• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ rời khỏi căn homestay.

Phòng 101 chỉ còn lại mỗi một mình ông cụ nằm trên giường.

Đây là một chuyện đáng mừng.

Ít nhất, mấy người bọn họ có thể thoải mái lục lọi toàn bộ căn homestay trong sáng nay.

Tuy nhiên, những gì mà bà cụ nói trước khi rời đi đã khiến Giang Thành suy tư thật lâu.

“Hai ngày nay, cứ thỉnh thoảng nghe thấy vài tiếng động lạ à?”

Là do có người chuyển cái xác kia vào phòng 201 của hắn ư?

Hay chính là do Khương Tiểu Linh đã đây trước 2 ngày, âm thầm lục lọi đồ đạc trong căn homestay này, từ đó mà gây ra động tĩnh như vậy?

“Cậu Giang cảm thấy thế nào?” Hiển nhiên, Hứa Mặc cũng đang suy tư lời nói vừa rồi của bà cụ ấy.

Hai người đều biết về một vài chuyện mà đối phương không biết, thế nên việc trao đổi tin tức lẫn nhau là rất cần thiết.

“Không có đầu mối gì cả.” Giang Thành lắc đầu, “Hiện tại, đành phải ưu tiên tìm ra thi thể trước đã. Nhiệm vụ bảo rằng, vẫn còn chân tướng đang bị che giấu. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được đáp án từ mấy thi thể kia.”

“Ừ.” Hứa Mặc tỏ vẻ nghiêm túc, “Bên cạnh đó, phần điểm tâm này... Cậu nghĩ là có thể ăn được không?”

Cả hai đều nghi ngờ rằng, con mắt dưới khe cửa tối qua chính là của bà cụ này.

Giang Thành cũng là người hoài nghi nhiều hơn một chút.

Hắn nghe được tiếng bước chân kia rất chậm, chứng tỏ đối phương hoặc đang suy nghĩ một chuyện gì đó trong lúc bước đi, hoặc đối phương chính là một cụ già cao tuổi nên đi đứng khá chậm chạp.

“Có lẽ là ăn được.”

Nhìn mấy món điểm tâm nóng hổi, Giang Thành lập tức xoay người tiến về phía cửa ra vào.

Nơi đó có một cái máy bán hàng tự động cũ kỹ, bên trong chứa một vài món ăn vặt.

Trong một môi trường lạ lẫm thế này, thực phẩm đóng hộp chính là sự lựa chọn tương đối an toàn nhất.

“Còn chưa hết hạn.” Giang Thành nói.

“Vậy là tốt rồi.”

......

8:00 sáng.

Mấy người còn lại đều lục tục đi xuống.

6 người tụ tập lại với nhau.

“Các người hoài nghi kẻ ẩn mặt đêm qua chính là bà cụ ấy à?” Nghe Hứa Mặc trình bày xong, Nghiêm Minh do dự hỏi.

“Không phải bà ấy thì còn có thể là ai khác? Tối qua, chúng ta đều rút vào trong phòng hết rồi.” Lý Mãnh nhanh chóng đồng ý quan điểm của hai người, cực kỳ tán thành.

“Khoan hẵng nói về chuyện này. Chúng ta nên bắt tay vào quá trình tìm kiếm nhanh đi, vì bà cụ kia có thể trở về đây bất cứ lúc nào. Nơi này cách khu nội thành chỉ có 2 tiếng lái xe thôi.” Hoàng Sơn thúc giục.

“Đúng rồi! Chẳng phải anh Hứa định nói cho chúng ta biết một vài thông tin nào đó vào sáng nay à?” Nghiêm Minh mở lời nhắc nhở cả nhóm.

Mọi người bèn quay sang Hứa Mặc ngay lập tức.

Hứa Mặc gật đầu, cười ôn hòa, vì gã cũng không định giấu diếm gì.

Trong 6 người ở đây, cũng chỉ có gã mới hiểu rõ hơn một chút về loại nhiệm vụ này.

“Trên thực tế, tôi cũng không biết nhiều lắm, nhưng anh trai tôi đã từng tham gia kiểu nhiệm vụ như thế này rồi. Do đó, tất cả các tin tức mà tôi biết được đều do anh trai để lại.”

Hứa Mặc ngồi xuống tại vị trí bên trái đại sảnh tầng trệt, nhấp một ngụm nước.

“Đầu tiên, tôi sẽ nói cho mọi người biết về chi tiết cần quan tâm nhất. Nếu có thể thành công thông qua 5 vòng nhiệm vụ, các người chắc chắn sẽ được đáp ứng một yêu cầu.” Ngẩng đầu nhìn mọi người, Hứa Mặc quan sát hết từng biểu cảm của những người ở đây.

Giang Thành vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước.

