Cổ tay áo vest màu đen.
Ba nút ghim trang trí tinh tế.
Hai bàn tay gầy guộc của gã vẫy liên tục, thực hiện đủ kiểu động tác trong lúc gã đang nói chuyện.
Nhiều diễn giả thích dùng động tác cơ thể để tăng sức thuyết phục cho lời nói, như thể họ không thể nói tốt nếu không dùng độc tác tác. Vị thị trưởng trông trẻ tuổi này cũng rơi vào trường hợp đó.
Giang Thành thấp giọng hỏi: “Anh Giả, anh có cảm thấy rằng, một người hơn 30 tuổi - đang ở độ tuổi sung sức nhất - nhưng dường như bàn tay của anh ta trông có vẻ quá teo tóp hay không?”
“Có một vài người bẩm sinh bị như thế mà." Giả Nhân thành thật trả lời.
“Đúng vậy.” Giang Thành cười nhạt, “Anh Giả, yên tâm chăm sóc em của mình nhé. Tôi nghĩ chuyện này sắp kết thúc rồi.”
Giả Nhân giật nhẹ người, nhìn về phía Giang Thành.
“Ý của cậu Giang là…”
“Tạm thời vẫn chưa xác định được. Đừng nóng vội, vẫn còn thời gian mà.”
Giang Thành vỗ vai Giả Nhân, sau đó lui đến bên cạnh Hoàng Đệ.
Một nhóm 11 người tiếp tục đi dọc theo con phố để tránh bị những con rối gỗ bao vây.
Con đường mà mọi người lựa chọn hầu như đều ở gần bờ rìa thành phố.
Chỉ khi ở gần phần rìa thì số lượng bọn rối gỗ mới ít đi.
Cứ nửa tiếng, cả đám lại nghỉ ngơi một lần.
...
6:00 sáng.
Trời vẫn còn tối.
“Con đường phía trước bị đứt đoạn rồi; chúng ta nghỉ ngơi xíu đi.”
Vẫn còn một vết nứt chắn ngang trên mặt đường.
Sương mù dày đặc bao phủ phía trên cái rãnh sâu hoắm ấy, khiến mọi người khó mà nhìn rõ được con đường phía trước.
Toàn bộ thành phố dường như đã bị những vết nứt không đáy cắt xén hoàn toàn, cô lập nơi đây với thế giới bên ngoài.
“Đây là lần thứ ba chúng ta gặp phải vết nứt.”
Hoàng Đệ đứng ở rìa vết nứt; trước mắt là vực sâu tăm tối vô tận.
Gã thở dài, than thở bảo: “Cũng không rõ những vết nứt này là ngăn cách hay nối thông lẫn nhau. Nếu tách biệt, có lẽ chúng ta sẽ có thể tìm được kẽ hở mà chạy trốn."
“Hẳn là chỉ mỗi một vết nứt, thế nhưng lại kéo dài vô cùng, nối liền từ đầu đến cuối và bao quanh toàn bộ thành phố.” Con Hải ly bình tịnh ngồi chải vuốt bộ lông của nó bên dưới một bảng hiệu đèn neon đổ sập.
Giang Thành đột nhiên sửng sốt.
Hắn nhìn xuống con Hải ly, hỏi, “Bao quanh?”
“Ừ.” Con Hải ly dang hai tay ra, “Không phải rất rõ ràng sao? Nói không chừng, đây là một vòng tròn lớn bao quanh để nhốt lại tất cả mọi người trong đây.”
"Có lý.” Giang Thành gật đầu tán thành.
“Nhóc con, không ngờ cũng có lúc mày đồng ý lời tao nói?” Con Hải ly còn tưởng rằng mặt trời mọc từ phía Tây.
“Tôi có quen vài người thợ phục hồi tóc khá uy tín.” Giang Thành tùy ý nói.
“Nhưng mà tao...”
Con Hải ly lập tức cáu kỉnh ngay.
Nhưng Giang Thành mặc kệ, rảo bước đi thẳng đến phía trước đội ngũ.
Thấy Long Đào đang nghỉ ngơi, hắn nói, “Anh Long, tôi nhớ anh có mang theo bản đồ thành phố Doro, đúng không?”
“Ừ.”
Long Đào không biết Giang Thành định làm gì, nhưng vẫn lấy tấm bản đồ từ trong ba lô ra.
Thành phố Doro chỉ có hơn 100.000 người, một con số không quá lớn.
Diện tích đô thị của thành phố này khá nhỏ, cộng thêm cả vùng ngoại ô nữa mới trông có vẻ miễn cưỡng giống một thành phố chính quy.
Giang Thành trải tấm bản đồ xuống mặt đất.
Dưới ánh sáng đèn pin, hắn khoanh tròn một địa điểm trên tấm bản đồ.
“Anh Long, đây là nơi chúng ta đỗ xe đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt.”
Giang Thành lập tức dùng bút highlight màu đỏ tô vòng quanh toàn bộ khu đô thị.
“Khu vực tuy nhỏ, nhưng cũng đủ tròn.”
