Giang Thành thẳng thắn lắc đầu. “Chưa đâu! Chỉ với nhiêu đây manh mối thì khó mà suy đoán ra vị trí khó tàng được.” “Vậy cậu định làm gì?” Nghiêm Minh khó hiểu. “Anh Nghiêm, anh tham gia nhiệm vụ này để cứu con mình, đúng không?” Nghiêm Minh giật mình. “Cậu Giang, làm sao cậu biết?” “Tôi đoán.” “Đoán giỏi thế...” “Quan sát chi tiết mà thôi. Khi nhắc đến gia đình, tuy vẻ mặt của anh Nghiêm khá hạnh phúc nhưng vẫn liên tục chau mày. Đó chính là nỗi sầu lo đằng sau sự hạnh phúc, một nỗi sầu muộn dai dẳng. Do đó,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.