Mấy người còn lại có biểu cảm khác nhau, và nữ sinh đến trễ Khương Tiểu Linh kia dường như có một ít nghi hoặc kín đáo.

Hứa Mặc nói tiếp: “Loạt nhiệm vụ này có tên là Diễn Dịch, tổng cộng có 13 vòng, được tổ chức kia gọi chung là Con Đường Thành Thần. Không chỉ 6 người chúng ta, mà còn có đến mấy trăm người cũng đang tiến hành các loại nhiệm vụ khác nhau nếu tính riêng trong thành phố này... Các nhiệm vụ khác nhau không hẳn là an toàn tuyệt đối, và các nhiệm vụ sau này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần sơ sẩy một chút, vậy sẽ toi mạng. Anh trai của tôi đã chết trong vòng nhiệm vụ thứ 6 đấy.”

“Ý của anh Hứa là... Đối phương đang nuôi Cổ ư?” Nghiêm Minh sa sầm mặt, cố phân tích rõ từng lời mà Hứa Mặc nói.

(Chú thích: Cổ là con sâu độc còn sống sót duy nhất giữa rất nhiều con sâu độc được nuôi nhốt chung bằng những phương pháp kỳ dị khác nhau.

Người Miêu ở Tương Tây từ xưa vẫn nổi tiếng với nuôi cổ trùng. Cổ thuật này được đồn đại là thần thông quảng đại, chỉ một con sâu nhỏ cũng có thể khiến người ta phát điên, hoặc tệ hơn thì toàn thân thối rữa. Theo ghi chép, có nhiều loại cổ trùng và cách dùng khác nhau.)

“Đúng vậy.”

“Thế tôi không tham gia làm nhiệm vụ nữa là được mà? Nếu người môi giới có liên hệ đến, tôi không thèm trả lời là xong.” Lý Mãnh nhún vai, tỏ vẻ rất thoải mái.

“Không dễ dàng như vậy đâu.” Hứa Mặc không cười nữa, thay vào đó là một biểm cảm cực kỳ nghiêm túc, “Hiện tại chúng ta đang làm nhiệm vụ vòng 2, thế nên tất cả mọi người ở đây vẫn còn khả năng rời khỏi cuộc chơi này, nhưng cũng chỉ là còn khả năng mà thôi...”

Do không có quá nhiều thời gian, Hứa Mặc bèn đưa ra một vài ví dụ cụ thể.

Đã từng có vài người quyết định rời khỏi vòng nhiệm vụ thứ 2, để rồi tất cả bọn họ đều tử vong chỉ trong chưa đầy vài ngày sau đó.

Nhưng cũng có những người đã từng tham gia đến vòng nhiệm vụ thứ 4 rồi rút lui, để rồi họ vẫn sống tốt cho đến thời điểm này.

Trước vòng nhiệm vụ thứ 5, nếu lựa chọn rút lui khỏi cuộc chơi, vậy vẫn sẽ có xác suất sống sót nhất định.

“Một khi mọi người hoàn thành vòng nhiệm vụ thứ 5, không những thế còn để đối phương giúp các người thực hiện một yêu cầu như lời đã hứa - đến lúc này, nếu muốn rút lui thì chỉ có thể rút lui trong bộ dạng là một thi thể mà thôi. Thậm chí, có lẽ bọn họ cũng không chừa lại một thi thể hoàn chỉnh đâu.”

Bên ngoài cửa vẫn âm vang từng tiếng gió rít gào, có chút lạnh lẽo.

Nghe Hứa Mặc kể xong, tất cả mọi người ở đây đều im lặng một hồi.

Nhiệm vụ hậu kỳ có tỷ lệ tử vong rất lớn...

Nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ bọn họ không còn sống lâu được nữa ư?

“Anh Hứa, đêm qua anh có nhắc đến cụm từ 'sinh vật quỷ dị'. Nó là gì thế?” Giang Thành lên tiếng, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.

“Tôi vẫn luôn chờ cậu hỏi câu này.”

Hứa Mặc cười nhẹ.

Gã kiên nhẫn giải thích: “Quỷ dị, có thể được quy kết thành một loại lực lượng mà khoa học không thể giải thích được. Đó có thể là các chấp niệm như bọn quỷ hồn, hoặc cũng có thể là một con chó biết nói chuyện, thậm chí là những người biết võ công với khả năng điều khiển các đóa hoa anh đào để đánh nhau... Dạng lực lượng này cũng được phân ra mạnh yếu, có thể tồn tại trong cơ thể của sinh vật hoặc các vật phẩm đặc thù.”

“Anh Hứa đã từng gặp qua à?”

