• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện về 3 tên cướp chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi trên đường về nhà.

Giang Thành thu lấy dao găm của bọn họ, sau khi đơn giản hỏi thăm sức khỏe thì tha cho cả bọn rời đi.

Thành phố này có quá nhiều bọn trộm cướp, dù có giết cũng giết không hết. Muốn giải quyết tận răng, chỉ có thể cải cách cấu trúc của thành phố Wally một cách triệt để, từ đó giảm bớt số lượng vấn đề xuất phát từ tiền tài.

Tất nhiên, ngoài cải cách ra, còn có một cách khác.

“Sương mù...”

Giang Thành ngẩng đầu nhìn lớp sương mù dày đặc ở phương xa.

Dưới bóng đêm, vô số các tòa nhà cao tầng đang ẩn nấp trong màn sương mù dày đặc. Chúng trông giống như những người khổng lồ câm lặng, chỉ có thể tỏa ra từng dải đèn phát sáng để miễn cưỡng xuyên qua làn sương mù kia.

Người ta đồn rằng, thế giới này không hề có sương mù dày đặc như vậy vào một khoảng thời gian cách đây rất lâu.

Về sau, mà cũng không biết là từ khi nào, sương mù dày đặc đã bao phủ toàn bộ thế giới. Trong thành thị còn ổn hơn đôi chút, nhưng khi đi lại trên các con đường liên tỉnh thì tầm nhìn cực kỳ bị hạn chế, mà các sự kiện quái dị cũng bắt đầu phát sinh từ đó.

Toàn bộ Liên Bang, trải dọc mấy ngàn thành phố, cứ thế mà bị ngăn cách liên lạc lẫn nhau chỉ vì sương mù bủa vây.

Nền thông thương bị bắt buộc phải chấm dứt.

Trước khi nền kinh tế sụp đổ, Liên Bang từng phái ra hàng trăm nghìn quân lính xâm nhập sâu vào bên trong làn sương mù nằm bên ngoài thành phố thủ đô... Sau đó, cũng không có sau đó nữa. Có vài trăm binh lính còn sống sót quay về, nhưng họ đều phát điên cả. Mỗi ngày, bọn họ đều gào thét điên cuồng trong bệnh viện tâm thần, ngẫu nhiên còn vẽ ra một ít ký hiệu kỳ quái trên vách tường. Cũng vào lúc này, tập thể các vị lãnh đạo của Liên Bang từng đề nghị phái binh lúc trước đã đồng loạt từ chức.

Thành phố Wally này chỉ là một thành phố công nghiệp suy bại nho nhỏ nằm ở bờ rìa Liên Bang. Do đó, Giang Thành cũng không thể tìm được nhiều thông tin hơn về đám sương mù này.

Tuy vậy, người ta có thể đoán được rằng, thế giới này sẽ hồi sinh một lần nữa có thể xua tan đi đám sương mù kỳ quái kia.

......

8:00 tối.

Giang Thành về đến nhà, thoải mái đi tắm nước nóng.

Một vầng ánh sáng màu xanh nhạt hạ xuống từ trần nhà, thêu dệt nên một bóng phụ nữ hư ảo giữa không trung. Bóng người ấy xuyên thẳng qua cửa phòng tắm, đi tới bên cạnh Giang Thành.

“Cậu chủ Giang, hôm nay có một vị khách đến gặp anh.”

“Anna! Anh đang tắm! Phiền em ra ngoài trước nhé.”

“Không sao cả. Em chỉ là hình chiếu máy móc, không phải người thật.” Anna che miệng mỉm cười, cười rất dịu dàng.

“Thôi mà...”

Giang Thành chẳng biết phải làm sao.

Loại máy móc này mà có AI quá cao thì cũng không hay lắm, vì nó sẽ không tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh. Đây rõ ràng là một lỗi bug. Lần sau, hắn phải góp ý cho công ty chế tạo kia.

Sau đó, Anna giơ tay, gọi lên một màn sáng; trên màn hình hiển thị cảnh tượng khách đến thăm chiều nay.

“Lại là gã ấy.”

Giang Thành từng gặp qua người này. Gã ta chính là một trong 2 cảnh sát nhân loại từng đứng ở bên dưới tòa chung cư vào sáng sớm hôm qua.

Sau khi đến đây, vì nhận ra Giang Thành không có ở nhà, gã chỉ để lại danh thiếp rồi rời khỏi ngay lập tức.

[An Nam - Đội trưởng Đội 12 thuộc Sở Trị an Khu phố cổ, thành phố Wally]

Màn hình hiển thị một chuỗi danh hiệu rất dài, đi kèm theo đó là một cái tên phổ thông.

Có thông tin liên hệ và địa chỉ bên dưới tên.

