đấy. Bà ấy còn chuẩn bị sinh thêm 3 a nữa, gom cho đủ Nhân - Nghĩa - Lễ - Trí - Tín đấy!”
“À cái tên... khụ khụ... Tên hay đấy! Dễ đọc, dễ thuộc, lại có vần!”
Giang Thành cũng không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải giả vờ xạo sự vài câu.
“Lúc tôi và Giả Nghĩa tựa vào nhau, cả hai có thể sinh ra một loại cảm ứng đặc thù với khả năng cảm ứng được những lực lượng quỷ dị đang dao động ở xung quanh.” Giả Nhân nói.
“Nếu vậy, hai người các anh thật ra cũng là sinh vật Quỷ dị à?”
“Đúng rồi.” Giả Nhân gật đầu, “Từ khi còn rất nhỏ, chúng tôi đã phát hiện ra năng lực này. Khi đó, hai anh em chúng ta luôn ngủ chung vào ban đêm, để rồi đột nhiên có một đêm nọ, chúng tôi đã nhìn thấy một bóng đen khủng khiếp ở bên ngoài cửa sổ. Nó mập núc ních, tuy có tứ chi và gương mặt nhưng ngũ quan lại vặn vẹo một cách phi nhân loại. Và sau khi chúng tôi đứng xa nhau ra một khoảng cách nhất định, thì lại không nhìn thấy thứ kia nữa... Thời đó, chúng tôi vẫn còn nhỏ, thế nên gọi nó là bóng quỷ ục ịch.”
Giả Nhân chỉ về phía sau, cạnh đó có một người đàn ông đang nhắm mắt lại.
“Người nọ tên là Ngô Đức, là một cyborg. Hai tay và hai chân của anh ấy đều đã được cơ giới hóa, nên năng lực nhảy và sức mạnh vật lý khá là khỏe đấy.”
Đang nói, Ngô Đức đột nhiên mở mắt ra.
Gã nhìn Giang Thành, mỉm cười chào hỏi.
Giang Thành mỉm cười đáp lại.
Giả Nhân tương đối nhiệt tình, tiếp tục giới thiệu: “Còn người cuối cùng ngồi tại vị trí chính giữa hàng ghế sau, tên là...”
“Để tôi tự giới thiệu.”
Ngồi tại vị trí chính giữa hàng ghế cưới cũng là một thanh niên trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ hơn 20 tuổi mà thôi. Làn da của gã tái nhợt, không có tí sắc máu nào.
Kẻ ấy khổ sở mở miệng: “Cậu Giang, có lẽ cậu không biết, trong mỗi đội ngũ đều có một người cực kỳ yếu ớt như tôi, chuyên về hỗ trợ các đội viên khác, hoặc củng cố lòng tin cho mọi người... Trong đội ngũ của anh Đào, tôi chính là kẻ như vậy.”
“Anh đang nói thật đấy à?” Giang Thành nghi ngờ,
“Tôi cần chi phải lừa anh.” Gã xòe tay ra, tỏ vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
“Chẳng hay, anh tên gì?” Giang Thành hỏi.
“Tôi họ Hoàng, tên là Đệ.”
“Tên hay lắm!”
Giang thành bất lực hẳn, đành phải nói ra một câu khen ngợi cực kỳ trái với lương tâm.
Hắn cũng không tin mấy lời mà Hoàng Đệ vừa nói. Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, làm gì có người vô dụng trong đội ngũ này.
Sau 3 tiếng, lúc 10:00 tối, rốt cuộc chiếc xe SUV này đã chạy đến khu vực ranh giới giữa vùng ngoại ô và thế giới bên ngoài.
Trời rất tối tăm, lại cực kỳ yên tĩnh.
Nhìn qua kính xe, mọi người có thể thấy sương mù bên ngoài dày đặc hơn ở vùng ngoại ô, khác hẳn một đẳng cấp về nồng độ.
Sương mù ở khu vực bên ngoài thành phố này rất đậm đặc, sâu thẳm và u ám, phả đầy hơi thở quỷ dị.
Bên trong và bên ngoài thành phố...
Dường như có một sức mạnh vô hình đang chia tách hai nơi thành hai thế giới riêng biệt vậy.
“Hy vọng lần này sẽ không gặp quá nhiều chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, Giả Nhân khẽ thở dài.
“Đèn xe này của anh Đào đã được cải tiến rồi đó, nhưng chẳng là gì khi chiếu xuyên qua làn sương mù này. Rốt cuộc, cũng chỉ có thể lái từ từ mà đi thôi.” Giả Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau cũng góp lời.
“Có nhớ cái đợt làm nhiệm vụ bên ngoài thành phố khi trước không...” Trên khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Đệ mang theo một chút thổn thức, “Lúc trở về, con đường kia đã bị thực vật Quỷ dị chặn lại. Cái mạng nhỏ bé yếu ớt trẻ trung của tôi cũng suýt nữa là kết thúc tại đó rồi.:
Giang Thành có thể cảm giác được rõ ràng.
Sau khi rời khỏi thành phố, dường như chiếc SUV này đã tiến vào một thế giới khác, một thế giới chỉ toàn là sương mù và sương mù.
Bóng tối, im lặng, mờ mịt, lạnh lẽo, hoang vắng ...
Tất cả những thứ này đều có thể gợi lên sự lo lắng từ tận sâu trong trái tim của mỗi một cá thể.
Ai nấy đều cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ từ màn sương mù mịt tứ phía.
Tốc độ xe chậm lại rất nhiều, thẳng thắn chuyển sang chế độ rùa bò. Kiểu này cũng tương đối bằng với tốc độ của người bình thường đang tản bộ. Cả đội chậm rãi tiến về phía trước trên con đường bất tường, trông cực kỳ nhỏ bé giữa thế giới đầy rẫy sương mù mênh mông này.
Thông qua kính chắn gió phía trước, tầm nhìn của con đường là thấp hơn 5 mét.
Con đường này đã được trải ngựa, nhưng mặt đường lại có rất nhiều vết nứt, trông như da người bị nứt nẻ vậy. Thậm chí, đã có một số thực vật kỳ lạ sinh trưởng trong các vết nứt đó.
Dưới vầng sáng lờ mờ của đèn xe, dường như có một số hạt nhỏ đang lơ lửng trôi nổi.
“Cậu Giang, cảm giác thế nào khi ra khỏi thành phố?” Giả Nhân hỏi.
“Rất mới lạ.” Giang Thành thành thật trả lời.
“Lần đầu tiên khi tôi ra khỏi thành phố thì cũng có cảm giác như vậy, nhưng cứ chuẩn bị sẵn sàng đi. Quãng đường này ước chừng kéo dài 70 km. Những thực thể trong sương mù sẽ không để yên cho chúng ta đâu.”
“Hiểu rồi.”
“Haizzz...” Tựa vào ghế ngồi, Giả Nhân bỗng nhiên thở dài, “Cũng không biết thành phố Doro kia rốt cuộc là bị cái gì. Chắc chắn mấy thành phố khác cũng đã phái người tới điều tra rồi, nhưng mãi cho đến nay cũng không thấy bất kỳ tin tức gì. Tôi từng đến đó cách đây nửa năm, nguyên một thành phố với dân số hơn 100.000 người đấy...”