Diện tích đô thị của thành phố Doro không quá lớn; mấy toà nhà trông cao hơn bình thường đều được đánh dấu rõ rệt trên bản đồ.
Nếu không phải do sương mù gây ra sự chia cắt thành thi6, Giang Thành cảm thấy thành phố Doro có thể được đổi tên thành quận Doro mới đúng.
Hành động của hắn cũng thu hút các thành viên còn lại, mọi người lần lượt bước lên phía trước.
Giang Thành bèn giải thích: “Chúng ta nhìn thấy vết nứt đầu tiên vào khoảng 01:40 phút. Khi đó, vị trí của chúng ta còn cách biên giới khu đô thị một khoảng cách. Lúc 4:00, chúng ta bắt gặp vết nứt thứ hai. Bây giờ là 6:00, đã gặp phải vết nứt thứ ba.”
Giang Thành vẽ ba điểm trên bản đồ, đại diện cho ba vết nứt mà bọn họ gặp phải.
Ba dấu vết này vẫn còn cách rìa khu đô thị một quãng.
“Mọi người nghĩ xem, hiện trạng này đại diện cho cái gì?”
“12 phần đều nhau?”
Hoàng Đệ và Giang Thành từng nói chuyện riêng trước đó, thế nên vừa nhìn thoáng qua là hiểu ý hắn ngay,
Ba dấu vết này giống như 3 cái vạch...
Và nếu ví von toàn bộ tấm bản đồ này như một chiếc đồng hồ…
“Không đúng!”
Giang Thành còn chưa kịp giải thích, Peter York đột nhiên phản bác.
“Chúng ta chỉ vừa vặn gặp phải 3 vết nứt này, mà trên thực tế thì 3 vết mà cậu Giang vẽ ra ắt hẳn chỉ là một bộ phận của cả một vết nứt hình tròn bao quanh toàn bộ khu thành thị mà thôi.”
“Ngài thị trưởng, anh có biết vị trí của chúng ta hiện tại trên bản đồ hay không?” Giang Thành hờ hững hỏi.
“Đương nhiên là biết!”
Peter York vươn tay, chỉ xuống vị trí mà bọn họ đang đứng.
“Ở đây!”
“Đúng vậy.” Giang Thành gật đầu, “Tuy chúng ta đã đi dọc theo bờ rìa thành thị - nơi có ít bọn rối gỗ hơn - nhưng chúng ta vẫn còn cách bờ rìa thật sự một khoảng cách không nhỏ. Thế cho nên... Vết nứt trước mặt chúng ta hiện tại trông giống như kéo dài từ bờ rìa tiến vào bên trong thành thị vậy.”
“Có lẽ vết nứt hình tròn đó cũng nằm cách rìa thành phố một khoảng cách tương tự?” Peter York vẫn phản đối quan điểm của Giang Thành.
“Chúng ta chỉ cần men theo vết nứt phía trước mà đi.” Giang Thành nhàn nhạt cười.
“Anh bạn trẻ, hiện tại không còn nhiều thời gian; ngộ nhỡ cậu phán đoán sai...” Peter York nhìn thẳng Giang Thành.
“Chẳng phải ngài thị trưởng cũng dựa vào phán đoán của chính mình mà thuyết phục mọi người đi tiêu diệt những con rối liên quan đến số '91' đó sao?” Giang Thành bình tĩnh đáp trả.
“Cậu còn quá trẻ, vẫn non và xanh lắm.”
Peter York bắt đầu dùng khái niệm thâm niên và tuổi tác để áp chế hắn.
Giang Thành đúng thật còn trẻ, mới 18 tuổi, vừa vào đại học mà thôi.
Nhưng hắn chỉ là thản nhiên đáp lại: “Người trẻ tuổi không hẳn là sai, nhưng ngài thị trưởng... Suy nghĩ của người cao tuổi đôi khi sẽ bị lú lẫn đấy.”
"Cậu..."
Peter York đột nhiên sa sầm cả mặt.
Nhưng gã nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cố lấy lại nụ cười trên khuôn mặt mình.
“Anh bạn trẻ nói có lý; thôi thì cứ ưu tiên đi theo rãnh nứt này vậy.”
Mọi người khá là ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, chẳng thể hiểu nỗi hai kẻ này đang nói nhăng nói cuội gì.
Tại sao ngài thị trưởng lại đột nhiên đồng ý với cách nhìn của Giang Thành?
Không những thế, trông gã thị trưởng này vẫn còn rất trẻ cơ mà, độ chừng 30 tuổi.
Trong số 4 thành viên của nhóm thị trưởng... Có 3 người lộ vẻ nghi ngờ, còn 1 người vẫn dửng dưng, chẳng có thái độ gì.
“Đi thôi, nhanh lên.”
Giang Thành và Hoàng Đệ cũng không nói gì nhiều, vì chưa tiện công bố lập luận của bản thân.
Trước mắt, vẫn chưa thể xác định được.
Nếu ai đó có thần kinh không vững, vậy chắc chắn sẽ không thể chịu được áp lực vào một ngày cuối cùng này.
Mọi người lại lên đường.