Đội của Vương Thành đã đến đây 4 ngày rồi.
Mọi người đều đoán rằng, hầu hết 6 thành viên trong tiểu đội của bọn họ đều gặp phải xui xẻo.
Quả nhiên, giờ đã trông thấy tận mắt.
“Đúng là tên đầu chó kia.”
Giang Thành nhìn chằm chằm vào con rối gỗ ấy, để rồi bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.
Trong Lữ quán, hắn từng gặp một người đàn ông đầu lợn; và bây giờ, hắn nhìn thấy một gã đầu chó.
Chính xác hơn, phải gọi đó là con rối gỗ đầu chó mới đúng.
“Lý Nguyên vốn dĩ chỉ là một người bình thường. Về sau, anh ta bị một con chó kỳ quái tại một vùng đất cấm kỵ nào đó cắn phải trong lúc thực hiện nhiệm vụ bên ngoài thành phố. Sau một thời gian, anh ta trở nên như vậy. Tuy nhiên, nhờ họa được phúc, anh ta cũng nhận được năng lực Quỷ dị luôn.” Long Đào kể lại câu chuyện về nguồn gốc của Lý Nguyên.
Lữ quán Hoàng Hôn ở thành phố Wally không quá lớn, các thành viên đều quen biết lẫn nhau.
“Thì ra, vậy tên đầu heo kia là cũng do bị heo cắn...”
“Không phải! Tên kia bẩm sinh bị như vậy.”
“OK fine.”
Trông thấy Lý Nguyên hoàn toàn biến thành con rối gỗ, mọi người không khỏi mủi lòng một hồi.
Có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ trở thành một thành viên giữa những con rối này, sau đó chờ đợi đợt thành viên Lữ quán tiếp theo đến đây giải cứu bọn họ.
Chỉ hy vọng Lữ quán có thể nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề càng sớm càng tốt.
“Hoảng sợ, vặn vẹo, chạy thụt mạng.”
Giang Thành sờ cằm, cảm thấy có gì đó không đúng.
Khuôn mặt của Lý Nguyên cũng giống như những con rối khác, ví dụ như vẻ mặt khiếp sợ trong bộ dạng của một cái đầu chó đang vặn vẹo.
“Anh ta không để lại bất kỳ manh mối nào, không rõ là có bị tách đội hay không nữa.” Giả Nhân nói.
“Hy vọng bọn họ đừng chia nhau ra hành động.” Ngô Đức thở dài, “Gã Vương Thành kia hơi kiêu ngạo. Vốn dĩ, anh ấy không thích hợp làm đội trưởng, cứ thường xuyên phân tán đội viên mình ra với lý do là tăng nhanh hiệu suất hành động.”
Mặc dù Long Đào không được tính là thông minh, nhưng lại là người mạnh nhất trong đội. Gã có thể khiến đồng đội xung quanh cảm giác được sự an toàn, kinh nghiệm dày dặn và khá thận trọng.
Sống lâu cũng là một dạng vốn liếng; đội ngũ của Long Đào từ trước đến giờ vẫn chưa gặp phải vấn đề nào quá nghiêm trọng.
“Đi thôi! Chúng ta không thể dừng một chỗ quá lâu. Những con rối này càng lúc càng tập trung dày đặc rồi.” Long Đào bảo.
“Ừm.”
Mọi người trong đội nhìn Lý Nguyên đầu chó lần cuối, sau đó thu dọn đồ đạc rồi tiếp tục lảng tránh bọn rối gỗ xung quanh.
Đã hơn 2:00 sáng.
Đêm càng lúc càng tối mịt mùng; cái lạnh căm căm đang âm thầm ăn mòn lấy mọi người.
Lạnh băng và mệt mỏi, kết hợp với các yếu tố tâm lý như căng thẳng và sợ hãi, sẽ có thể khiến một người bình thường phải suy sụp hoàn toàn.
Trong trường hợp này, hành động đơn độc rất dễ xảy ra chuyện.
May mắn thay, các thành viên trong đội đều ở cạnh nhau.
Tuy nhiên, mới đi được chưa đầy 10 phút, Giả Nghĩa đột nhiên rên rỉ.
“Tôi... Chân phải của tôi...càng lúc càng lạnh.”
“Chuyện gì vậy?!”
Giả Nhân cả kinh, vội vàng rút dao ra rồi cắt vào ống quần bên phải của em trai mình.
Bắp đùi vốn dĩ nên trắng trẻo hồng hào, giờ đã chuyển sang màu tím tái; từng mạch máu nổi cộm lên trên bề mặt làn da cứng rắn, lộ rõ trong mắt mọi người.
“Tại sao lại như thế này?”
Dù sao đi nữa, Giả Nhân cũng không thể hiểu được tình hình trước mắt.
Lần này, cả đội không hề phân tán, tại sao em trai của gã lại bị trúng chiêu lần nữa?
Sắc mặt của Giang Thành cũng dần nghiêm túc hẳn. Hắn ấn vào bắp chân của Giả Nghĩa, chậm rãi nói: “Có lẽ... Một khi bắt đầu bị hóa gỗ thì không thể dừng lại được nữa. Chuyện biến thành con rối gỗ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Không… Không thể nào…”
Giả Nhân vò đầu bứt tóc, hai mắt đỏ hoe.
Nhìn thấy gã ta như vậy, mọi người cũng không biết nên nói gì cho phải.
Sắc mặt của Giả Nghĩa ngày càng tái nhợt, trông ốm yếu hốc hác như người chết vậy. Tuy cũng sợ hãi, nhưng cậu ta vẫn cố gắng an ủi anh trai mình.
“Anh hai, em… Em lại có thêm ký ức đây… Lần này chính là một phân đoạn hoàn chỉnh… Có lẽ em sẽ có thể cứu được mọi người.” Thời gian hóa gỗ lần này cũng là 9 phút đồng hồ.
Chân phải của Giả Nghĩa không cử động được; cậu ta bị mất tri giác, cần nhờ mọi người dìu lấy mới di chuyển được.
Nhưng cậu ấy lại trông thấy được càng nhiều ký ức hơn.
“Đó là… đó là Quỷ dị nằm trong hệ ‘Nguyền rủa’, rất cổ xưa, từ hơn 2000 năm trước…” Giả Nghĩa dựa vào trí nhớ của chính mình và những gì được lưu trữ tại Lữ quán để đưa ra phán đoán của bản thân.
“Hóa ra chính là hệ ‘Nguyền rủa’ hiếm thấy kia; thảo nào... Nhóc Nghĩa, cậu ngồi xuống trước đi, sau đó cẩn thận nói rõ cho mọi người biết.”
Ngô Đức đỡ lấy Giả Nghĩa, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi bảo cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên gần đó.
Bọn rối gỗ phía sau mọi người cũng không quá đông đúc; cả đội có thể nghỉ ngơi thêm vài phút nữa.
Sau khi sắp xếp lại câu từ một lúc, Giả Nghĩa nói: “Hơn 2000 năm trước, nơi đây có... có một tên quý tộc áp bức người dân. Ông ta... ông ta yêu cầu một thợ điêu khắc gỗ cao tuổi chạm khắc 9 con rối sao cho phải tuyệt đối trông giống như người thật. Không những thế, thời gian để hoàn thành là rất ngắn, chỉ có 30 ngày. Nếu không làm được, người thợ khắc gỗ ấy sẽ bị treo cổ trên tháp chuông...”
“9, 30...” Giang Thành âm thầm lẩm bẩm hai con số này.
“Lão thợ khắc gỗ kia vô cùng sợ hãi. Ông ta nhốt mình trong phòng, điêu khắc ngày đêm, nhưng... Nhưng sau 30 ngày, mặc dù cuối cùng ông lão cũng kịp thời hoàn thành, nhưng tên quý tộc kia lại bảo rằng: không được dùng gỗ tử đàn để điêu khắc. Rốt cuộc, ông lão vẫn bị treo cổ trên tháp chuông… Mọi người vô cùng phẫn nộ nhưng không dám chống cự. Trước khi chết, lão thợ khắc gỗ ấy đã nguyền rủa... nguyền rủa rằng, con cháu của tên quý tộc đó sẽ bị nhốt và tử vong bên trong những con rối gỗ…”
“Thì ra là thế.”