• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Chỉ trong nháy mắt.

Những người xung quanh chỉ thấy Lý Mãnh vừa cười vừa luồng tay vào trong ngực, sau đó là sấm sét nhá nhem rồi Giang Thành cầm dao xông tới.

Trong khi đó, vật mà Lý Mãnh ở bên kia lấy ra từ trong ngực cũng không phải là điện thoại di động, thay vào đó lại là một khẩu súng lục màu vàng sẫm.

Kế tiếp, Giang Thành tung một đấm đánh bay khẩu súng trong tay Lý Mãnh, đồng thời còn ghim con dao rỉ sét kia vào ngực gã.

“Anh Lý, tại sao anh lại mang theo súng bên người?”

Gương mặt của Hoàng Sơn tràn ngập một vẻ khó tin xen lẫn cảm giác sợ hãi.

Mặc dù thành phố Wally có trật tự trị an rất hỗn loạn, nhưng không phải ai cũng có thể tìm được con đường mua súng.

Có một vài cửa hàng bán súng chính quy trong thành phố, nhưng không phải dễ dàng để có được giấy phép sử dụng súng.

Lý Mãnh tái mét cả mặt, cầm lấy con dao đang cắm ngay ngực mình. Gã chậm rãi lui về sau vài bước, cuối cùng ngồi phệt xuống mặt nước đọng lạnh băng, “Tao... Tao không muốn chết...”

“Kỳ thật, vẫn còn một cách khác để hoàn thành nhiệm vụ này. Nếu thật sự không thể tìm ra 3 thi thể kia, người tham gia có thể đích thân tạo ra 3 thi thể. Tôi đoán rằng, anh Lý đây hẳn là đã sớm nghĩ đến chuyện này. Do đó, gã mới mang theo khẩu súng này bên người.” Nhìn gã bằng ánh mắt lạnh nhạt, Giang Thành thản nhiên mở miệng.

“Đích thân tạo ra thi thể à? Ý anh là... Giết người tại đương trường? “Nghiêm Minh cực kỳ khiếp sợ; gã chưa bao giờ nghĩ đến một hành vi như vậy.

Gã quay đầu nhìn những người còn lại, để rồi nhận thấy là ngoại trừ Hứa Mặc ra, thì ai nấy cũng đều hoảng sợ tương tự.

Đây chính là quy tắc.

Nếu có thể nhìn thấu các quy tắc của nhiệm vụ, tỷ lệ thành công của nhiệm vụ sẽ cao hơn nhiều.

“Nhưng mà...” Hoàng Sơn do dự nhìn Giang Thành, “Vì sao cậu Giang lại quyết định tin tưởng tôi rồi nghi ngờ anh Lý thế? Dù sao đi nữa, tôi đã từng có rất nhiều điểm đáng ngờ đến vậy mà?”

Giang Thành bình tĩnh trả lời: “Anh Hoàng, về cơ bản thì anh không biết lái xe, thế nên không thể nào là gã tài xế taxi kia được.”

“Sao cậu biết?” Hoàng Sơn khó hiểu.

“Vừa rồi khi anh đưa điện thoại di động sang, tôi đã trông thấy trong điện thoại có cài một phần mềm liên quan đến việc thi bằng lái xe. Tôi nghĩ rằng, ngay hiện tại thì anh vẫn chưa có bằng lái.”

“Tôi vẫn có thể để lại phần mềm này sau khi thi bằng lái xong mà.”

“Chiếc điện thoại di động này của anh Hoàng là model mới nhất trong năm nay. Nếu 3 năm trước anh đã lấy bằng lái xe, phần mềm này ắt hẳn phải nằm trong chiếc điện thoại cũ của anh mới đúng. Hơn nữa, tôi nói thẳng nhé, đa phần người ta sẽ xóa ngay cái app này sau khi thi đậu bằng lái xong.”

“Ừ thì...”

Câu nói này quả thực đã chọt đúng chỗ ngứa của Hoàng Sơn.

Gã thật sự rất ghét cái phần mềm đó, thế nên sau khi thi đậu bằng lái xe thì gã đã xóa nó ngay lập tức, đúng như Giang Thành vừa nói.

“Nhưng...” Nghiêm Minh nói tiếp, “Cậu Giang cũng không có chứng cứ xác thực để có thể chứng minh anh Lý chính là gã tài xế 3 năm về trước mà?”

“Tôi tin rằng, trong phòng của anh Lý vẫn còn để lại áo mưa và giày dép từng sử dụng đêm qua.” Giang Thành nói.

“Nhưng mấy vật đó cũng không thể mang ra sử dụng để làm bằng chứng kết án trực tiếp được.” Nghiêm Minh cau mày, tiếp tục nói: “Thông qua tất cả những thứ này, chúng ta chỉ có thể biết rằng anh Lý muốn vu khống cho anh Hoàng mà thôi, nhưng chưa thể chứng minh rằng anh ta là gã tài xế của 3 năm về trước.”

“Anh nói đúng! Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, nếu tôi không kịp đánh bay khẩu súng trong tay anh ta, vậy anh Nghiêm có thể lường trước hậu quả gì sẽ xảy ra hay không?” Giang Thành nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Nghiêm Minh.

“Chuyện này...”

Nghiêm Minh do dự một lát, nhìn khẩu súng trên mặt đất, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Trên thực tế, đã đến tình trạng này rồi thì ai cũng có thể nhìn ra rằng, Lý Mãnh chính là gã tài xế của 3 năm về trước.

Hành động này của Giang Thành đã cứu tất cả mọi người.

Nếu đến cuối cùng mà vẫn không thể tìm thấy thi thể thứ 3, khả năng cao là Lý Mãnh sẽ không chỉ giết thêm một người. Vì bịt miệng, rất có thể là gã sẽ giết hết 5 người còn lại.

Giang Thành vuốt nhẹ mái tóc đen lộn xộn ướt át của mình, sau đó bèn chậm rãi đi nhặt khẩu súng lục ngâm nước kia lên.

“Anh Lý, đương nhiên, tên thật của anh cũng không phải là Lý Mãnh. Nhưng tạm thời tôi sẽ xưng hô như vậy nhé.” Giang Thành nói: “Hiện tại, mũi dao đang dừng lại ở vị trí tâm thất bên phải của anh. Tôi đề nghị anh không nên rút nó ra. Áp lực tâm thất phải nhỏ hơn tâm thất trái. Nếu anh đủ may mắn, vậy còn có thể sống thêm được 10 phút hơn. Đương nhiên, thời gian tỉnh táo của anh hẳn là chỉ còn lại vài phút nữa mà thôi.”

“Không... Tao sẽ không chết ở đây...” Lý Mãnh tái nhợt cả mặt, hạ giọng lẩm bẩm, “Chỉ cần hoàn thành 5 nhiệm vụ, tao sẽ nhờ Giáo hội giúp tao thay đổi diện mạo. Từ nay về sau, tao không cần phải chạy trốn nữa. 3 năm rồi, rốt cục tao mới tìm được cơ hội này...”

Trong nhận thức của Giang Thành, tướng mạo vốn có của Lý Mãnh cũng không phải như hiện tại.

Ít nhất, gã tài xế của 3 năm trước đây không có một cánh tay robot.

Gã đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Giang Thành: “Mày... Mày dốc hết tâm trí để suy đoán ra tao chính là gã tài xế kia... chính là để giải mã chân tướng đang bị che giấu nhằm tranh đoạt phần thưởng đặc biệt, đúng không?”

Giọng nói của Lý Mãnh đang run nhẹ, yếu ớt, và gã phải vừa thở dốc vừa nói.

“Ừ! Tôi quả thật rất hứng thú với phần thưởng đặc biệt kia.” Giang Thành không phủ nhận.

“Tao còn biết một chân tướng ẩn giấu khác, mày... cứu tao đi. Tao sẽ nói cho mày biết.” Lý Mãnh vẫn không muốn chết, mà hơi thở của gã đã yếu dần rồi.

“Làm sao để cứu mày?” Giang Thành vẫn bình tĩnh, chưa có vẻ gì là động lòng cả.

“Gọi cho... cho bệnh viện, bảo họ dùng trực thăng để lập tức... lập tức chở thiết bị đến...” Lý Mãnh thở hổn hển, rõ ràng là không còn lại quá nhiều thời gian.

“Khoảng cách quá xa.” Giang Thành thản nhiên đáp lại.

Hắn biết Lý Mãnh muốn gì.

Thành phố Wally này đã từng có một trường hợp thay tim robot vào cơ thể của một bé gái, và cô bé ấy vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ.

“Mày...”

Lý Mãnh đột nhiên đứng lên; gương mặt của gã hiện ra một nét hồng hào bệnh hoạn.

“Rõ ràng là mày muốn muốn tao chết.” Gã nghiến răng nghiến lợi, biết rõ thanh niên này muốn gì.

“Anh Lý hiểu đúng rồi đấy.”

Giang Thành vẫn lạnh nhạt, nghiêm túc lau sạch khẩu súng lục trong tay.

“Đúng rồi.” Hắn nói thêm: “Anh Lý đang ngồi mà đứng dậy như thế, rất có thể đã khiến vết thương lệch vị trí. Anh có cảm thấy lồng ngực của mình ấm áp hơn một chút hay không? Tôi xin thu hồi lại phán đoán 10 phút vừa rồi nhé.”

“Mày...”

Lý Mãnh run rẩy, dõi ánh mắt đầy thù hận mà nhìn Giang Thành chằm chằm.

Đột nhiên, gã thét lớn, rút ngay con dao kia ra rồi trợn trừng hai mắt, lảo đảo tiến gần đến Giang Thành.

Nước mưa lạnh lẽo rửa sạch đi vết máu trên con dao, vang vọng nên vài tiếng tanh tách, nghe không khác gì bầu trời đang diễn tấu một bài bi ca tịch liêu.

Nhưng khi gã chỉ mới đi được 2 bước...

Sau một tiếng 'đoàng,' Lý Mãnh ngã nhào giữa màn mưa.

Và cũng không thể nào đứng lên được nữa.

“Lạch cạch...”

“Bì bõm...”

Trước khi chết, gã nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp trước mặt mình.

Trong tầm mắt mơ hồ, dường như có bóng dáng của thanh niên kia đang chậm rãi ngồi xổm xuống.

“Mày là... kẻ giết người.” Giọng của gã khàn khàn, cực kỳ yếu ớt.

“Anh Lý cũng vậy mà thôi.” Giang Thành bình tĩnh đáp lại.

“Mày... không bao giờ biết được một chân tướng ẩn giấu khác.”

Lý Mãnh cố gắng hết sức để nói ra những lời này.

Cho dù sắp chết, gã cũng phải khiến đối thủ tiếc nuối.

“Có phải anh Lý phát hiện ra cái chân tướng kia vào lúc 10:00 tối hôm qua hay không? Thật trùng hợp, tôi cũng bắt đầu hoài nghi vào thời điểm đó, và hiện tại cũng đã xác định được rồi.”

“Mày...”

Cuối cùng, Lý Mãnh chỉ kịp nói ra một chữ rồi tắt thở ngay lập tức.

Thi thể của gã nằm giữa màn mưa lạnh căm, trợn tròn đôi mắt, khiến ai nấy đều phải nhớ đến câu 'chết không nhắm mắt' kia.

Chẳng ai biết gã đang suy nghĩ điều gì vào phút cuối đời.

Có lẽ chính là không cam lòng.

Mà nghe hai người đối thoại như vậy, ai nấy xung quanh đều cảm giác vô cùng mờ mịt.

“Một chân tướng khác à?”

Hoàng Sơn hạ giọng lẩm bẩm, cảm giác đầu óc của mình dường như không đủ dùng.

Có lẽ do thời tiết quá lạnh, lại dầm mưa lâu như vậy, bộ não của gã đã đóng băng cả rồi.

Gã sờ nhẹ vào mái tóc ướt át...

“Ting ting!”

Cũng vào lúc này, điện thoại di động của mọi người đều đồng loạt vang lên âm báo tin nhắn tới.

“Chẳng lẽ là...”

Liếc mắt nhìn nhau, ai nầy đều vui mừng ngap lập tức.

Cả bọn vội vàng lấy điện thoại ra, kiểm tra nội dung tin nhắn.

[Nhiệm vụ số 2 đã được hoàn thành.

Chân tướng ẩn giấu: Đã mở khóa 50%.

Còn lại 2 ngày lẻ 5 tiếng đồng hồ, có thể tiếp tục tìm kiếm chân tướng bị ẩn giấu.]

Hoàn thành rồi!

Lý Mãnh đã trở thành thi thể thứ 3.

Có vẻ như tổ chức Giáo hội kia đã theo dõi tình hình tại đây thông qua một phương pháp nào đó.

Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, tuy không mất bao nhiêu thời gian, nhưng ai nấy đều có cảm giác cực kỳ nặng nề và không muốn tiếp tục ở lại bên trong căn homestay này thêm bất cứ một phút một giây nào nữa.

“Đi thôi! Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chúng ta không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa.” Nhìn thi thể của Lý Mãnh, Lý Mãnh không khỏi thở dài.

6 người đến, nhưng chỉ có 5 người trở về.

Tuy Lý Mãnh xứng đáng nhận lấy sự trừng phạt này, nhưng dù sao thì Hứa Mặc đã nói qua... Các nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn nguy hiểm hơn nữa.

Gã không chắc mình có thể sống sót đến vòng nhiệm vụ thứ 5 hay không.

“Quả thật nên đi thôi! Về tắm nước nóng một phát cho thoải mái.” Nghiêm Minh ngồi xổm xuống, bắt đầu thu thập lấy mớ dụng cụ của mình. Đây là những vật dụng mà Giang Thành vừa dùng để chỉnh lý bộ hài cốt.

Hứa Mặc nhíu mày.

Nhìn Lý Mãnh ngã trên mặt đất, gã lại nhìn sang Giang Thành.

“Hay mọi người giúp nhau một tay chôn thi thể của Lý Mãnh xuống cái hố tại sân sau nhé?” Hứa Mặc đề nghị.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, không thể để cậu Giang bị liên lụy được.” Nghiêm Minh cũng góp lời trong lúc thu dọn bộ công cụ.

Ông chủ thực sự của căn homestay này cũng đã chết.

Mà bà cụ kia đã chạy trốn đâu đó rồi.

Dù sau này có người đến đây điều tra và toàn bộ vụ án được công bố, thì ắt hẳn cũng khó mà moi móc ra được thông tin liên quan đến Giang Thành. Bởi vì, hắn vẫn luôn đeo bao tay; trên cán dao kia cũng không dính dấu vân tay của hắn.

“Mọi người không muốn biết chân tướng ẩn giấu còn lại à?” Giang Thành đột nhiên nói.

“Ơ... Cậu Giang thật sự tìm ra phần chân tướng còn lại ư?”

Hoàng Sơn ngẩn người.

Gã cứ tưởng rằng, những gì mà Giang Thành mới nói vừa rồi chỉ để chọc tức Lý Mãnh, khiến gã ấy chết không nhắm mắt mà thôi.

Nghiêm Minh cũng dừng ngay việc đang làm, quay đầu nhìn Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, cất khẩu súng lục vào trong ngực rồi lập tức nói: “Kỳ thật rất đơn giản. Chẳng qua, mọi người đã không chú ý đến một việc mà thôi. Trong số những người có mặt tại đây, có 2 người chưa bao giờ xuất hiện cùng một thời điểm cả.”

“Thật vậy à?” Hoàng Sơn nghi hoặc.

“Xuất hiện cùng một thời điểm...” Nghiêm Minh cũng đang suy tư.

Mưa to xối xả; đã dầm mưa suốt 2 tiếng đồng hồ rồi, mọi người cũng không ngại việc hứng mưa thêm vài phút.

Bầu trời lại đột ngột giáng thêm một tia sét.

Hứa Mặc là người đầu tiên nhận ra..

“Lý Mãnh là gã tài xế của 3 năm về trước, đây rất có thể không phải là chuyện trùng hợp. Nhiệm vụ này chính là do Giáo hội cố ý sắp xếp; mà đồng thời, 3 năm trước còn xảy ra một vụ án khác. Đôi mắt lúc 10:00 đêm hôm qua... Và những gì mà bà cụ từng nói sáng nay... Nếu là thế, vậy là đã có lời giải thích cho tất cả những gì từng phát sinh rồi.

Lúc này, tất cả nghi hoặc trong lòng đều được giải trừ.

Gã quay đầu thật dứt khoát, nhìn Khương Tiểu Linh đang đứng đó với sắc mặt tái nhợt.

“Cô Khương? Cô dâu 3 năm về trước? Hay chính là bà cụ chủ homestay đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK