• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sân thượng.

Mưa phùn vẫn triền miên, bầu trời luôn tối tăm như thế.

Sáu người đứng xung quanh bồn hoa, mấy cây xẻng cũng đã được mang đến.

“Bùn đất ở dưới vị trí bồn hoa này đã bị lún xuống, đây là dấu hiệu của thi thể thối rữa tại tầng đất nông. Cha tôi đã từng dạy tôi như vậy.” Giang Thành chỉ vào một vị trí đất bên dưới chân, “Đương nhiên, tôi cũng không chắn chắn 100% được.”

Nói xong, hắn lơ đãng nhìn 5 người còn lại, nhận diện rõ biểu cảm của từng người.

Chẳng ai có cảm xúc gì đặc biệt cả.

Ngay cả người tên Hoàng Sơn mà Giang Thành nghi ngờ nhất cũng đang tỏ vẻ cau mày, sầu lo không thôi.

Lý Mãnh hít sâu một hơi, cầm xẻng rồi nói: “Tôi bắt đầu đào nhé. Mọi người nhớ cẩn thận, đề phòng bà cụ kia.”

“Không thành vấn đề.”

Trông có vẻ mưa càng lúc càng lớn.

Ai nấy đều chán ngấy thành phố mưa dầm này.

Sắc trời càng lúc càng tối dần. Còn chưa đến 1:00 chiều, nhưng mây đen đã che kín cả tầng không. Sương mù dày đặc cuồn cuộn, tầm nhìn càng lúc càng thấp.

Ban ngày, nhưng lại có cảm giác như đang chạng vạng tối.

“Xoạt!”

Đầu mũi xẻng cấm vào lòng đất ẩm.

Cành lá thối rữa đen đúa tỏa ra một loại mùi kỳ lạ nào đó; bồn hoa này đã không được quét dọn từ rất lâu rồi.

Thời gian trôi qua từng giây một; gió lạnh vẫn gào thét; mưa càng lúc càng lớn hơn.

Vài phút sau.

Sau một tiếng “leng keng”, hai tay Lý Mãnh chợt run lên.

“Đào được vật cứng rồi!”

Gã xới mạnh lên, một mảnh xương người màu vàng trắng lập tức văng ra.

Hiện tại, sân thượng đã ngập lên một tầng nước mỏng.

Mọi người vẫn đứng dưới màn mưa lạnh câm, toàn thân ướt đẫm. Sau khi nhìn thấy mẩu xương kia, ai nấy đều vui mừng ra mặt.

Đây là thi thể cuối cùng.

Sau khi tìm đủ bộ hài cốt này, kể như bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Đến giúp một tay đi, ném mấy mẩu xương mà anh Lý đào ra được qua cho tôi.”

Giang Thành vẫn trải một tấm thảm trên mặt đất, sau đó sắp xếp mấy mẩu xương mà Lý Mãnh đào ra theo thứ tự của cơ thể con người.

2:00 chiều.

Mưa to như trút nước; Giang Thành đã đã hoàn tất việc lắp ghép bộ xương.

Một thi hài tương đối hoàn chỉnh hiện ra trước mắt mọi người.

Trong quá trình khôi phục cái xác này, Giang Thành cũng đã xây dựng xong một bộ phận đáp án của riêng hắn.

“Sụn tiếp hợp vẫn còn mở ra, chúng tỏ bộ hài cốt này thuộc về một người phụ nữ dưới 20 tuổi và có thời gian tử vong khoảng hơn 2 năm.”

Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh hài cốt, chỉ vào xương chân và nói: “Phần xương mác của xương ống chân đã bị gãy, rất có thể là do tai nạn giao thông. Hơn nữa, vì không có dấu vết nối xương hoặc khép xương, chứng tỏ sau khi gặp nạn thì cô ta đã chết trong một khoảng thời gian ngắn.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn luật sư Nghiêm Minh.

“Có lẽ anh Nghiêm còn nhớ chứ? Vào 3 năm trước, trên con đường ngoại ô gần căn homestay này đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nhỉ?”

“Chính xác.” Nghiêm Minh nghiêm túc gật đầu, “Chẳng qua, đến tận bây giờ thì bên công quyền vẫn chưa tìm được tài xế đương sự và cô thiếu nữ bị tông trúng. Nhà tiểu thuyết lý luận nổi tiếng Ekaterina còn dựa vào sự kiện này để viết nên quyển truyện ngắn 'Nạn nhân mất tích.' Vậy ý cuả cậu Giang là... Chẳng lẽ là...”

“Theo tôi đoán thì đúng là như vậy.” Giang Thành nói.

“Cô ấy bị xe tông chết à?” Khương Tiểu Linh hỏi.

“Không! Giang Thành nhặt hộp sọ lên, “Mọi người xem nè. Bộ phận hộp sọ này có hai vết thương cùn, cực kỳ rõ ràng.”

“Còn ở đây nữa.” Giang Thành nhặt một mẩu xương hình móng ngựa lên, “Đây là xương móng (hyoid bone - một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp). Trên mẩu xương móng này có một vết cắt rất rõ ràng, chứng tỏ cổ họng của nạn nhân cũng đã từng bị thương.”

Vừa dứt lời, Giang Thành đặt nhẹ mẩu xương móng xuống.

Lúc này, nước trên sân thượng đã ngập đến một phần mắt cá chân; đã có khá nhiều mẩu xương bị chìm dưới mực nước.

Đì đoàng!!!

Một tia sét nổ vang; đất trời âm u bỗng chốc sáng bừng lên trong nháy mắt.

Sắp sửa có một cơn giống kéo đến.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời nặng trĩu kia, Giang Thành lập tức chậm rãi đứng dậy.

Mái tóc đen ướt đẫm dán chặt trên trán hắn; từng giọt nước mưa lạnh lẽo men theo mái tóc chảy xuôi xuống hai má, cuối cùng đi dọc theo phần cằm mà trượt xuống mặt đất.

“Tôi nghĩ là mọi người đã có thể suy đoán ra tình huống lúc đó.”

Theo lời Giang Thành kể lại, một hình ảnh hoàn chỉnh dẫn hiện ra trong trí tưởng tượng của từng người.

[Đó hẳn là một buổi tối lạnh căm, gã tài xế taxi đang phóng nhanh trên con đường ngoại ô vắng vẻ. Có lẽ là vì uống quá nhiều rượu, hoặc có lẽ là vì đang nghe nhạc... Tóm lại, gã không quá chú ý đến đường đi phía trước... Sau đó, gã nghe thấy một tiếng 'đùng' thật lớn.]

[Gã hoảng loạn dừng xe và phát hiện ra cô gái đã bị gã tông trúng đang nằm trên mặt đất.]

[Lúc đó, cô ta vẫn còn thở, chưa hề tử vong.]

[Thậm chí, nạn nhân vẫn còn tỉnh táo.]

[Làm sao bây giờ? Gã tài xế hoảng loạn một hồi lâu, vì làm sao gã có thể bồi thường một cục tiền nhiều đến như vậy.]

[Cuối cùng, gã cắn răng, điên cuồng nhặt một tảng đá từ bên đường lên, đập mạnh xuống.]

[Gã tài xế đập mạnh hai cú vào đầu cô gái; máu tươi vươn vãi khắp nơi.]

[Nhưng cô gái trẻ kia vẫn chưa chết...]

[Sức sống và dục vọng sinh tồn của con người luôn luôn ngoan cường như vậy.]

“Cuối cùng, gã tài xế bèn lấy một con dao ngắn từ trong túi áo ra, nâng cằm của nạn nhân lên, cứa mạnh vào cổ họng của cô ấy.”

Giang Thành nói ra những gì mà bản thân đã phán đoán và suy diễn.

Cô gái ấy đã chết, bị chôn vùi bên dưới bồn hoa trên sân thượng của căn homestay cũ kỹ này. Thi thể của cô trở thành chất dinh dưỡng cho những đóa hoa, và những đóa hoa ấy sẽ cố gắng mà nở rộ trong những tháng ngày mưa gió lạnh lẽo sau đó.

Lúc trước, các phương tiện truyền thông đã từng đăng tin về vụ án này rất rầm rộ.

Nhưng 3 năm đã thoáng trôi qua...

Bây giờ, người vẫn nhớ đến cô gái trẻ ấy có lẽ chỉ còn mỗi thân nhân vẫn âu sầu ngày đêm của cô ta và gã tài xế đã cao bay xa chạy kia mà thôi.

Một vụ án giết người hoàn chỉnh cứ như vậy bị vạch trần giữa tiết trời lạnh lẽo, cũng khiến tâm tình của những người có mặt tại đây càng nặng nề hơn.

Giang Thành khom lưng cầm lấy cây xẻng, chậm rãi đi đến bồn hoa ứ nước rồi cắm mạnh cây xẻng xuống.

“Cậu Giang, đã tìm đủ 3 thi thể rồi; cậu còn đang đào chi nữa?” Nghiêm Minh nghi hoặc.

“Hung khí.”

“Chắc hẳn người tài xế kia đã mang theo hung khí đi từ lâu rồi.”

“Tâm tình của gã tài xế lúc ấy chắc chắn là rất hoảng loạn. Nếu không phải như thế, gã hoàn toàn có thể nhét thi thể vào cốp xe rồi mang đi chôn ở nơi xa hơn. Tôi đoán rằng, rất có thể gã cũng chôn món hung khí kia ở nơi này.”

Giang Thành lau nhẹ lớp nước mưa lạnh lẽo trên mặt mình rồi mạnh mẽ đào bới lớp bùn đất ít ỏi còn sót lại trong bồn hoa dưới chân.

Bầu trời vừa nhá nhem một tia sấm sét.

Bóng dáng Giang Thành đang đào xói giữa màn mưa bão thế này cực kỳ giống với hình tượng của người đào mộ trong một số tác phẩm, trông có chút cô độc và thê lương.

Ngoại trừ Khương Tiểu Linh, mấy người còn lại ở đây bắt đầu chụp ảnh.

Đã tìm thấy cả 3 thi thể rồi.

Nhiệm vụ đã được hoàn thành, kế tiếp là chỉ cần báo cáo kết quả trước khi ngồi yên chờ tổ chức Giáo hội kia gửi SMS thông báo hoàn thành.

Keng....

Đầu xẻng đột nhiên va phải một thứ gì đó cứng rắn, vọng nên một âm thanh kim loại chát chúa.

Giang Thành nhíu mày, buông xẻng xuống.

Hắn vươn bàn tay phải đang đeo găng của mình ra, mò mẫm xuống bên dưới làn nước, cuối cùng chợt chạm lấy một vật gì đó lạnh băng.

“Dao gấp à?”

Thanh hung khí bị phủ bụi 3 năm nay đã được Giang Thành vớt ra khỏi làn nước đục ngầu như thế.

Cán dao đã bị rỉ sét loang lổ.

Sau khi hắn bật mạnh ra, phần lưỡi dao vẫn còn ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

Khe hở thân dao còn dính một ít vết bẩn màu đen, có lẽ là máu tươi đã khô cạn cách đây 3 năm.

Cùng lúc đó...

Bên ngoài bồn hoa, mấy người đang báo cáo nhiệm vụ cũng lần lượt nhận được tin tức từ tổ chức.

Ai nấy đều mong chờ tin nhắn thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

“Cái gì? Nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành à?”

Lý Mãnh khẽ hô lên.

Gã ngẩng đầu nhìn mấy người chung quanh, để rồi nhận ra ai nấy cũng đều nhăn nhó mặt mày.

Có vẻ như tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn với cùng một nội dung.

“Tại sao lại như vậy? Đã tìm được 3 thi thể rồi, chẳng lẽ tổ chức đang đùa giỡn chúng ta ư?”

Hoàng Sơn lau nhẹ những giọt nước mưa trên màn hình điện thoại, nhíu chặt lấy chân mày.

Ầm ầm...

Lại một tiếng sét rền vang.

Từng hạt mưa nương theo tia sét thê lương mà rơi xuống, nhiễu loạn đi hình ảnh bóng dáng của tất cả mọi người đang đứng trên sân thượng này.

Vẫn đứng trong bồn hoa lầy lội, Giang Thành cầm chặt con dao gấp lạnh băng kia.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt; mái tóc đen của hắn lúc này đã rũ rượi hẳn đi, cả người ướt đẫm. Từng giọt nước mưa lạnh câm rơi xuống khuôn mặt, lặng đọng nên từng bọt nước nhỏ trong suốt giữa hai hàng mi.

“Hóa ra là tôi đã sai lầm rồi... Thì ra là thế! Tôi hiểu rồi! 3 thi thể, 4 vụ án mạng...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK