Thứ năm.
Đối với Giang Thành, đó là một ngày nên đến trường.
Nhưng giờ phút này, hắn bình yên dựa vào sô-pha, lười biếng để ánh nắng chiếu xuyên qua lớp cửa sổ thuỷ tinh mà đáp xuống thân thể, tạo nên cảm giác vô cùng thoải mái.
“Khiếp thặc!!! Kẻ mới thức dậy mà chỉ uống một cốc nước sôi để nguội thì đa phần là khó sống đến trăm tuổi.”
Một message thông báo lạnh lùng hiện lên trên điện thoại.
Giang Thành nhíu mày nhìn cốc nước trong tay, nghiêm túc đặt nó xuống.
“Anna, máy giặt trong nhà sửa xong chưa?”
“Sửa rồi, thợ sửa máy giặt đến hôm qua rồi.”
Anna mỉm cười, ngồi bên cửa sổ.
Là một robot nội trợ, việc có thể vô tư ngồi phơi nắng mỗi ngày có lẽ chính là điều mà cô ta muốn làm nhất.
Máy giặt trong nhà Giang Thành vốn dĩ chỉ gặp lỗi nhỏ, nhưng vì hắn luôn tuân thủ nguyên tắc 'có bệnh tự chữa' nên đã thành công biến một vấn đề nhỏ thành một lỗi hỏng hóc to.
Hắn chậm rãi đứng dậy, vươn vai rồi đi tới cửa, lật xem Hoàng lịch.
(Hoàng lịch: Một loại lịch phong thuỷ, giống Âm lịch ngày nay.)
“Ngày 6/12, thứ Năm...”
“Nên: nhảy lầu, xuống mồ, ngủ, lừa xác chết vùng dậy...”
“Tránh: giết người, phóng hỏa, dẫn theo newbie...”
Xem ra, chẳng có gì mà hắn cần kiêng kỵ ngày hôm nay cả.
Giang Thành bình tĩnh xoay người, đi vào nhà tắm, định ném đống quần áo vừa thay đêm qua vào máy giặt.
“Hả?”
Ngay lúc lục lọi túi quần áo, hắn đột nhiên chạm phải một vật gì đó vừa lạnh vừa cứng.
Đó là một chiếc nhẫn!
Giang Thành cau mày, lấy chiếc nhẫn ra, soi nó dưới ánh nắng.
“Nhẫn màu trắng bạc; mặt nhẫn khảm bảo thạch màu lam lộng lẫy, giống như một giọt nước mắt. Đây là... Tình yêu Xanh Thẫm?”
Một chiếc nhẫn trị giá mấy chục triệu!
Giang Thành biết món đồ này.
Chiếc nhẫn này được một nhà quý tộc nào đó đặt chế tác riêng cho vị hôn thê của mình cách đây hơn 2000 năm, nhưng chưa kịp đeo cho vị hôn thê thì gã đã chìm xuống đáy biển cùng với chiếc nhẫn ấy.
Sau đó, món trang sức này đã được trục vớt lên, và sau nhiều lần sang tay thì cuối cùng đã cập bến tại một bảo tàng tư nhân ở thành phố Wally.
Đêm qua.
Bảo tàng tư nhân ấy đã bị mất trộm.
Một nữ tặc tên Delphi đã đánh cắp chiếc nhẫn.
Bây giờ, chiếc nhẫn xuất hiện trong túi của Giang Thành...
Giang Thành đột nhiên cảm thấy thực sự muốn giết người, nhưng Hoàng lịch bảo hôm nay không phải là thời điểm thích hợp để giết người.
“Anna! Chú ý chiếc nhẫn này! Hôm nay, bất kể là ai tới chơi cũng không được mở cửa! Nếu có người xông vào, lập tức nhắn tin cho tôi!”
“Đã rõ!”
Giang Thành lập tức cắt đứt kết nối của Anna với thế giới bên ngoài, đồng thời cắt luôn nguồn điện của tất cả các thiết bị khác có thể kết nối với thế giới bên ngoài.
“Nếu bây giờ gọi An Lan đến rồi giao chiếc nhẫn cho gã, rất có thể mình sẽ bị nghi ngờ.”
Nữ tặc Delphi kia vất vả như vậy mới trộm được chiếc nhẫn trị giá hàng chục triệu này, làm sao có thể cho đi dễ dàng như vậy.
Giang Thành không hề lo lắng việc An Lan sẽ biết được vụ án mạng mà bản thân từng gây ra.
Hắn chỉ lo lắng rằng, nếu mình đến Sở Trị an, e là sẽ không bao giờ bước ra khỏi đó được nữa.
Dù sao thì em gái của An Lan cũng quá tà dị rồi, chỉ cần nhìn thoáng qua bèn biết ngay hắn mới đúng là hung thủ giết Lưu Dịch.
...
Hôm nay là một ngày sáng rực rỡ
Giang Thành bước ra khỏi cửa với tâm trạng cực kỳ u ám.
Hắn vẫn định đến bệnh viện để gặp em trai Giang Ly, và nói với thằng em rằng căn bệnh của nó vẫn có hy vọng được chữa khỏi.
Từ lúc được biết về lực lượng Quỷ dị, Giang Thành nhận ra thế giới này vẫn còn phép màu - mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Hắn nghĩ đến Hoàng Đệ, một thành viên trong tiểu đội của Long Đào.
“Lúc trước quên hỏi anh Hoàng Đệ rồi... Không rõ lực lượng Quỷ dị của anh ấy có thể chữa dứt bệnh giòn xương hay không nhỉ?”
“Là mày giết Lưu Dịch à?”
Một giọng nói ôn hòa đánh gãy mạch suy nghĩ của Giang Thành.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn lên, sau đó trông thấy một thanh niên với bộ tóc vàng óng ánh, trông có vẻ là một người lai giữa hai dòng máu phương Đông và phương Tây.
Người nọ đang mỉm cười, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt màu vàng nhạt.
Trông nụ cười ấy thật giả tạo.
“Mày là ai?”
“Tao tên là Roland…” Người nọ mỉm cười, đáp: “Trên người mày có hơi thở tử vong của Lưu Dịch. Là mày giết ông ấy à?”
“Mày là bệnh nhân của gã ấy sao?” Giang Thành hỏi ngược lại.
“Xem ra, đúng là mày giết ông ấy.” Roland cười lắc đầu, “Đáng tiếc! Tao cực khổ lắm mới tìm được vài đối tượng thí nghiệm, cuối cùng đều chết sạch. Mày... có nguyện ý làm việc cho tao hay không?”
“Câu trả lời của tao ắt hẳn là không.” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Vậy, ý nghĩa sống sót của mày đã sụt giảm nghiêm trọng rồi.”
Roland vuốt ve mái tóc vàng trên trán, vừa cười vừa thốt lên hai chữ.
“Tử vong.”
Nói xong, gã lập tức xoay người, chuẩn bị rời đi.
Hẳn là gã rất thường xuyên hành động kiểu thế này, thói quen mà.
Dùng lời nói để giết người, đây hẳn là cách giết người dễ dàng nhất trên đời này.
Nhưng...
Roland đột nhiên dừng lại; gã không hề nghe thấy thanh âm khi thân thể nhân loại ngã gục xuống đường.
Giang Thành bình tĩnh nói: “Đây là năng lực của mày à? Kiểu, ngôn xuất pháp tuỳ đấy ư?”
(Ngôn xuất pháp tuỳ: Nói cái gì, linh nghiệm cái đấy.)
“Mày có thể hiểu như vậy.”
Roland nhíu mày xoay người, mà đường cong trên khoé miệng của gã có vẻ co lại rõ rệt.
Người trước mắt rõ ràng chỉ là một nhân loại bình thường, tại sao lại có khả năng chống lại năng lực của gã?
Giang Thành hờ hững nhìn Roland, chỉ vào camera giám sát ở xa xa: “Ngay lúc mày quay đi và đưa lưng về phía tao, lý do duy nhất khiến mày còn sống sót chính là vì chiếc camera ấy chưa bị hỏng.”
“Mày muốn giết tao?”
Giọng điệu của Roland đầy vẻ 'không thể tin nổi'. Từ trước tới nay, hoàn toàn là gã giết người khác thôi mà.
“Tao đoán rằng, thân thể của mày hẳn là rất yếu ớt.” Giang Thành bình tĩnh nói: “Giống như phần lớn các sinh vật Quỷ dị vậy! Không những thế, nếu sử dụng năng lực này, mày cũng phải trả một cái giá rất đắt... Thế giới này tràn ngập tính Cân bằng.”
“Tại sao mày chưa chết?”
“Có lẽ do mày đã bị mất đi năng lực?” Giang Thành cười nhạt, “Hay mày thử lại một lần nữa xem?”
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, lúc Roland thốt lên hai chữ “Tử vong”...
Giang Thành cảm giác được rõ ràng, tấm thẻ bài bằng gỗ trong ngực hắn giật nhẹ, vang lên một âm thanh nứt vỡ be bé.
“Tử vong!”
Roland trừng mắt nhìn Giang Thành, muốn nhìn kẻ này biến thành thi thể mà ngã xuống.
Đối với nhân loại bình thường, năng lực của gã chính là nghiền ép tuyệt đối. Chỉ có một vài sinh vật Quỷ dị mới có thể miễn nhiễm được mà thôi.
Nhưng một lần nữa, gã lại thất vọng.
Giang Thành vẫn sống khỏe mạnh, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi gì.
Roland cũng không ngu ngốc. Trong nháy mắt, gã bèn đoán ra ngay: “Trên người của mày có vật phẩm Quỷ dị?”
“Còn trên người của mày có tròng mắt lòi ra.”
“…”
Nụ cười trên mặt Roland hoàn toàn biến mất.
Gã hít sâu một hơi, cố gắng áp chế những tạo vật quỷ dị vặn vẹo ngay bên trong cơ thể mình.
Trên mu bàn tay trái của gã xuất hiện một tròng mắt dị dạng gớm ghiếc; trên cổ cũng xuất hiện thêm một tròng mắt khác - hình ảnh ấy đủ khiến người khác nhìn vào phải sởn đầy gai ốc.
“Đây là tác dụng phụ khi mày sử dụng năng lực Quỷ dị đấy à?” Giang Thành bình tĩnh hỏi.
“Viên ngọc chết tiệt! Bọn Giáo hội đáng chết!”
Roland xé mạnh tròng mắt trên cổ xuống; sắc mặt của gã đỏ bừng, nhăn nhó, vặn vẹo một cách thảm thương.
Giang Thành cảm thấy khá may mắn.
Rõ ràng, Roland này cũng là một thành viên của Giáo hội, và gã đã sử dụng viên ngọc đó.
Người đàn ông mặc áo choàng en nói với hắn rằng, đa phần mọi người dùng viên ngọc này cũng không bị tác dụng phụ.
Hiện tại, có vẻ như người đàn ông mặc áo choàng đen kia đã không nói đúng sự thật.
“Mày...” Roland đột nhiên nhìn chằm chằm Giang Thành, “Vật phẩm Quỷ dị cũng có giới hạn nhất định. Tao không tin có bất cứ một món đồ nào thực sự giúp mày chống lại năng lực Quỷ dị của tao. Mày... sẽ chết sau 7 ngày!”
Roland thay đổi thời gian tử vong.
Một luồng lực lượng cực mạnh được gã giải phóng ra, dưới dạng giống như một lời nguyền rủa.
Nói xong câu này, trên người gã càng xuất hiện ra nhiều tròng mắt hơn.
Câu nói này đã khiến gã phải trả một cái giá rất đắt.
Làn da trên mặt và cổ của Roland đột nhiên run rẩy một cách rất kỳ dị, thỉnh thoảng còn phồng lên một mảng lớn, giống như có sinh vật nào đó sắp chui ra khỏi làn da đẫm máu ấy.
Giang Thành đột nhiên cảm thấy cổ tay của mình hơi nhói đau.
Hắn cau mày cúi đầu, nâng tay lên nhìn thử, để rồi phát hiện trên cổ tay dần hiện ra một đường vân màu xám ngắn cũn.
Roland dĩ nhiên cũng trông thấy hành động này.
Gã đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trông thật méo mó, vặn vẹo, cực kỳ đáng sợ.
“7 ngày... Sau 7 ngày, sợi tơ này sẽ lan đến trái tim của mày. Đến lúc đó, tao sẽ đến nhặt xác mày!”
“Mày tự tin đến vậy à?” Giang Thành vẫn bình tĩnh.
“Tao khẳng định, cả Thượng Đế cũng không giữ nổi mày!”