“Nghe nói, tổ chức kia đang tế tự một sinh vật khủng khiếp. Sinh vật đó cực kỳ hùng mạnh, hùng mạnh đến mức thế giới thực không thể nào dung nạp được nó. Thế cho nên, Giáo hội chỉ có thể thông qua tế tự để liên hệ nó mà thôi.” Long Đào nói ra điều mà gã biết.
“Tôi cũng từng nghe qua tin đồn này.”
Hoàng Đệ ở hàng ghế sau phụ họa thêm.
“Nghe người ta bảo rằng, sau khi hoàn thành tế tự lần đầu tiên, thế giới này dần xuất hiện một ít biến hóa. Từ lúc ban đầu, có vài người đã tận mắt chứng kiến một vài sinh vật kỳ quái được sinh ra. Có người nói, tất cả các lực lượng Quỷ dị của chúng ta hiện tại đều xuất phát từ lần tế tự đầu tiên ấy. Do đó, rất nhiều người đều muốn gia nhập Giáo hội Máy Móc nhằm đạt được lực lượng Quỷ dị hùng mạnh hơn.”
Dựa theo lập luận liên quan đến chuyện tế tự kia, Giáo hội Máy Móc chính là nguồn gốc của tất cả những chuyện quỷ dị đương đại.
Nhưng cho đến nay, chẳng có ai từng nhìn thấy sinh vật khủng khiếp không thể tồn tại trong hiện thực kia.
Giang Thành hỏi dò: “Các sinh vật trong Lữ quán Hoàng Hôn có gia nhập vào Giáo hội hay không?”
“Ngoài mặt thì không có.” Long Đào chỉ có thể trả lời như vậy, “Chức trách lớn nhất của Lữ quán Hoàng Hôn chính là thanh trừ các sinh vật Quỷ dị mất khống chế được sản sinh từ hành động tế tự của Giáo hội Máy Móc, đồng thời thuận tiện giải quyết luôn những vùng cấm kỵ được hình thành từ lực lượng Quỷ dị kia. Trên thực tế, Lữ quán và Giáo hội là hai kẻ địch đối đầu nhau.”
“Lữ quán mạnh mẽ đến vậy à?”
Giang Thành đưa ra nghi vấn của bản thân.
Nếu Giáo hội là nguồn gốc của tất cả các chuyện quỷ dị, Lữ quán lại dựa vào cái gì để đối mặt với Giáo hội đây?
“Đừng khinh thường Lữ quán.” Long Đào cười nhẹ, “Đại bản doanh của Lữ quán và Giáo hội đều tọa lạc tại khu vực trung tâm phồn hoa nhất trong thủ đô Liên Bang. Song phương đều có rất nhiều sinh vật và vật phẩm kỳ dị. Thành phố Wally này chỉ là một thành phố nhỏ bên bờ vực sụp đổ kinh tế. Địa phương nhỏ nhoi này đã hạn chế trí tưởng tượng của chúng ta.”
“Anh Long, khu vực cấm kỵ mà anh vừa nói lại là thứ gì?”
Giang Thành nhớ tới một ít chuyện cũ.
Khi còn rất nhỏ, hắn đã tình cờ nghe cha mẹ nhắc tới các từ ngữ như “cấm kỵ” và “bất hủ”...
Lần ở homestay khi trước, hắn từng hỏi Hứa Mặc, nhưng Hứa Mặc cũng hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện này.
“Khu vực cấm kỵ chính là những nơi bị lực lượng Quỷ dị ảnh hưởng đến. Thông thường, đó là các khu ngoại thành, ở giữa làn sương mù này.” Long Đào giải thích.
“Giữa làn sương mù?”
Giang Thành quay đầu, nhìn về thế giới bên ngoài cửa kính ô tô.
Chỉ một màu đen kịt.
Ánh sáng từ chiếc ô tô chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng nhìn rõ một vùng rất nhỏ bên ngoài xe.
Hai bên đường mọc đầy cỏ dại, lắm lúc còn có một số khối xi măng và gạch vụn lộn xộn. Bên cạnh đó, hắn còn trông thấy một vài mảnh thiết bị máy móc vỡ nát hay các công cụ kim loại. Tất cả đều bị chôn vùi trong những đống đổ nát hoang tàn, tô điểm đậm nét cho một nơi đã từng có dấu vết sinh hoạt của nhân loại.
Chắc hẳn ở sâu hơn trong màn sương mù dày đặc này, đâu đó cũng có các đường ống sắt thép bị đứt gãy và những tòa nhà cao tầng tàn tạ.
Bây giờ, màu xám xịt kia đã che giấu đi tất cả, chỉ để lại một nỗi lạnh lẽo và tang thương.
Những nơi bị Quỷ dị xói mòn đã bị bỏ hoang và lãng quên từ lâu.
Hiện trạng này khiến mọi người không thể không nghĩ đến sự kiệt quệ và rách nát hậu chiến tranh, nhưng chiến tranh cũng đã chấm dứt cách đây hàng trăm năm rồi.
“Lữ quán có rất nhiều nhiệm vụ liên quan đến việc ra khỏi thành phố. Trong đó, đa phần đều là đi dò xét các khu vực cấm kỵ kia.” Long Đào nói: “Kỳ thật, toàn bộ thế giới sương mù cũng có thể được xem như một khu vực cấm kỵ siêu lớn. Trong lúc lái xe ngày hôm nay, nếu xui xẻo tận mạng thì chúng ta sẽ gặp phải một sinh vật Quỷ dị kiểu đó đấy.”
“Chỉ có thể dựa vào sự may rủi à?”
“Đúng vậy, nếu may mắn, cả đường bình an. Nếu xui rủi, chỉ trong 01 giây tiếp theo là...”
Long Đào còn chưa nói xong, cả chiếc ô tô đột nhiên run rẩy nhẹ.
Thùng....!
Một tiếng âm thanh nhỏ vừa vang lên, tựa như có thứ gì đó vừa đụng vào thân xe vậy.
Ai nấy đều đồng loạt đề phòng.
Ngô Đức mở mắt, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai anh em Giả Nhân và Giả Nghĩa lập tức nắm lấy tay nhau, nghiêm túc cảm ứng.
“Anh Đào, thứ kia ở phía sau chúng ta.” Giả Nhân tái mét cả mặt.
“Có bao nhiêu nguồn Quỷ dị vậy?” Long Đào nhíu mày hỏi.
“Chỉ một mà thôi, nhưng em cảm thấy hơi nguy hiểm.”
“Hơi nguy hiểm?” Long Đào quay đầu nhìn con Hải ly, “Nhóc ly, mặc kệ tất cả, tiếp tục chạy xe về phía trước.”
“OK!”
Con Hải ly vẫn lái xe, cứ thế mà tăng tốc dần.
Khi lái xe vào ban đêm, hoặc trong thế giới sương mù dày đặc này, hành vi tăng tốc là một việc cực kỳ miễn cưỡng.
Nhưng từ lúc Giả Nhân nói gã cảm thấy có nguy hiểm, Giang Thành rõ ràng cảm giác được rằng, bầu không khí trong ô tô đã khẩn trương hơn rất nhiều.
Thùng...!
Lại một tiếng động khác.
Lần này, tất cả mọi người đều nghe ra nguồn gốc của thanh âm kia, chính là ở đuôi xe.
Thứ đó đang tông vào cốp xe ư?
Giả Nhân nhăn nhó mặt mày, nói: “Anh Đào, khi Hải ly tăng tốc vừa rồi, em cảm ứng được nguồn gốc Quỷ dị kia đã cách chúng ta tận một đoạn dài. Thế nhưng mà... Nó lại đến sát sau lưng chúng ta trong nháy mắt đấy!”
“Là tốc biến à? Hay tăng tốc? Hoặc khả năng dịch chuyển tức thời?”
