Trong cơn gió nhẹ lúc bình minh, có từng mảng bụi bặm bay ngang.
Sức mạnh của Nguyền rủa dần dần tan biến; làn gió tự do nhẹ nhàng lướt qua từng con phố, ngõ hẻm.
Chỉ cần vài phút nữa...
Những con rối gỗ khắp thành phố sẽ tỉnh lại, triệt để thoát khốn.
Con rối Số 16 tựa như thản nhiên tiếp nhận số mệnh bị tan biến đi vậy. Lúc này, nó chỉ yên lặng ngắm nhìn bầu trời.
“Giọng nói kia bảo cho mày biết là tên hậu duệ của gã quý tộc khi xưa vẫn đang áp bức người dân trong thành phố này giống như 2000 năm trước à?” Giang Thành tiến tới hai bước, đến gần Số 16.
“Ừ.”
“Vậy mày tin tưởng vào giọng nói đã mang lại sức mạnh cho mày, hay mày tin vào những gì nhìn thấy tận mắt?”
“Nhưng tao đã xem qua ký ức của hơn 100.000 người...”
“Có lẽ mày đã bỏ sót một vài người...”
“Bỏ sót?”
Con rối gỗ Số 16 hơi nghi hoặc.
Nó chậm rãi quay đầu, dõi mắt nhìn về phía sau Giang Thành.
Trong toàn bộ thành phố Doro, chỉ còn một vài người mà nó chưa đọc lấy ký ức.
Chính là nhóm 5 người của gã thị trưởng.
Peter York bắt đầu tái mặt; gã trầm giọng hỏi Giang Thành: “Anh bạn trẻ, cậu đang hoài nghi tôi sao?”
Giang Thành quay người, nhìn thẳng vào gã: “Ngài thị trưởng, ngài vẫn không muốn cởi tấm mặt nạ đó ra à?”
“Mặt nạ? Thật nực cười. Cậu biết mình đang nói gì ư?”
“Trên thực tế, tôi cũng chắc chắn rồi, chỉ là không có đủ bằng chứng thôi.”
Giang Thành đột nhiên tiến tới một bước. Hiện tại, hắn đang đứng cách Peter York sáu bước.
Nếu phải đối phó với sinh vật Quỷ dị, hắn vẫn cảm thấy khá mệt nhọc.
Nhưng nếu đối thủ là người bình thường như thế này, chỉ cần động tay động chân đơn giản là đủ rồi.
Hắn từ tốn nói: “Suốt đoạn đường, tôi vẫn không vạch trần chuyện này, đó là do tôi đang suy nghĩ... Loại mặt nạ nào lại có thể làm giả đến mức thậm chí có thể biến đổi cả thể chất của người đeo như vậy? Giờ nghĩ lại, ngài thị trưởng hẳn là đang mượn một dạng năng lực của một loài sinh vật Quỷ dị nào đó...”
Đến tận đây, những người có mặt dù ngu ngốc đến nhường nào cũng nhận ra hàm ý trong câu nói của Giang Thành.
Chẳng lẽ, chính Victor Henry đã giết chết Peter York trong phòng họp đó, để rồi từ đó mà hóa trang thành Peter York ư?
Điều này trái ngược với những tin đồn đang lan truyền ở thành phố Doro.
Người ta thường tin rằng, kẻ bổ nhiệm sẽ giết đi cán bộ đương nhiệm.
Điều này cũng phù hợp với lẽ thường. Giết thì giết, trong toàn thành phố Doro, chẳng ai ưa gã thị trưởng già Victor Henry cả.
Mọi người quay đầu lại, cố gắng phán đoán gương mặt của Peter York.
Nhưng tiếc thay, khuôn mặt tuổi 30 ấy lại quá chân thật.
Trong số bốn thành viên của đội thị trưởng, có 3 người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của gã.
Trong 8 ngày qua, bọn họ chạy trốn cùng nhau, lánh Đông né Tây, ngày nào cũng sống trong sự lo lắng hoảng sợ.
Tinh thần của họ ngày càng sa sút, khuôn mặt trở nên xanh xao hốc hác; đầu tóc thì bù xù, đôi mắt thâm quầng.
“Làm sao khuôn mặt của ngài thị trưởng lại có thể là đang đeo mặt nạ được? Anh ấy đã ở cùng chúng ta 8 ngày rồi, mà sự thay đổi trong thần thái của anh ấy mỗi ngày cũng giống với chúng ta cơ mà?”
“Đây cũng là điều mà tôi nghi ngờ.” Giang Thành quay đầu, nghiêm túc hỏi Long Đào: “Anh Long, quanh đây có sinh vật Quỷ dị nào có khả năng trực tiếp thay đổi diện mạo của con người, hoặc làm mặt nạ y như thật hay không?”
“Về vấn đề này... đúng thật là có một người.” Long Đào nhíu mày đáp.
Hoàng Đệ thay gã bổ sung: “Cậu Giang, có một sinh vật Quỷ dị mang biệt danh 'Thiên Diện'. Năng lực quỷ dị của kẻ đó chính là chế tạo mặt nạ. Nhưng mà... vì giết lầm người vô tội, gã đã bị Lữ quán truy lùng, lẫn trốn xuyên suốt nhiều thành phố trong suốt 5 năm nay rồi.”
“Hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Không ngờ lại có loại năng lực Quỷ dị như vậy.
Nếu bọn tội phạm ẩn náu ở ngoại ô thành phố biết chuyện này, có lẽ bọn chúng sẽ dốc toàn lực truy tìm sinh vật Quỷ dị Thiên Diện kia.
Năng lực của sinh vật Quỷ dị quá nhiều, quá đa dạng, khó lòng phòng bị.
Nhưng các sinh vật Quỷ dị cũng bị ảnh hưởng lẫn nhau, ngay cả khi khác loại, và đôi khi còn triệt tiêu lẫn nhau.
Giang Thành ngày càng cảm thấy có hứng thú với các năng lực Quỷ dị nha!
“Giang Thành, mày hoài nghi tao đang đeo mặt nạ của sinh vật Quỷ dị à?” Peter York sầm mặt lại, lần này cũng không xưng anh gọi em với hắn nữa, mà trực tiếp gọi tên của Giang Thành và xưng hô là mày tao.
“Đúng vậy! Trên thực tế, tôi cũng không nên dùng hai từ 'nghi ngờ' nha.” Giang Thành bình tĩnh đáp, lại tiến lên một bước; lúc này, khoảng cách giữa hai người mỗi 5 bước.
“Mày… khoảng cách này… mày muốn giết tao à?”
Peter York phát hiện có điều gì đó không đúng.
Gã nhận ra khoảng cách giữa hai người, thế nên vô thức lùi lại nửa bước.
Có một khái niệm được lưu truyền ở đại lục phương Tây, gọi là “Quy tắc 21 feet”; mà ở địa phương này, cũng có một khái niệm mang tên “Trong vòng 7 bước”.
Nhưng cũng không phải bất cứ một người đàn ông trưởng thành nào đều có thể vượt qua khoảng cách 21 feet trong thời gian cực ngắn.
Chỉ là...
Dù sao đi nữa, Giang Thành cũng là thành viên của Lữ quán Hoàng Hôn. Peter York chẳng dám lơ là vào thời điểm này.
Gã hầm hừ, chất vấn Long Đào: “Anh Long, Lữ quán của anh muốn can thiệp vào chính trị của một thành phố sao?”
Peter York cho rằng, Long Đào là sếp sòng của Giang Thành, thế nên định tìm cửa lui từ phía Long Đào.
Một tổ chức ngầm như Lữ quán Hoàng Hôn, dù sao đi nữa thì cũng không dám gây ảnh hưởng đến chính trị đâu nhỉ?
Tuy nhiên, Long Đào chỉ là nhìn Giang Thành rồi nghiêm túc nói: “Cậu Giang, nếu cậu xác định là phải giết người này, vậy nhanh chóng ra tay đi. Bọn rối gỗ xung quanh sắp sửa tỉnh lại rồi.”
“Được.”
Giang Thành bình tĩnh gật đầu .
Peter York trợn trừng, nhìn Long Đào bằng ánh mắt khó tin.
Gã cứ tưởng rằng, người đàn ông trung niên với vóc dáng cường tráng và khuôn mặt cương nghị này sẽ hành động theo phong cách chí công vô tư, dùng bằng chứng mà luận việc.
Nhưng thực tế lại là...
Peter York nuốt nước bọt, chậm rãi lui về phía sau hai bước.
Lúc này, khoảng cách giữa gã và Giang Thành lại một lần nữa bị kéo dài thành 7,5 bước.
“Giang Thành, Lữ quán của mày độc đoán đến vậy ư? Cứ trống không đổ thừa cho tao là Victor Henry à?”
“Khụ khụ...” Ngô Đức bỗng dưng ho hai tiếng: “Tác phong làm việc của Lữ quán từ trước đến nay, thật ra là... dường như khá độc đoán.”
“...”
Peter York không nói nên lời.
Có nắm đấm đủ lớn, vậy mới có quyền nói chuyện. Đây chính là chân lý bất biến trong suốt hàng nghìn năm qua.
Lúc này, Giang Thành rốt cuộc lên tiếng.
“Tôi thực sự không có đủ bằng chứng để cho rằng anh là Victor Henry.” Giang Thành bình tĩnh nói: “Đương nhiên, có lẽ, anh sẽ bằng lòng để tôi đến gần anh, thử xem da mặt của anh có phải là da thật hay không.”
Khuôn mặt của Peter York trở nên tái nhợt; gã tiếp tục lùi lại một bước.
“Làm sao tao biết mày tiếp cận tao là định giết tao, hay chỉ kiểm tra da mặt của tao?”
“Đó lại là một vấn đề khác.” Giang Thành thản nhiên đáp.
“Ý của mày là?”
“Tuy rằng tôi không tìm được chứng cứ anh là Victor Henry, nhưng tôi lại có thể tìm được lý do để giết anh.”
Nói xong, Giang Thành quay đầu nhìn về phía con rối số 16.