Thuốc khử trùng có mùi hơi hăng.
Những ngọn đèn nhợt nhạt lập lòe, xen lẫn với màu sơn xám trải dài đến cuối hành lang.
Tại đây, bệnh nhân và người nhà của họ vẫn cứ tới lui liên tục, thỉnh thoảng còn có nhân viên y tế đi ngang với một vài chai nước hoặc các thiết bị y tế khác.
Giang Thành vô cảm dựa vào cửa phòng, nhìn ra bên ngoài cửa.
Trong căn phòng hiện tại đều là mấy người bác sĩ có quan hệ tốt với cha mẹ của hắn. Bọn họ đã khá lớn tuổi rồi; trong số đó, có hai người đang cầm chặt ống tiêm thuốc an thần, nhìn chằm chằm vào Giang Thành.
“Cháu không có em trai nào tên Giang Ly à…”
Giang Thành bình tĩnh lặp lại.
Không rõ lúc này hắn đang suy nghĩ điều gì, mà hai người bác sĩ cầm ống tiêm thuốc an thần cũng chậm rãi tiến lên nửa bước.
Một bác sĩ cao tuổi nhẹ giọng an ủi: “Nhóc Giang, chuyện là vầy, cháu... Khi còn bé, cháu rất bình thường, tuy thỉnh thoảng bộc lộ ra khuynh hướng bạo lực nhưng đó cũng không phải là vấn đề lớn... Khụ… khụ, ý là cũng không quá nghiêm trọng… Chỉ là khi cháu lên 15 tuổi, tức là 3 năm trước, sau khi cha mẹ cháu biến mất...”
“Cháu lại đột ngột ảo tưởng là mình có một đứa em trai ư?”
“Cũng không phải là đột ngột. Từ 3 tháng sau khi cha mẹ cháu mất tích, buổi sáng hôm đó...” Người bác sĩ cao tuổi kể lại tình hình khi ấy, “Lúc đó, cháu hỏi anh ba của cháu là khi nào mới đón em trai Giang Ly từ bệnh viện về nhà…”
Chuyện tiếp theo cũng khá đơn giản.
Anh ba Giang Phong rất kinh ngạc, vì trong nhà chẳng có ai là em trai Giang Ly cả… huống chi là đưa nó đi bệnh viện.
Nhưng Giang Thành lại rất khẳng định chuyện này.
Và hắn còn chắc chắn rằng Giang Ly đã được đưa đến bệnh viện để điều trị bệnh giòn xương.
Sau đó, Giang Phong hỏi ý kiến chị cả Giang Ngư; Giang Ngư cũng khẳng định là trong nhà không hề có một người như vậy.
“Anh ba và chị cả của cháu bèn đến bệnh viện điều tra; cả bệnh viện cũng không có bệnh nhân nào tên Giang Ly cả. Bệnh giòn xương này... Thông thường, nếu là bị bệnh giòn xương, chúng tôi đều cho bệnh nhân ở nhà điều trị, hiếm khi cho nhập viện lắm.”
“Chẳng trách sao, cả anh và chị của cháu đều phân vân về việc đưa cháu đi bệnh viện tâm thần.”
“Khụ khụ… Nhóc Giang… Thật ra...” Một bác sĩ cao tuổi khác do dự một hồi, cuối cùng mới nói, “Sở dĩ bọn họ định đưa cháu đi khám ở bệnh viện tâm thần là do khuynh hướng bạo lực của cháu ngày càng nghiêm trọng. Khi còn cha mẹ bên cạnh, họ vẫn có thể kiểm soát được cháu. Nhưng sau đó thì cha mẹ cháu mất tích... Hầu như ngày nào cháu cũng bị mất khống chế bản thân cả... Lúc đó , có hơn một chục tên côn đồ trường học giơ ngón trỏ về phía cháu, thế là bị cháu đánh đến nỗi phải đi cấp cứu…”
“Cháu từng có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng à?” Giang Thành nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy! Cháu thông minh hơn người bình thường, lại đánh nhau rất giỏi, thật sự rất khó quản lý được. Nhưng mà... vào một buổi sáng nọ, khuynh hướng bạo lực của cháu lại đột nhiên biến mất.”
“Thế nên mọi người mới thỏa thuận nhau để cùng lừa cháu?”
“Cũng không phải là lừa dối gì cháu. Chúng tôi vốn dĩ muốn đưa cháu đi bệnh viện tâm thần, nhưng chị cả và anh ba của cháu lại không nhẫn tâm làm thế. Hai người bọn họ khuyên chúng tôi nên lợi dụng chứng ảo tưởng này để làm biện pháp trị liệu khuynh hướng bạo lực trong cháu.”
Nói một cách đơn giản hơn…
Dùng một loại bệnh tâm thần này để áp chế một loại bệnh tâm thần khác.
Cứ như vậy, Giang Thành sẽ trông giống như một người bình thường.
“Cháu hiểu rồi.”
Giang Thành khẽ liếc hai bác sĩ cao tuổi đang cầm ống chích an thần.
Hắn biết những người này đang nghĩ gì.
Đơn giản thôi, họ đoán rằng, vì nghĩ là đứa em trai tưởng tượng của mình đã biến mất nên Giang Thành có khả năng sẽ trở lại khuynh hướng bạo lực như cũ. Không những thế, hắn đã trưởng thành rồi, càng khỏe mạnh hơn trước kia.
“Yên tâm đi. Giang Ly vẫn còn. Cháu biết rõ, nó là người thật.”
Giang Thành lạnh nhạt đáp, sau đó thản nhiên rời khỏi phòng.
Các bác sĩ trong phòng nhìn nhau, cuối cùng vẫn không đâm mấy ống chích thuốc an thần ấy vào hắn.
Dù sao đi nữa, Giang Thành cũng đã trưởng thành rồi...
…
Bên ngoài bệnh viện.
Gã mặc áo choàng đen tên Lâm Ngữ vẫn chưa rời đi, còn đang chờ hắn quay trở ra.
“Đây là thanh chìa khóa cao cấp cuối cùng của thành phố Wally. Nó có thể giúp cậu mở khóa một năng lực Quỷ dị hùng mạnh. Lần này, đừng tùy tiện đưa nó cho người khác.”
Giọng điệu của Lâm Ngữ rất nghiêm túc; gã đưa một chiếc hộp nhỏ cho Giang Thành.
“Thành phố Wally không chỉ có mỗi tôi làm chấp sự trong Giáo hội, mà còn 2 người khác nữa. Những ứng cử viên mà họ chọn chính là kẻ cạnh tranh với cậu. Nếu không thức tỉnh được năng lực Quỷ dị, 2 ứng cử viên kia rất có thể sẽ sử dụng năng lực Quỷ dị của chúng để giết cậu đấy.”
“Ừm, cảm ơn vì đã nhắc nhở.”
Giang Thành nhận lấy chiếc hộp nhỏ.
Lâm Ngữ không nói thêm gì nữa, chỉ lùi vào sương mù rồi biến mất.
Rất ít người có thể chống lại sức cám dỗ của năng lực Quỷ dị. Không những thế, Giáo hội đang giả vờ khống chế em trai của Giang Thành. Đó là lý do mà gã tin rằng Giang Thành chắc chắn phải tự biết bản thân mình nên lựa chọn con đường nào.
Giang Thành tùy ý nhét chiếc hộp nhỏ vào túi, sau đó tựa lưng vào bức tường thấp màu trắng nhợt, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.
Trên thực tế, hắn đã tự đoán ra một số vấn đề từ lâu rồi.
Trong các bức ảnh gia đình, chưa bao giờ có một bức hình tập thể nào có nhiều hơn 5 thành viên, vì dĩ nhiên là không bao giờ có kẻ thứ 6.
Trong tủ quần áo, cũng chỉ có trang phục của ba chị em bọn họ.
Gia đình nhà Giang Thành không thiếu tiền, thế nên không có chuyện đứa nhỏ hơn mặc lại quần áo cũ của anh trai mình.
Nhưng trí nhớ của Giang Thành rất rõ ràng.
Hắn có một người em trai tên là Giang Ly, nhỏ hơn hắn 3 tuổi. Vì bị chứng giòn xương bẩm sinh, thằng bé phải nằm viện khá lâu kể từ khi mới chào đời. Trong mười mấy năm tiếp theo, Giang Ly dành phần lớn thời gian ở nhà và một phần nhỏ thời gian phải nằm trong bệnh viện.
“Ai đó đã gieo những ký ức sai lầm vào đầu mình à? Hay do... Giang Ly đã bị cả thế giới lãng quên?”
Nếu là vế sau, thì...
Giang Ly vẫn đang ở đâu đó, chờ đợi người duy nhất còn nhớ đến nó trên thế giới này đi giải cứu nó.
“Nếu là tình huống thứ hai, vậy thì trong mắt mọi người - căn phòng bệnh kia luôn trống rỗng. Mà nếu như vậy, đám người của Giáo hội Máy Móc sẽ không thể bắt cóc Giang Ly được. Bọn áo choàng đen kia biết mình bị vấn đề về thần kinh, thế nên chủ động bước vào căn phòng kia, sau đó thực hiện thao tác ám thị tâm lý với mình, khiến mình tin rằng Giang Ly bị chúng bắt cóc mất, từ đó mà dùng cách này để khống chế mình…”
Giang Thành xoa nhẹ lông mày.
Nếu bình tĩnh, hắn có thể suy đoán ra rất nhiều chuyện; nhưng hiện tại, vấn đề này liên quan đến em trai của hắn.
Vô số khả năng có thể xảy ra đang hiện lên trong tâm tưởng của hắn, giống như hàng trăm sợi chỉ đang xen vào nhau, khó mà tìm ra nút gỡ.
“Bây giờ, mình đành phải ưu tiên hoàn thành 5 vòng nhiệm vụ, sau đó có thể đưa ra một yêu cầu với Giáo hội bên kia.”
Giang Thành hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh lại.
Không thể rối loạn được.
Một khi rối loạn, sẽ bị người dắt mũi dẫn đi.
Xác định mục tiêu và hoàn thành mục tiêu - đây chính là việc mà Giang Thành cần làm bây giờ.
Bỗng nhiên…
“Anh trai, mua diêm không anh?” Chợt có một giọng nói yếu ớt đến từ một cô gái bé nhỏ vang lên trước mặt Giang Thành.
Giang Thành cúi đầu nhìn xuống.
Đó là một cô bé khoảng 5 – 6 tuổi, mặc một chiếc váy cũ kỹ và sờn rách, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem.
Trong cơn gió lạnh tháng 12, thân hình gầy gò của cô bé run nhẹ, tạo nên một hình ảnh cực kỳ bi thương.
Giơ hộp diêm trong tay lên, cô bé ngước nhìn Giang Thành bằng đôi mắt to tròn, trong veo, đầy hi vọng.
“Bao nhiêu tiền?”
Giang Thành móc ví ra.
Hắn nghĩ đến cô bé đáng thương trong truyện cổ tích của Andersen kia.
“Anh trai, bé không cần tiền. Bé muốn cái đồng hồ kia của anh á.”
Cô bé háo hức nhìn Giang Thành.
“Đồng hồ?” Giang Thành nhíu mày, lấy chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng sẫm của Lữ quán ra, “Là vật này?”
“Vâng ạ.”
“Anh không đưa em cái này được đâu.” Giang Thành lắc đầu.
“Còn miếng thẻ bài bằng gỗ kia thì sao?”
“Cũng không được luôn.”
Giang Thành nhíu mày, dần gia tăng cảnh giác.
“Ồ… Vậy thôi, bé không bán nữa.”
Cô gái nhỏ cong môi, quay đầu, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã! Anh còn viên ngọc này nè, em chịu lấy không?”