Ngô Đức tỏ vẻ trầm trọng ra mặt từ băng ghế sau, thẳng thừng đề cập đến 3 loại năng lực Quỷ dị cực kỳ mạnh mẽ và hiếm thấy.
“Không rõ cho lắm.”
Giả Nhân lắc đầu. Sắc mặt của gã bắt đầu tái nhợt dần, chẳng những thế lại còn càng lúc càng tái nhợt hơn.
Có vẻ như gã đang bị một ảnh hưởng nào đó rất nghiêm trọng khi cảm ứng thứ đằng sau chiếc ô tô kia.
Mà người em Giả Nghĩa của gã cũng thế, mặt mày tái mét hẳn đi.
Quy tắc đấy à?
Giang Thành nhớ đến những gì mà Long Đào vừa nói ban nãy. Mỗi sinh vật Quỷ dị đều bị một quy tắc nào đó ước thúc. Hai anh em Giả Nhân và Giả Nghĩa đây không có nhược điểm quá trí mạng, y hệt một người bình thường.
Nhưng lúc này, trông bọn họ có vẻ...
“Cái quái gì thế? Tại sao hai anh em các cậu bị ảnh hưởng quá nhanh và quá nghiêm trọng thế này?”
Hoàng Đệ nhận ra vấn đề.
Nếu là trước kia, hai người này có khả năng cảm ứng suốt nửa tiếng đồng hồ mà sắc mặt vẫn còn hồng hào đấy.
“Kỳ quái, sao cảm giác càng lúc càng mơ hồ thế nhỉ...”
Giọng nói của Giả Nhân run rẩy dần, chẳng rõ là bị gì.
“Anh hai...” Giả Nghĩa trong trạng thái mặt mày tái mét rốt cục cất lời, “Tại sao bỗng nhiên tôi lại cảm giác được từ bốn phương tám hướng đều có nguồn gốc của Quỷ dị thế này?”
“Anh em hai người bình tĩnh lại.”
Hoàng Đệ đột nhiên vươn tay ra.
Gã đặt tay phải của mình lên tay của Giả Nghĩa, sau đó đặt tay trái lên cơ thể của Giả Nhân.
Sắc mặt tái mét của cả hai nhanh chóng quay về với dáng vẻ hồng hào.
Nhưng ứng đối với hiện trạng trên, sắc mặt vốn tái nhợt của Hoàng Đệ lại càng tím tái đi, ngay cả đôi môi cũng gần như trắng bệch, trong khi những sợi tóc li ti cũng bắt đầu bạc màu.
Thấy Hoàng Đệ như vậy, Giang Thành miễn cưỡng hiểu được năng lực Quỷ dị của người này.
Trạm cấp máu di động nhỉ?
Hay chìa khóa sinh mệnh đây?
Trước tình cảnh mọi người đều dốc hết sức thế này, Long Đào nhíu mày hỏi: “Nhóc Giả, cậu có cảm giác được hướng nào sản sinh ra nhiều lực lượng Quỷ dị nhất hay không?”
Giả Nghĩa vội vàng nói: “Bên trái! Em cảm thấy bên trái có hơn mấy trăm nguồn lực lượng Quỷ dị!”
Long Đào quay đầu nhìn về phía con Hải ly đang lái xe, vội vàng chỉ đạo: “Nhóc ly, bật sáng tất cả các ngọn đèn xe bên trái ô tô!”
“Rõ!”
Con Hải ly nhanh chóng vung bộ vuốt nhỏ, liên tục ấn vài cái nút trên bàn điều khiển trung tâm.
Tốc độ của nó nhanh đến mức sinh ra ảo ảnh.
Sau vài tiếng tanh tách...
Tất cả các bóng đèn pha công suất cao trên nóc xe bên trái và phía sau đuôi đã được bật sáng hoàn toàn.
Mọi người trong xe đồng loạt quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ bên trái.
“Cái Đ C M nó... Thứ gì khổng lồ....!”