“Dĩ nhiên là đã gặp qua.” Hứa Mặc đáp lại: “Trong 13 vòng nhiệm vụ Diễn Dịch, sẽ có một tỷ lệ nhất định mà người tham gia sẽ bị nhiễm lực lượng quỷ dị vào người, hoặc là sẽ nhận được một loại vật phẩm chứa lực lượng quỷ dị nào đó. Anh trai của tôi từng chiếm được một con sâu biết nói chuyện tại vòng nhiệm vụ thứ 4. Đáng tiếc, sau này anh ấy chết đi, con sâu đó cũng chết theo.”

Hứa Mặc cũng nói rõ rằng, trong 2 vòng nhiệm vụ đầu tiên sẽ không có bất cứ một lực lượng quỷ dị nào xuất hiện.

Đa phần, vòng thứ 3 sẽ có một sinh vật quỷ dị, và đó cũng chính là nguyên nhân chết chóc lớn nhất của vòng thứ 3.

“Làm cách nào để phán định độ mạnh yếu của lực lượng quỷ dị?” Giang Thành tiếp tục hỏi.

“Người ta nói rằng, vẫn có cách để bình xét cấp bậc, nhưng ... Tôi cũng không biết thông tin cụ thể. Tôi đoán rằng, hẳn là dựa vào mức độ sát thương để tiến hành bình xét đấy.”

“Còn có dạng lực lượng nào mạnh hơn lực lượng quỷ dị hay không?” Giang Thành truy hỏi.

“Về vấn đề này thì tôi thực sự không biết.” Hứa Mặc lắc đầu.

“Anh Hứa có từng nghe qua về hai chữ 'Cấm kỵ' từ những gì mà anh trai của anh đã kể lại hay chưa?”

“Chưa từng nghe tới.”

“Thế còn hai chữ 'Bất hủ' thì sao?”

“Cũng không có.”

Hứa Mặc lắc đầu, nhìn Giang Thành với ánh mắt hơi ngạc nhiên.

Thanh niên này đặt câu hỏi quá dồn dập rồi, mà nhịp thở cũng hơi rối loạn trong chốc lát. Vào khoảnh khắc vừa rồi, trông hắn thiếu đi một chút vững vàng, thế nên thoạt nhìn thì cũng giảm thiểu đi một ít bộ dáng ông cụ non như đã từng.

Giang Thành cũng không hỏi nữa.

Hắn vuốt cằm, nhíu mày, hồi tưởng lại một vài chuyện cũ.

Từng người có mặt hiện tại đều có biểu cảm khác nhau; rõ ràng, bọn họ đang cân nhắc về sự lựa chọn của bản thân trong thời gian sắp tới.

Một lát sau, Hứa Mặc nhắc nhở mọi người: “Tôi nghĩ mọi người nên bắt đầu tiến hành nhiệm vụ hiện tại trước đã. Anh trai tôi chết khi tham gia làm nhiệm vụ vòng 6, chứ không phải vòng thứ 2.”

Câu nói này quả thực hữu ích hơn cơn gió lạnh của tháng 12 rất nhiều. Nhóm người có mặt đồng loạt tỉnh táo lại, bắt đầu tập trung vào nhiệm vụ hiện hành.

Mặc kệ Hứa Mặc nói thật hay giả, bọn họ đều cần phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Cần tìm ra 3 thi thể, mà căn homestay này cũng chỉ có 2 tầng và 13 căn phòng. Tôi đề nghị là chúng ta có thể chia ra thành từng đội để dễ bề tìm kiếm.” Nghiêm Minh nói.

“Chú hai à, chú có thường xuyên xem phim kinh dị hay không?” Khương Tiểu Linh đột nhiên hỏi Nghiêm Minh một câu.

“Thỉnh thoảng cũng có xem.”

Nghiêm Minh nghiêm túc trả lời.

Gã còn chưa rõ vì sao Khương Tiểu Linh lại hỏi như vậy.

“Vậy anh có biết các nguyên nhân đa số dẫn đến cái chết cho các nhân vật trong phim kinh dị là gì không?” Khương Tiểu Linh lại hỏi một câu.

“Là gì?”

“Chia ra hành động!”

“...”

Nghiêm Minh cạn lời.

Sáu người, hiệu suất hành động khi chia nhóm ra quả thật là khá cao.

Nhưng Khương Tiểu Linh cũng nói rất có lý.

“Tìm thêm 2 thi thể là đủ rồi. Trước mắt, trong phòng tôi đang có 1 thi thể.” Giang Thành gia nhập vào chủ đề này.

Chẳng gì phải giấu diếm việc này cả; cần phải gom đủ 3 thi thể mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hứa Mặc nhìn Giang Thành, hỏi: “Cậu Giang, cậu phát hiện ra thi thể kia vào lúc nào vậy?”

“Đêm qua.” Giang Thành thành thật trả lời.

Đang đứng bên cạnh Giang Thành, Lý Mãnh chợt trợn trừng mắt khi nghe thế.

“Cậu ngủ cả đêm với một thi thể à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK