Chương 39: Tử vong
“À mà, chẳng lẽ đó chỉ là một tên trộm thôi sao?” Giang Thành khó hiểu, “Anh triển khai lực lượng hoành tráng như vậy mà còn chưa bắt được à?”
“Không phải trộm vặt, mà do cô ấy trộm rất nhiều đồ vật quý giá.”
An Lan kể ra hành vi phạm tội của Delphi.
Có những món đồ cổ trị giá hàng chục triệu đồng, hay những bí mật công ty không thể đo đếm được bằng giá trị chính xác.
Thiếu nữ này rất hợp với tên của cô ấy, mọi hành động đều bất hợp pháp cả.
“Vừa rồi, tôi nghe được tổng cộng 16 tiếng súng, vậy mà bắn trật hết cả à?” Giang Thành không muốn châm chọc, nhưng vì an ninh của thành phố Wally – hắn nghĩ mình cần phải lên tiếng.
“Chuyện này... thật ra rất phức tạp.”
An Lan hơi xấu hổ.
Vốn dĩ gã là người chất vấn Giang Thành, nhưng giờ Giang Thành hỏi ngược lại.
“Ngay cả khi tài thiện xạ của cảnh sát nhân loại không được tốt, thì bọn cảnh sát robot kia cũng biết bắn chính xác mà, đúng không?” Giang Thành cũng có hiểu biết nhất định về các loại máy móc.
“Cậu Giang, không phải như cậu nghĩ đâu. Sở Trị an không hề lụng bại đến mức này đâu.”
An Lan bất đắc dĩ giải thích.
Gã liếc nhìn màn sương sâu thẳm ở phía xa, thở dài thườn thượt rồi nói tiếp: “Cô nàng Delphi kia hơi tà dị. Dù tài thiện xạ có giỏi đến đâu, những cảnh sát kỳ cựu vẫn không thể bắn trúng cô ấy từ một khoảng cách nhất định xa xa được.”
“Vậy bắn gần thì sao?” Giang Thành hỏi.
“Càng gần lại càng kỳ lạ hơn. Lần trước, có một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm đã chĩa súng vào đầu cô ấy, nhưng cuối cùng súng bị kẹt đạn.”
An Lan lúc này dường như quá uất ức.
Gã ngồi bên vỉa hè dưới ánh đèn đường với đôi mắt đỏ ngầu, luyên thuyên rất nhiều việc.
“Lần trước, chúng tôi đã hợp tác với thành phố Odor bên kia để gài bẫy cô ấy trên một con tàu du lịch ở vùng biển nội địa. Mọi thứ đều ổn, nhưng đột nhiên có một con mực khổng lồ tấn công con tàu du lịch ấy. Nó to đến mức, những xúc tu của nó che kín cả bầu trời. Cả đời này, tôi chưa bao giờ thấy một con mực lớn như vậy…”
“Lần trước...”
“Chao ôi...” Gã lắc đầu thở dài, “Có một số chuyện, cậu Giang không nên biết thì tốt hơn.”
“Sinh vật Quỷ dị?” Giang Thành bình tĩnh mở lời.
“Hả? Cậu Giang cũng biết à? Chẳng lẽ là do cha mẹ cậu nói cho cậu biết ư?”
“Cha mẹ tôi?”
“Trước khi mất tích, cha mẹ của cậu cũng thường hỗ trợ kỹ thuật cho Sở Trị an thành phố đấy. Cha của cậu có thể được xem là bác sỹ pháp y ưu tú nhất thành phố Wally, còn mẹ của cậu cũng thường xuyên phỏng đoán ra địa điểm lẫn trốn của bọn tội phạm.”
“Chẳng trách sao…”
Đó là lý do vì sao An Lan lại dám kể cho hắn nghe khác nhiều việc liên quan đến Sở Trị an.
Theo lý thuyết, người bình thường sẽ không được biết đến những thông tin này.
An Lan tiếp tục nói: “Tôi đoán rằng, có lẽ Delphi có năng lực Quỷ dị liên quan đến tính may mắn cực độ, nhờ đó mà luôn luôn tránh được mấy trận truy bắt từ trước đến giờ.”
“Hoặc cũng có thể là phóng đại vô hạn một chi tiết có xác suất cực kỳ nhỏ.”
“Cậu Giang nói có lý.”
“Anh An, anh có thể kêu cô em nhà anh xoay súng nhắm sang chỗ khác được không? Tôi cảm giác đầu mình đang tê cứng hết cả rồi.”
“Hả?”
Nghe vậy, An Lan ngẩng đầu lên.
Xuyên qua màn sương, trên sân thượng của một tòa nhà thấp bé cách đó không xa, em gái của gã đang cầm một khẩu súng bắn tỉa, lặn yên bât động.
Ban đầu, vốn là để bao vây Delphi…
Nhưng lúc này, điểm nhắm chuẩn chính là phần đầu của Giang Thành.
“Xin lỗi, tôi sẽ bảo An Hân rời đi ngay.”
An Lan bất đắc dĩ nói: “Em ấy luôn cho rằng cậu là hung thủ giết Lưu Dịch, thế nên rất lo lắng mỗi khi tôi đứng gần cậu.
“Em gái của anh cũng có năng lực Quỷ dị à?” Giang Thành hỏi.
“Cũng không hẳn, nhưng mà... Trực giác của con bé quả thực vượt xa người thường. Đa phần, cô ấy có thể vừa liếc mắt là đã nhận ra hung thu giữ cả đám người.”
“Bẩm sinh hả?”
“Đúng vậy! Từ lúc còn bé là em gái của tôi đã thể hiện được năng lực này.”
“Thật là may mắn......”
Hiện tại, Giang Thành vẫn không biết cách sử dụng miếng thẻ bài bằng gỗ kia.
Ông lão từng cho hắn tấm thẻ bài kia chỉ lo quan tâm đến phong thái thế ngoại cao nhân mà thôi, toàn nói mấy câu không đầu không đuôi rồi bay đi bặt tăm.
8:00 tối.
Giang Thành và An Lan kết thúc cuộc trò chuyện,
Mãi đến khi rời khỏi đó, hắn vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang uy hiếp phần đầu của mình.
...
Ngày hôm sau.
Ngày 6/12, thứ Năm, trời nắng.
Một ngày nắng hiếm hoi.
Trong bệnh viện Tâm thần Số 1 của quận Đông thành phố, vô số bệnh nhân tâm thần đã được đưa ra sân để hoạt động thể chất.
Cỏ cây xám xịt trong mùa đông nay lại trông có vẻ xanh tươi hơn dưới ánh nắng mặt trời.
Một thanh niên bước vào cổng bệnh viện.
“Xin chào, có bác sĩ Lưu Dịch ở đây không?”
“Anh là...”
Nữ y tá nghe vậy bèn ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô là một thanh niên khá tuấn tú với làn da trắng nõn cùng hàng lông mi dài rất ấn tượng; bên dưới bờ mi ấy là đôi đồng tử màu vàng nhạt như ngọc, trong khi vầng trán lại vương vãi một vài sợi tóc vàng xoăn nhẹ.
Nụ cười của thanh niên ấy rất ấm áp, cực kỳ hợp tông với ánh nắng ấm áp hôm nay, dễ khiến người xung quanh có thiện cảm với bản thân gã.
“Tôi tên Roland, là bệnh nhân cũ của bác sĩ Lưu Dịch. Lần này, tôi đến đây để đặc biệt cảm ơn ông ấy.”
“Ông ta...”
“Có chuyện gì xảy ra với ông ấy à?” Thanh niên hỏi.
“Chết rồi.”
“Ồ...”
Roland tựa hồ có chút kinh ngạc, ngẩn người một lát.
Ngay sau đó, gã hoàn hồn lại với nụ cười dịu dàng trên mặt. Sau khi cảm ơn nữ y tá, Roland xoay người, bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Ô tô vẫn tấp nập ở lối vào bệnh viện; màn sương mù nơi đây khiến các phương tiện di chuyển khó khăn hơn.
Roland tựa lưng vào bức tường xám thấp lùn, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
“Một nhiệm vụ đơn giản như vậy, chỉ là giết một người mà thôi, tại sao ông ta lại chết nhỉ?”
Gã không hiểu.
Giết người hẳn là chuyện dễ dàng nhất trên đời, chỉ cần không nghĩ quá phức tạp là được.
Lưu Dịch dù sao cũng là một bác sĩ; tố chất tâm lý của ông ấy phải tốt hơn người bình thường mới đúng.
Nhưng ông ta vẫn là chết rồi...
Két…
Tiếng phanh gấp kịch liệt đánh gãy suy nghĩ của Roland.
Kèm theo tiếng phanh là một đợt va chạm liên hoàn, cũng như tiếng la hét của phụ nữ và trẻ em.
Âm thanh rất gần.
Ngay trước mắt.
Một vụ tai nạn giao thông liên hoàn.
Lái xe trong sương mù rất nguy hiểm, và tai nạn xe cộ là chuyện bình thường rất hay xảy ra tại thành phố Wally.
Roland vuốt mái tóc dài trên trán; trong đôi mắt bình tĩnh của gã phản chiếu lấy hình ảnh của một chiếc xe mất lái đang sắp sửa đâm sầm vào hông mình.
Theo quỹ đạo ấy, chiếc xe đó sẽ không đâm vào gã, mà tông vào một người phụ nữ đang bế con bên cạnh.
Tiếng hét của người phụ nữ kia vang vọng bên tai gã.
Roland cảm thấy tiếng gào thét kia khiến bản thân rất khó chịu, thế nên lạnh nhạt nói hai chữ.
“Ngừng lại.”
Dường như có một pháp tắc vô hình nào đó đã được khơi dậy.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của người phụ nữ, chiếc ô tô mất lái kia bỗng nhiên dừng lại.
Không có gì cản trở chiếc xe ấy cả, nhưng trông nó giống như va phải một bức tường không khí trong mấy trò video game. Nó cứ thế mà dừng lại, mất hẳn mọi gia tốc.
Người phụ nữ kia nhìn Roland với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Mới vừa rồi, cô nghe rõ ràng thanh niên đẹp trai này vừa nói ra hai chữ ia.
Nhưng trước khi có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình, cô đã nghe thấy một cụm từ thứ hai.
“Quên đi.”
Người phụ nữ chớp mắt, cảm giác như mình vừa quên đi thứ gì đó.
Nhìn chiếc xe dừng ngay trước mặt, cô chợt cảm thấy mình thật may mắn, để rồi vội vàng ôm chặt đứa trẻ vào lòng.
May mắn thay, chiếc xe kia đã dừng lại. Bằng không, tính mạng của cô và đứa trẻ khó mà bảo toàn.
Roland kéo thẳng cổ áo, bình tĩnh đi ngang qua hiện trường vụ tai nạn giao thông.
Ngay vị trí khơi màu của cảnh tượng đổ nát kia, một gã tài xế trung niên gầy gò bước xuống xe với gương mặt đỏ bừng, cả cơ thể nồng nặc mùi rượu.
Roland kinh tởm liếc nhìn gã tài xế.
“Tử vong.”
Người tài xế trung niên ngã mạnh xuống đường, mất đi hô hấp.
Roland chậm rãi băng ngang thi thể của gã, đồng thời không quên nở một nụ cười ấm áp.
Gã nhìn xuống bàn tay phải của mình; lúc này, lòng bàn tay phải của Roland hơi ngứa ngáy.
Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay của thanh niên này đã xuất hiện một đôi mắt dị dạng.
Nụ cười trên mặt Roland hơi vặn vẹo.
Gã mạnh mẽ moi tròng mắt ấy ra; thịt và da tại lòng bàn tay rách nát bấy, đổ máu đầm đìa, trông vô cùng kinh khủng.
“Viên ngọc chết tiệt!”