Lần này, ai nấy đều cố gắng men theo vết nứt mà di chuyển.
Cả thành phố rất yên tĩnh; vô số con rối gỗ ẩn nấp giữa màn sương mù hoà lẫn bóng tối tận cùng.
Đâu đâu cũng thấy những buồng điện thoại đỏ cũ kỹ, những chiếc xe buýt hai tầng hoen gỉ... Tất cả đều đang âm thầm minh chứng cho sự phồn vinh và suy tàn của một thành phố.
20 phút sau.
Mọi người đồng loạt dừng lại, trừng to mắt lên.
“Vết nứt này… lại có điểm tận cùng à???”
Một thành viên trong nhóm thị trưởng thét lên.
Trên thực tế, phần lớn mọi người không đồng ý với quan điểm của Giang Thành. Họ có cùng suy nghĩ với Peter York, cho rằng vết nứt là một tổng thể hình tròn bao quanh cả khu đô thị.
Nhưng rốt cuộc, quang cảnh mà bọn họ đang trông thấy trước mắt...
“Chẳng lẽ đây là một khe hở ư?”
“Chúng ta có thể đi xuyên qua khe hở này rồi trốn khỏi thành phố hay không?”
Mọi người dần kích động.
Một số thành viên trong nhóm của thị trưởng đặc biệt phấn khích.
Bọn họ bị mắc kẹt ở nơi ma quỷ này suốt 8 ngày, cảm giác sự đau khổ trong từng giây.
“Đừng vội mừng.” Giang Thành lạnh lùng xen ngang: “Đi tiếp xem, coi có thể ra khỏi thành phố được không.”
“Đúng vậy, bây giờ không phải lúc vui vẻ.”
Mọi người đều cố nén kích động.
Theo ước tính trên bản đồ, họ chỉ còn cách rìa thành phố khoảng 10 phút.
“Chỉ cần có thể rời đi nơi này, là chúng ta có thể tìm một thành phố gần đây để nghỉ ngơi."
“Và có thể cầu cứu quân tiếp viện nữa. Liên Bang... Liên Băng chắc chắn có phương pháp phá giải nơi này."
Nhưng...
10 phút sau.
Sự hào hứng và phấn khích đã bị dập tắt.
Mọi người đứng lặng trước một vết nứt khác.
Địa điểm này chính là biên giới thực sự của thành phố, cũng chính là biên giới phân chia nồng độ sương mù.
“Hết đường để đi rồi.”
Một thành viên trẻ tuổi trong đội thị trưởng ngồi phịch xuống đất.
Điều tồi tệ hơn cả tuyệt vọng chính là cảm giác tuyệt vọng sau khi nhìn thấy hy vọng.
Nhưng mọi người trong đội của Long Đào đều bình tĩnh.
Rốt cuộc, vết nứt trước mặt đã chứng minh rằng: những gì mà Giang Thành vừa nói rất có khả năng là chính xác.
“Một kẽ nứt hình tròn siêu lớn bao quanh toàn bộ khu đô thị; mà cách đường biên giới khu đô thị lại có 12 cái rãnh nhỏ hơn, tương ứng với 12 múi giờ trên đồng hồ.”
Đây là suy đoán của Giang Thành.
“Vì đó là một chu kỳ, nên chỉ cần tìm ra vết nứt tương ứng với vạch 12 giờ là được rồi. Trên đồng hồ, vạch 12 giờ vừa là điểm bắt đầu, cũng là điểm kết thúc.”
“Nhưng... làm sao chúng ta biết vết nứt nào tương ứng với 12 giờ?"
Cuối cùng, Hoàng Đệ đã hiểu rõ ý tưởng của Giang Thành, nhưng vẫn còn thầm nghi hoặc.
Các vết nứt dài như vậy, dù có dùng Flying-camera cũng không thể nào chụp hết được hình dạng của chúng nó?
Mà hiện tại, vì sương mù quá dày đặc nên chẳng thể nào sử dụng được Flying-camera.
Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Peter York, hỏi: “Ngài thị trưởng, tại thành phố Doro có còn khu kiến trúc nào mang tuổi đời gần 2000 năm còn sót lại hay không? Chẳng hạn như tháp đồng hồ."
“Không có đâu."
Peter York khẳng định.
Tuy có mâu thuẫn nho nhỏ với Giang Thành, nhưng hiện tại không phải là lúc cần nói dối; dù gã không đáp trúng thì các đội viên còn lại cũng biết rõ sự thật này.
“Một công trình hơn 2000 năm, làm sao có thể tồn tại đến tận ngay nay?”
“Không có ư?”
Giang Thành cau mày suy nghĩ.
Hắn đã ghi nhớ cả tấm bản đồ này trong đầu, giờ đành phải bình tĩnh xem lại tấm bản đồ một lần nữa.
Thành phố Doro khá nhỏ, mà qua 2000 năm lại gặp phải chiến tranh liên tục; duy chỉ có màn sương mù bao phủ cả đoạn năm tháng trôi qua kia là trường tồn bất biến mà thôi.
“Nếu các tòa nhà cổ không thể bảo tồn nổi, vậy nên ...”
Nếu là địa hình thì sao?
“Có khi nào là... dòng sông hay không?” Hoàng Đệ đột nhiên nói.
“Xuất sắc!” Giang Thành nhìn gã bằng một ánh mắt đầy tán thưởng.
Ở thành phố Doro, có một con sông tương đối rộng chảy qua toàn bộ thành phố.
Dòng chảy của nó thẳng tắp, và có vẻ như...
“Nếu ví dòng sông này như kim giờ của một chiếc đồng hồ, thì hướng nó chảy phải là vị trí của vết nứt thứ 12. Vị trí đó cách... 2 giờ đồng hồ tính từ vị trí của chúng ta.”
Hiện tại, mọi người đều không có ý kiến gì.
Với thời gian 2 tiếng đồng hồ, dù có sai lầm - thì vẫn kể như một bước đi lỗi mà thôi...
Cái giá đó vẫn rẻ hơn nếu tiến hành theo đề xuất của Peter York.
“Mọi người, tôi… tôi có thêm ký ức mới.”
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, giọng nói của Giả Nhân từ phía sau đội ngũ truyền đến.
Lúc này, Ngô Đức đang cõng cậu ấy trên lưng.
70% cơ thể của cậu ta đã bị biến thành rối gỗ; có vẻ như bộ não trên đầu sẽ là vị trí cuối cùng.
“Anh Giả Nghĩa, anh cảm thấy thế nào rồi?” Giang Thành lau mồ hôi lạnh trên trán cho cậu ta; trông bộ dáng của Giả Nghĩa lúc này vô cùng đau đớn.
“Không… không sao! Tôi vẫn… chịu đựng được.”
Sắc mặt của Giả Nghĩa tái nhợt như người chết.
70% thân thể của cậu ấy đã là con rối rồi; máu huyết không thể lưu thông; theo tình huống bình thường, đáng lẽ cậu ta đã chết từ lâu.
Nhưng Giả Nghĩa vẫn còn sống.
Có lẽ đó là tác dụng của lực lượng Quỷ dị.
Giả Nghĩa uống một chút nước nóng, miễn cưỡng bắt đầu giải thích về ký ức mà bản thân vừa có được.
“Đó là... Lão thợ khắc gỗ, ông ấy... ông ấy không có con nối dõi nên... Ông ấy xem những tác phẩm mà bản thân nghĩ là hoàn hảo kia chính là người thừa kế của mình, và... và đánh số cho chúng, bắt đầu từ số 1... Trước khi ông ấy bị treo cổ , đã có 16 bộ điêu khắc... Sau đó, gã quý tộc kia đã phân tách đứa con số 16 yêu thích của lão thợ điêu khắc gỗ kia thành tứ chi và các mảnh vỡ, tổ hợp thành 16 mảnh trước khi đặt chúng ngay trên con đường phía trước tháp đồng hồ, sau đó mồi lửa đốt...” “
"Chờ đã, số 16 ngược lại chính là số 91.” Giang Thành đột nhiên nói: “Anh Giả Nghĩa, lão thợ khắc gỗ kia bị treo ngược trên tháp chuông à?”
"Đúng vậy!” Giả Nghĩa gật đầu, "Đôi chân của người thợ khắc gỗ cao tuổi ấy bị trói chặt, treo ngược cả đêm. Ông ta nhìn... nhìn đứa con yêu quý của mình bị tháo rời rồi bị thiêu đốt, mãi cho đến khi... Khi rạng sáng, ông ấy mới yếu ớt thốt ra lời nguyền trước khi tử vong triệt để."
“Đây hoàn toàn là bởi vì gã quý tộc kia đang bực mình chuyện gì đó, thế nên mới tìm lý do xả giận nhỉ?” Hoàng Đệ nhíu mày nói.
“Hẳn là như vậy! Nhưng khi đó, việc gã quý tộc giết người trong vùng đất cai trị của mình cũng không phải là chuyện gì quá to tát.” Peter York vẫn bình tĩnh, chẳng hề đồng cảm mảy may với câu chuyện thương tâm này.
“Xác của lão thợ điêu khắc ấy bị treo bao lâu?” Giang Thành hỏi.
“9 ngày.”
“Vậy là đúng rồi. Đi đến khe nứt thứ 12 thôi, sau đó nếu có thể trông thấy con rối thứ 16 gói gọn trong tầm nhìn, thì đó chính là bản thể của Quỷ dị lần này!”