Đang lái xe, con Hải ly cũng vội nhìn vào gương chiếu hậu bên trái, miễn cưỡng trông thấy bóng dáng khổng lồ trong màn sương mù dày đặc kia. Đôi mắt nhỏ của chú tài xế động vật này lập tức trợn tròn, không thể không thét ra thành tiếng.
Dưới bầu trời tối tăm.
Một bóng đen to lớn sừng sững hơn trăm mét.
Từ bên trong màn sương mù xám xịt dày đặc, cả nhóm chỉ có thể trông thấy hình dáng dị dạng của sinh vật kinh khủng kia.
Nó cứ như một vị Tà thần từ thời viễn cổ mà hiện ra giữa thế gian, dõi đôi mắt to lớn lóe lên từng luồng ánh sáng xanh sâu thẳm mà nhìn xuyên thấu qua lớp sương mù, quan sát từng con mồi đang bỏ chạy.
Con sinh vật không khác gì ác ma ấy đang vung vẫy hàng trăm, hàng nghìn xúc tu đen đúa khổng lồ.
Giữa lớp sương mù dày đặc cuồn cuộn, hơi thở khủng khiếp ấy cứ như một cơn cuồng phong, quét sạch bốn phương tám hướng.
“Chúng ta vừa rồi, là đang...” Hàm răng của Giả Nhân đang run lẩy bẩy, “...là đang bị mớ xúc tu ấy chạm nhẹ vào à...?”
“Đúng vậy!”
Lúc này, Long Đào rất bình tĩnh.
Gã nghiêm túc phân tích: “Sinh vật đó chỉ tò mò về chúng ta mà thôi, không định tiêu diệt chúng ta ngay lúc này.”
“Sao lại nghiêm trọng như vậy chứ? Chúng ta chỉ mới ra khỏi thành phố chưa đầy 20 km nha. Chẳng lẽ tôi đã bị báo ứng chỉ vì ăn vụng trong cái khách sạn 3 sao kia vào ngày hôm qua ư?!”
Con Hải ly sắp phát điên lên rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của Lữ quán, với khoảng cách gần với thành thị như vậy, vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có một sinh vật ở tầng thứ kinh khủng khiếp như thế này hiện thân.
“Bình tĩnh!”
Long Đào quyết đoán trấn an.
Gã phân phó: “Nhóc ly, lập tức tắt tất cả các nguồn ánh sáng, bật chế độ lái tự động và thoát hiểm!”
“Đệch cụ nó! Sau này bố mày chắc chắn sẽ đem theo một quả bom hạt nhân thu nhỏ để dạy cho bọn sinh vật Quỷ dị cao cấp kia biết thế nào là sức mạnh của khoa học kỹ thuật!”
Con Hải ly cực kỳ hùng hổ và quyết đoán, thực thi y hệt chỉ đạo mà Long Đào vừa đưa ra.
Nó tắt tất cả các bóng đèn trên xe, kể cả đèn chiếu sáng mui trước.
Lúc này, ai nấy đều phải đặt niềm tin vào trí tuệ của người phàm dung hòa với sức mạnh của khoa học kỹ thuật.
Chế độ lái tự động và thoát hiểm đã được bật lên.
Không lâu sau, khi một tiếng gầm rú vừa vang lên, tốc độ xe đột ngột tăng vọt.
Giang Thành lại có thể cảm nhận được rõ rệt...
“Đây là lực G à?”
......
1:00 giờ sáng.
Sau một tiếng, kể từ khi mọi người phải chịu dằn vặt trong nỗi khẩn trương và bất an khá lâu...
Rốt cục, cả nhóm đã đến đích.
Cách đây 50 phút, bóng đen khổng lồ kia đã biến mất bặt tăm. Chẳng qua, mọi người vẫn liên tục cảnh giác, duy trì tốc độ chạy trốn.
Theo kế hoạch ban đầu, bọn họ nên đến nơi vào lúc 5:00 sáng.
Trong khoảng thời gian này, Hải ly vẫn lái xe, mà những người còn lại trong tiểu đội vốn dĩ có thể ngủ ngon.
Không lâu sau, chiếc xe chạy qua giao lộ.
Nồng độ sương mù bao phủ bốn phía nhất thời giảm thiểu rõ rệt.
Đèn xe đã được bật lên.
Tầm nhìn cũng thông thoáng hơn rất nhiều; mọi người có thể quan sát tới khoảng cách xa xôi hơn.
“Sương mù dày đặc bao quanh thành phố Doro cũng không khác gì thành phố Wally, rốt cuộc chẳng rõ nơi này bị làm sao nữa?” Nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên Ngô Đức đi đến thành phố Doro này.
“Hửm? Quái lạ nhỉ...”
Giả Nhân cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu đầy nghi hoặc: “Sao vừa xuyên qua giao lộ là vào thẳng thành phố luôn rồi? Tôi nhớ là quãng đường không hề ngắn ngủn như vầy trong lần ghé thăm cách đây nửa năm mà? Còn phải chạy xe độ chừng nửa tiếng ở vùng ngoại ô rồi mới tới trung tâm thành phố được.”
Từng tòa cao ốc cũ kỹ nằm san sát nhau.
Xuyên qua làn sương mù, những ánh đèn neon mờ ảo vẫn chiếu lấp lánh.
Đường phố rộng rãi, xe cộ đậu khắp hai bên đường.
Nơi đây... quả thật chính là khu vực trung tâm thành phố.
Không chỉ mỗi Giả Nhân nghi hoặc...
Nếu dựa theo nguyên tắc quy hoạch đô thị bình thường, bên ngoài khu vực trung tâm thành phố nên có một vùng ngoại ô rộng lớn để làm vùng giảm xóc.
“Nhóc ly, dừng xe lại. Phía trước có người!”
“Tôi thấy rồi.”
Hải ly thắng xe ngay lập tức.
Vì là ban đêm, lại có sương mù, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài bóng người mơ hồ đằng trước nhờ ánh đèn xe.
“Quái lạ. Tại sao bọn họ đều đứng im thế nhỉ?”
Vì cảm thấy hơi khác thường, con Hải ly bèn bấm còi xe inh ỏi.
Tiếng kèn rất chói tai.
Nhưng...
Những bóng người màu đen mơ hồ trong sương mù kia vẫn không có bất kỳ chuyển động nào.
Nhớ đến vụ chi nhánh của Lữ quán Hoàng Hôn tại thành phố Doro bị mất liên lạc và tất cả các đồng hồ quả quýt của những nhà thám hiểm nơi đây đều mất đi thông tin định vị, ai nấy đều thầm cảm thấy bất an.
“Để tôi điều phân thân đi xem thử.”
Nói xong, con Hải ly bèn nhổ lấy một sợi lông trên đỉnh đầu mình.
Nó thổi nhẹ vào sợi tóc ấy.
Sợi tóc (lông) chậm rãi bay lên, sau đó biến thành một con Hải ly to bằng bàn tay, trông khá đáng yêu.
“Hix... lại thiếu đi một sợi tóc.”
Con Hải ly sờ vào cái đầu càng ngày càng hói của mình, không thể không thở dài một hơi.
Sau đó, nó nhấn nút mở cửa kính ô tô, đưa con Hải ly nhỏ trong lòng bàn tay của mình đến cửa sổ.
“Vù vù...”
Cửa sổ ô tô chỉ vừa được mở ra vẻn vẹn một khe hở to bằng bàn tay, mà cơn gió lạnh thấu xương của tháng 12 đã mạnh mẽ lùa vào.
Giữa tiếng gió gào thét, đám người Giả Nhân phải kéo ngay cổ áo lên.
Giang Thành đột nhiên nhíu mày.
Một thứ gì đó rất nhỏ bị thổi vào trong xe, va vào mặt hắn.
Hắn sờ lên má trái, chạm vào mảnh vụn nhỏ dính trên mặt mình. Sau đó, hắn gỡ xuống, quan sát thử xem nó là gì.
“Hửm? Đây là... dăm gỗ ư?”