Người tên An Nam này còn nhắn lại một câu với Giang Thành:

“Cậu Giang, em gái tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu là hung thủ của vụ án mạng hôm qua, nhưng tôi tin cậu không phải loại người như vậy. Nếu rảnh rỗi, nhớ đến Sở Trị an để tâm sự một chút nhé..”

Hay quá nhỉ? Tâm sự một chú?

Làm méo gì có chuyện... Đến Sở Trị an để tâm sự một chút?

Giang Thành nhận định rằng, đó là kiểu lời mời có vào mà không có ra.

Về cơ bản, hắn không định đi qua đó. Dù sao đi nữa, kẻ này chắc chắn sẽ quay lại đây trong vài ngày tới; hắn cứ an tâm chờ đợi là được.

Đối với Giang Thành, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là...

“Một căn lữ quán chỉ mở cửa lúc hoàng hôn ư?”

Lúc tắm rửa, Giang Thành nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cha của hắn là một bác sĩ pháp y và mẹ là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết suy luận.

Cả hai đều rất bận rộn với công việc của bản thân.

Thế nên trong ký ức thời thơ ấu của Giang Thành, hai ông bà ấy đều chẳng có ở nhà trong hầu hết mọi khoảng thời gian.

Nhưng vì còn nhỏ, hắn cũng không suy nghĩ nghĩ gì nhiều.

Nhưng tiếp theo, chị cả Giang Ngư nói với hắn rằng, chắc chắn là cha mẹ đang giấu diếm anh chị em bọn họ một việc gì đó

Giang Ngư là người thông minh nhất trong số những người con, nhưng chị ấy cũng mất tích sau đó.

“Người đàn ông áo đen kia bảo rằng, cha mẹ mình đã từng là một thành viên của căn lữ quán ấy à?”

......

Hôm sau.

Ban ngày.

Lúc 4:00 chiều.

Giang Thành tản bộ đến chỗ căn lữ quán có địa chỉ hệt như trong mẩu giấy kia.

Căn lữ quán ấy nằm ở vị trí cuối cùng của một con phố dài cũ kỹ; hai bên trái phải của con phố này là những cửa hàng nhỏ lẻ hoặc nhà ở cá nhân với lối kiến trúc sơn tường lấy màu trắng làm chủ đạo.

Đường phố cực kỳ vắng vẻ và lạnh lẽo.

Kiến trúc chủ thể của căn lữ quán này chỉ có 3 tầng.

Đứng ngay cửa vào lữ quán, Giang Thành ngẩng đầu nhìn lên.

“Căn lữ quan này còn chẳng có lấy một cái bảng hiệu, quả nhiên không phải loại hình kinh doanh đứng đắn rồi.”

Cổng vào của lữ quán là loại cửa gỗ truyền thống cũ kỹ, bên trên được dán khá nhiều tờ quảng cáo và áp phích ố vàng.

Cửa không khóa.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Giang Thành thẳng thừng đẩy mở cửa ra.

Cót két...

Âm thanh khó chịu này khiến Giang Thành cứ muốn bịt kín lỗ tai ngay lập tức.

“Tạo sao mình cứ luôn gặp những cánh cửa dị hợm mãi thế này?”

Có lẽ cánh cửa này đã không được bôi trơn phần bản lề trong suốt nhiều năm nay, thậm chí phải gồng mạnh mới đẩy mở ra được.

Và khi cửa chính được đẩy ra, ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào đại sảnh tầng trệt đang tối đen như mực.

Trong ánh sáng, vô số các hạt bụi bé tí đang bay lượn phấp phới.

Không như Giang Thành tưởng tượng, tầng trệt này rất lớn, bày đầy các dãy ghế gỗ siêu dài. Bên trong cùng của đại sảnh là một bàn lễ tân; vách tường bốn phía không có bất cứ một dấu vết trang hoàng nào, chỉ có mỗi vách tường với những viên gạch mang sắc màu cơ bản nhất. Trên vách tường được khảm đầy các giá cắm nến, mà bên trong các giá cắm nến ấy là những ngọn nến trắng chưa được đốt sáng lên.

Tại quầy lễ tân, có một cô gái trẻ tóc đen đang đứng đó.

Thấy Giang Thành tiến vào, cô ngẩng đầu lên, cũng không tỏ ý bất mãn hay nhiệt tình chiêu đãi gì cả. Thay vào đó, cô ta chỉ mỉm cười rồi nói: “Phiền cậu đóng cửa lại giùm.”

“Vâng.”

Vào đến đại sảnh, hắn xoay người đóng cửa lại.

Ngay lập tức, cả đại sảnh chìm vào màn đêm tối tăm.

Sau khi thích ứng với bóng tối, Giang Thành tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn dựa lưng vào ghế dài, im lặng không nói cả.

Cô gái tóc đen ở quầy lễ tân cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu làm gì đó. Có ánh sáng của điện thoại di động hắt lên gương mặt cô ta, rõ ràng là đang chơi game rồi.

Cả đại sảnh rất yên tĩnh.

Thậm chí, Giang Thành có thể cảm giác được tiếng tim đập của mình.

Lại thêm một tiếng đồng hồ trôi qua.

5:00 chiều.

Cô gái tóc đen kia đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với Giang Thành: “Xin lỗi! Lữ quán của chúng tôi đóng cửa rồi. Gần đây vẫn còn lữ quán khác mở cửa. Nếu cậu cần chỗ ở...”

“Không phải bây giờ mới là lúc mở cửa sao?” Giang Thành cũng mỉm cười.

“Tôi nghĩ cậu đã đọc nhầm thông tin rồi. Lữ quán của chúng tôi đúng là đóng cửa vào khung giờ này.” Thiếu nữ tóc đen vẫn mỉm cười đáp lại như trước.

“Cha của tôi là Giang Đạo Tông.”

Thấy giao lưu không có kết quả, Giang Thành đành phải báo lên tên của cha mình.

Nếu cha của hắn thật sự có liên hệ với căn lữ quán này, đối phương chắc chắn sẽ có phản ứng khác.

Quả nhiên, thiếu nữ kia ngẩn người ra, để rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười lúc ban đầu.

“Xin hỏi, cậu tên gì?”

“Giang Thành.”

“Ồ... Thì ra cậu chính là thằng 3 mà anh ấy thường nhắc đến.”

“Hả? Ông ấy có nhắc đến tôi à?” Giang Thành sửng sốt, sau đó bèn ngồi thẳng người dậy, “Ông ta nói thế nào về tôi?”

“Anh Giang ấy nói rằng, cậu là người mà ông ta lo lắng nhất. Ngoại trừ đẹp trai ra, cậu chẳng còn ưu điểm nào, về cơ bản là không được di truyền trí thông minh từ ông ấy và mẹ của cậu.”

“...”

Thiếu nữ tóc đen che miệng cười, nói tiếp: “Hiện tại xem ra, đúng thật là cậu rất đẹp trai như lời mà anh ấy đã nói.”

“Vị tiểu thư này, chẳng biết phải xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Vân, tên là Vân. Tuy cao hơn cậu quá 100 tuổi, nhưng cậu cứ gọi tôi là chị Vân nhé.”

“...”

Tuy Giang Thành vẫn bình tĩnh ngoài mặt, nhưng trong đầu hắn cứ quanh quẩn mấy chữ “hơn 100 tuổi”.

Từ góc nhìn thực tế, điều này quá phi lý rồi.

Nhưng từ khi nhìn thấy khối thịt thối khổng lồ kia, Giang Thành cảm thấy không có gì là phi lý nữa.

Khi hắn vừa định chuẩn bị hỏi thăm xem cha mẹ của mình đang ở đâu, cả đại sảnh đột nhiên bắt đầu phát sinh một vài biến hóa nho nhỏ.

Vù vù...

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một loại hương thơm đặc thù.

Ngay sau đó, các ngọn nến trắng trong giá cắm nến ở hai bên vách tường lần lượt sáng lên; cả đại sảnh nhất thời sáng ngời.

Cót két...

Lại là tiếng mở cửa khó chịu kia.

Ánh nến hơi lay động, cửa lớn chậm rãi mở ra.

Xoay người lại, lúc này Giang Thành mới nhận ra, chỉ mới 5:00 chiều mà sắc trời bên ngoài đã đen kịt.

Đó là một màu đen đậm, đến mức chẳng thể trông thấy gì ở bên ngoài.

Lúc này, dường như đại sảnh hiện tại đã là một thế giới khác.

“Ồ? Có mùi của người mới nhỉ?”

Đột nhiên, có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Âm thanh ấy vọng lại từ xa đến gần, cuối cùng là xuất hiện ngay ngưỡng cửa chính.

Sau khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vừa rồi, Giang Thành không khỏi sửng sốt. Đó lại là một con vật có da lông bóng loáng...

“Hải ly (1) à?”

“Thế nào? Cậu chưa bao giờ gặp qua Hải ly ư?” Con Hải ly kia kia đứng thẳng người lên, trừng đôi mắt nhỏ mà nhìn Giang Thành, nhe đôi răng cửa lộ rõ mồn một.

“Nhưng chưa từng thấy qua loại biết nói chuyện.” Giang Thành thản nhiên đáp; hóa ra, đây chính là cái được gọi là sinh vật quỷ dị.

“Đồ nhân loại hạn hẹp kiến thức.”

Con Hải ly kia nghiêng đầu, duỗi đuôi bò vào đại sảnh, cuối cùng là tùy tiện tìm một chỗ trống nào đó rồi ngồi xuống.

Ngay sau đó, càng có nhiều sinh vật khác bước vào đại sảnh.

Có nhân loại thuần chủng, cũng có nhân loại bán cơ giới kiểu cyborg, thậm chí còn có nhân loại quấn băng vải dơ bẩn kín mít toàn thân với đôi mắt lóe lên từng vầng sáng xanh lục...

Ngoại trừ nhân loại ra, còn có những sinh vật rất kỳ lạ khác.

Thậm chí, Giang Thành còn nhìn thấy một đóa hoa hồng be bé có vẻ ngoài bình thường, nhưng lại có thể di chuyển bằng cả bộ rễ. Nó cũng tiến vào đại sảnh rồi ngồi xuống một băng ghế dài bên cạnh.

Ngoài ra, còn có người lai.

Ngồi phía trước Giang Thành là một gã có thân người đầu heo.

Những sinh vật này đều có một điểm chung.

Họ đeo một chiếc đồng hồ màu vàng sẫm trên cổ.

Sau nửa tiếng, cuối cùng đã không còn một sinh vật nào khác bước vào.

Cót két...

Với thanh âm khó chịu kia, cửa lớn chậm rãi đóng lại.

Mỉm cười nhìn chăm chú mọi người, cô gái trẻ Vân Vân dịu dàng nói: “Các vị, chờ xíu nhé! Hôm nay, chúng ta cần ưu tiên xử lý trước một chuyện."

Nói xong, cô nhìn về phía Giang Thành, mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.

“Nhóc Giang, đến quầy lễ tân.”

“Vâng.”

Nghe vậy, Giang Thành đứng dậy, bước đến quầy lễ tân.

Những sinh vật khác cũng im lặng, chăm chú nhìn vào hắn.

“Cậu đến đây vì cha mẹ của mình, đúng không?” Vân Vân nhìn thẳng mắt hắn.

“Đúng vậy.” Giang Thành gật đầu.

“Bọn họ đã không trở về nhà trong suốt 3 năm nay?”

“Chính xác.”

Nghe Giang Thành khẳng định như thế, Vân Vân khẽ thở dài.

“Có vẻ như hai người bọn họ đã thực sự đang vướng vào rắc rối rồi.”

“Họ còn sống không?” Giang Thành hỏi.

“Cha mẹ của cậu không dễ chết như thế đâu.”

“Em muốn tài liệu về bọn họ.”

“Không được.” Vân Vân quyết đoán từ chối.

“Tại sao thế?”

“Cậu không phải là thành viên của Lữ quán, không có quyền hạn xem xét tư liệu nhiệm vụ khi trước của hai vị ấy.”

“Vậy cho em gia nhập Lữ quán đi.”

Trong nửa tiếng đồng hồ vừa trôi qua, Giang Thành đã hiểu đại khái về bản chất của Lữ quán này.

Nơi đây là một tổ chức cũng tương tự như Giáo hội Máy Móc.

Nhìn thẳng vào mắt hắn, Vân Vân gằn từng chữ, nghiêm túc hỏi: “Cậu thật sự muốn gia nhập Lữ quán à?”

“Vâng.” Giang Thành bình tĩnh đáp lại.

“Được rồi, trả lời cho tôi 4 câu hỏi.”

“Chị hỏi đi.”

“Có biết dùng súng hay không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Vân Vân.

“Biết chứ.”

“Có nghe nói qua về khái niệm Quỷ dị chưa?”

“Nghe rồi.”

“Có sợ chết không?”

“Có chút chút.”

“1 + 1 bằng mấy?”

“2.”

Bốn câu hỏi, kẻ hỏi và người đáp.

Cả quá trình chỉ mất vài giây đồng hồ.

Sau khi nghe Giang Thành trả lời xong, Vân Vân nở một nụ cười đầy quyến rũ. Cô duỗi tay xoa nhẹ mái tóc của Giang Thành.

“Nhóc Giang, hoan nghênh cậu gia nhập vào Lữ quán Hoàng Hôn.”

-----------------------

[Chú thích:

(1) Hải ly (chi Castor) là một loài động vật có vú chủ yếu sống về đêm và là loài sống nửa cạn nửa nước thuộc Họ Hải ly, Bộ Gặm nhấm. Có hai loài còn sinh tồn: Hải ly châu Mỹ (Castor canadensis) (đặc hữu ở Bắc Mỹ) và Hải ly châu Âu (Castor fiber) (châu Âu).]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK