Giang Thành lập tức cảnh giác nhìn xung quanh.
Mọi người trong toàn thành phố đang dần dần thoát khỏi bộ dạng con rối, lần lượt thực tỉnh.
Biểu cảm của những người xung quanh vẫn như cũ, chẳng hề thay đổi.
Dường như chỉ có mỗi hắn có thể nghe thấy giọng nói kia.
“Khi Số 16 vừa mới tỉnh lại, nó rất thuần khiết, không hề mang chút tạp niệm nào. Mục tiêu duy nhất của nó chính là báo thù cho lão thợ khắc gỗ kia, đáng tiếc...”
Thanh âm già nua liên tục vang vọng bên tai Giang Thành.
“Nó trích xuất ký ức của hơn 100.000 người trong thành phố này. Những ký ức đó... có quá nhiều mặt u tối. Cuối cùng, nó đã không thể giữ được bản tâm của chính mình, tự sa đoạ...
Miếng thẻ bài bằng gỗ này cũng là một chiếc chìa khóa, có thể giúp cậu thức tỉnh lực lượng Quỷ dị của riêng chính bản thân cậu. Ngay cả lão đây cũng không đoán được đó là năng lực gì. Thanh niên à! Chúc cậu may mắn nhé... Đừng lo lắng, lão đây không phải là cái bọn Giáo hội chuyên lừa người đâu. Hình xăm cá sấu kia chính là của lão tặng cho nhóc Long đấy..."
Giọng nói già nua dần nhỏ lại bên tai Giang Thành, phiêu đãng về không trung.
Cứ thế mà nhỏ dần, nhỏ dần...
Chẳng hiểu sao, cứ có cảm giác y hệt như gặp phải thế ngoại cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm ngâm, sau đó cất tấm thẻ bài bằng gỗ vào ngực áo.
...
Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn.
Mọi người bèn đưa Lý Thiên đến đến trụ sở của Lữ quán Hoàng Hôn tại thành phố Doro.
Tất cả các nhà mạo hiểm trong Lữ quán đều sống lại.
Sau khi biết rõ về nguy cơ và hung hiểm lần này, mọi người đều choáng váng.
“May mắn thay, khi phát hiện tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi đã nhanh chóng gửi tin nhắn cầu cứu cho các thành phố xung quanh.” Người phụ trách Lữ quán ở thành phố Doro liên tục than thở.
“Lần này, cảm ơn các anh em ở thành phố Wally nhé.”
“Không có gì, sau này chỉ cần để mắt đến tên Lý Thiên này là được.” Long Đào giao Lý Thiên cho họ.
“Không sao, cứ giao cho chúng tôi!”
Mà bên kia.
Ba thành viên trong nhóm gã thị trưởng từng chứng kiến toàn bộ quá trình cũng bày tỏ rằng, họ nhất định sẽ giữ im lặng.
“Yên tâm đi, chúng tôi chưa từng nhìn thấy gì cả, cũng không có nghe thấy bất cứ điều gì. Ngài thị trưởng vẫn là ngài thị trưởng!” “
"Ừm, vậy là tốt rồi.”
Mọi người trong Lữ quán đều rất nhiệt tình, tỏ vẻ nguyện ý tin tưởng ba người bọn họ.
Sau đó, cả ba người đều bị đánh ngất xỉu, xoá bỏ ký ức.
“Xóa sạch ký ức thì tốt hơn.”
“Có lý đấy!”
Ba người bọn họ được khiêng lên căn phòng ở tầng trên bên trong Lữ quán. Khi tỉnh lại, ai nấy đều chỉ nhớ mình còn đang thảo luận với thị trưởng về dự án công trường vào đêm hôm trước.
Trên thực tế, không chỉ mỗi thành phố Wally phái người đến, mà còn có hai thành phố khác.
Đó là thành phố Odor với dân số 1.000.000 người và thành phố Billy với dân số hơn 300.000 người.
Thành phố Odor đã gửi đến 3 đội.
Thành phố Billy liên tiếp cử 2 đội đến.
Tuy nhiên, không ai trong số 5 đội này có sức mạnh Quỷ dị mà con rối Số 16 mong muốn.
“Thông thường, lực lượng Quỷ dị tồn tại bên trong cơ thể sinh vật, không thể tách rời khỏi chủ thể được.” Hoàng Đệ thở dài, “Nhưng anh Đào là trường hợp hiếm thấy, chính là do ông cụ kia tặng cho anh ấy.”
Thế cho nên, 5 tiểu đội kia...
Đều bị quét sạch.
“Thật sự là xấu hổ! Vốn định đi cứu người, lại trở thành nhóm được cứu.” Bên phía thành phố Odor, một người đội trưởng ngượng ngùng cười nói.
“Bên tôi cũng vậy, cả tiểu đội của tôi, từ lúc tiến vào thành phố đến khi bị quét sạch, chỉ mất 2 tiếng đồng hồ. Lần này, nhóm tôi chẳng có ai thoát thân cả.” Một người đội trưởng khác cũng góp lời.
“Mất mặt là còn may, mất mạng mới đáng sợ.”
Mọi người tập trung tại chi nhánh Lữ quán Hoàng Hôn ở thành phố Doro, cùng giao lưu bàn tán lẫn nhau.
Cuối cùng, ai nấy đều tiến lên để cảm ơn Long Đào.
“Đừng cảm ơn tôi! Cảm ơn anh bạn họ Giang này đi. Nếu không có cậu ấy, lần này cả bọn đều chết chung đấy!”
Long Đào không muốn nhận công, thế nên đẩy Giang Thành ra.
Đây là thời điểm để Giang Thành mở rộng mối quan hệ cho riêng bản thân hắn.
Mỗi một nhà mạo hiểm trong Lữ quán đều có thân phận khác nhau trong thế giới thực.
Đó có thể là CEO của một công ty đã lên sàn.
Hoặc cũng có thể là con cái của một gia đình giàu có, trông khá phóng túng nhưng lại thích các hoạt động về đêm.
Hay là một người vô gia cư, thích nằm bên vệ đường…
Cho dù mỗi cá nhân là giàu sang hay nghèo khó, điểm xuất phát vẫn là như nhau gia nhập Lữ quán.
“Cậu Giang, thành phố Wally có lẽ không có khu vực ven biển đâu!” Một người đàn ông cao lớn bước đến, nắm lấy vai của Giang Thành, “Khi nào cậu đến thành phố Odor, tôi dẫn cậu đi lặn biển tìm bảo tàng, bên dưới có rất nhiều xác tàu đắm đấy, mà trên biển cũng có vô số truyền thuyết… Thông thường, còn có thể gặp loại mực dài mấy chục mét, nướng lên ăn ngon lắm.”
“Chắc chắn sẽ ghé thăm.” Giang Thành khẳng định.
“Cậu Giang, thành phố Billy bên tôi cũng có rất nhiều truyền thuyết về đô thị, đủ cả các loại ma quỷ dị đoan hay các sinh vật Quỷ dị chuyên khiến đàn ông mê đắm lúc đêm về… Chỉ cần cậu không bị mê hoặc, vững chắc bản tâm là có thể…”
“À về loại hình này… thì thôi đi…”
Sự nhiệt tình của những người trong Lữ quán khiến Giang Thành hơi choáng ngợp.
Thời gian dần đến giữa trưa.
Cả đám người cùng ăn trưa rồi chia tay, rút quân khỏi đây.
Sự kiện Quỷ dị lần này quá hy hữu, bọn họ phải vội vã quay về để viết báo cáo.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.”
Long Đào đại diện đội mình mà chào hỏi với các đồng nghiệp khác.
Cả đêm không ngủ, sau đó còn bị căng thẳng tinh thần, trên thực tế, tất cả mọi người đã rất mệt mỏi rồi.
Trên đường trở về, kẻ lái xe vẫn là con Hải ly.
May mắn thay, lần này không gặp phải những sinh vật Quỷ dị quá mạnh mẽ nữa.
…
4:00 chiều.
Đoàn người trở về Lữ quán tại thành phố Wally.
Lúc này, Lữ quán vẫn chưa mở cửa, nhưng Vân Vân vẫn xuất hiện để tiếp đón cả đội.
“Lần này không ngờ lại nguy hiểm đến thế.” Vân Vân cau mày, “May mà cả đội vẫn đủ người, không mất một ai.”
Cô sờ tóc của Giang Thành, dịu dàng nói: “Quả nhiên là con của ngài Giang.”
...
Buổi tối, 19:00.
Xử lý xong chuyện Lữ quán, Giang Thành chậm rãi về nhà.
Quả nhiên, người áo đen kia đã chờ hắn ở một nửa đoạn đường.
Kẻ này luôn thích xuất hiện ở những góc tối một cách bất ngờ như vậy.
“Quá mạo hiểm, cậu dám theo chân một đám người Lữ quán tiến vào lĩnh vực của một con sinh vật Cấm kỵ à?”
Người áo đen mở lời trách cứ: “Đây gần như là cục diện tử vong. Nếu không nhờ cậu may mắn lần này…”
“Sinh vật Cấm kỵ?” Giang Thành nhìn gã.
“Một sinh vật Quỷ dị có được lĩnh vực, sở hữu sức mạnh ở hàng đỉnh cấp của Quỷ dị, thì đều được gọi là Cấm kỵ. Lúc ấy, toàn bộ thành phố Doro đã bị lĩnh vực của sinh vật đó bao phủ. Tính chất nguy hiểm bên trong lĩnh vực ấy cao hơn rất nhiều khi so với những vùng đất Cấm kỵ mà nhóm người Lữ quán kia từng gặp. Cậu… Thôi, sau này nếu có gặp nữa thì cố gắng chạy trốn càng xa càng tốt!”
“Thực lực của anh thế nào?”
“Tôi không phải đối thủ của nó, chỉ có thể cứu cậu đi mà thôi!”
“Viên ngọc kia có vấn đề à?”
“Đương nhiên là không có bất cứ vấn đề nào. Đó chính là chiếc chìa khóa với chất lượng tốt nhất!” Người áo đen lạnh lùng nói: “Nhưng cậu lại đưa nó cho một sinh vật không thích hợp, bởi thế mà tạo ra tác dụng phụ. Do đó tôi mới bảo là cậu khá may mắn lần này!”
“Nhưng tác dụng phụ này khá là đáng sợ nha.” Giang Thành lạnh nhạt đáp.
“Cậu không tin Giáo hội à?”
“Tôi không nghĩ là mối quan hệ của chúng ta đã đạt tới mức tin tưởng lẫn nhau. Tôi chỉ là một người bình thường tham gia vào nhiệm vụ Suy diễn mà thôi.”
“Được rồi! Sau này cậu sẽ hiểu rõ nhiều thứ hơn!”
Người áo đen lạnh lùng trả lời, sau đó chậm rãi lùi về sau trước khi biến mất giữa màn sương mù.
Gã có thể đến vô tung, đi vô hình – năng lực Quỷ dị này rất thích hợp để hù dọa người khác nhỉ?
Nhìn chằm chằm vào vị trí mà người áo đen vừa biến mất, Giang Thành đang nghiêm túc suy nghĩ...
Đây là tàng hình, hay thuấn di (một loại dịch chuyển với tốc độ siêu nhanh)? Hay là dạng năng lực khác nữa? Hợp nhất với màn sương mù à?
“Năng lực Quỷ dị...”
Hắn nghĩ mình cũng nên có một loại năng lực Quỷ dị nào đó, bằng không thì sẽ quá mức bị động. Không thể chỉ dựa vào sự may mắn để sống sót qua từng nhiệm vụ như vừa rồi được!
Giang Thành chậm rãi hít một hơi, lấy miếng thẻ bài bằng gỗ to bằng ngón tay cái ra.
Thứ này cũng là một chiếc chìa khóa, nhưng...
Phải sử dụng thế nào đây?
“Ăn vào à?”
Giang Thành cẩn thận đánh giá độ cứng của hàm răng mình.
Hình như không đủ.