“Xong rồi, chúng ta đã bị nhốt lại.”
“Không sao! Cô Khương vừa mới lên lầu hai, có thể bảo cô ấy mở cửa cho chúng ta.”
“Nhưng chìa khóa đã bị bà cụ kia cầm theo rồi. Hay chúng ta phá cửa sổ đi, cứ thông qua cửa sổ phòng 104 mà trở về là được.”
“Quả nhiên, bà cụ ấy có vấn đề...”
Mọi người vẫn đứng tại sân sau, chuẩn bị phá cửa sổ.
Với các phòng được đánh số chẵn ở tầng trệt, khi mở cửa sổ ra thì có thể đi thông đến sân sau và xung quanh cũng không có hàng rào bảo vệ.
Nhưng ngay khi cả đám chuẩn bị hành động, chợt có một tiếng thét đầy sợ hãi vang lên từ tầng 2.
“A...!!!”
Giọng nữ, chính là chất giọng của Khương Tiểu Linh.
Ngay lập tức, ai nấy đều biết đã có chuyện xảy ra.
Cổ họng của Lý Mãnh có cường độ khá lớn, thế nên gã vội vàng hô: “Cô Khương, xảy ra chuyện gì thế?”
Đùng!!!!
Đáp lại lời Lý Mãnh hỏi là một tiếng vang thật lớn, chính là âm thanh khi đóng cửa.
Theo phương hướng của âm thanh, đó hẳn là căn phòng số 204, nơi mà Nghiêm Minh từng ngủ đêm qua.
“Chết tiệt!”
“Cô Khương, cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
Lý Mãnh lại rống to lên.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa sổ của căn phòng 204.
Lần này, đã có tiếng hồi âm.
“Có thể...”
Dường như giọng nói của Khương Tiểu Linh còn xen lẫn vài âm thanh nức nở.
Nhưng cô ta không bước ra ngoài khung cửa sổ, thay vào đó là nói vọng từ bên trong căn phòng ra ngoài.
Cùng lúc đó, có tiếng động vang lên liên tục, tựa như ai đó đang đập cửa dồn dập vậy.
Hứa Mặc lập tức đoán được tình huống trên kia, ắt hẳn là lúc đi xuống dưới lầu thì giáp mặt với bà cụ. Gã vội vàng lên tiếng: “Cô Khương, khóa trái cửa phòng. Nhớ ấn vào nút khóa cửa! Bà ta sẽ không thể nào dùng chìa khóa để mở cửa từ bên ngoài được.”
“Được rồi, tôi... Tôi sẽ làm ngay...” Có âm đáp lời của Khương Tiểu Linh vọng ra.
Xem ra, Hứa Mặc đoán không sai.
Lúc này, cô ta đang dùng cả cơ thể mình để chống cửa.
Lý Mãnh lại rống lên: “Cô Khương, hay cô thử mở cửa rồi đấm cho bà cụ kia một đấm? Bà ấy cao tuổi rồi mà!”
“Bà ấy đang cầm dao...”
Giọng nói yếu ớt của Khương Tiểu Linh từ tầng 2 vọng xuống.
Một lát sau, cuối cùng cô ta cũng đến bên cạnh cửa sổ.
Mọi người nhận ra sắc mặt của cô ấy trắng bệch, và dường như từ đáy mắt còn có nước mắt ướt nhòe tại đó.
Mà bên kia, tiếng đập cửa kia vẫn không hề dừng lại.
Đùng đùng đùng...
Thời điểm này, Khương Tiểu Linh vẫn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm.
“Cô Khương, hay cô nhảy xuống đây đi. Tôi có thể bắt được cô.” Lý Mãnh vươn cánh tay robot ra.
“Nhưng... Nhưng đây là tầng 2.” Khương Tiểu Linh đứng bên cửa sổ với sắc mặt tái nhợt. Tiếng đập cửa vẫn vang dội liên tục như trước, tựa như bà cụ kia sẽ có thể xông vào phòng bất cứ lúc nào.
“Lầu 2 không cao lắm đâu. Hồi cái thời còn đi học, thậm chí tôi đã từng nhảy xuống đất từ lầu 3 để trốn học đấy.” Lý Mãnh hét lớn.
Hoàng Sơn giật thót cả tim, quay đầu nhìn gã: “Anh Lý dũng mãnh đến thế à?”
“Ừ, sau vụ đó thì tôi nằm liệt giường hơn nửa năm...” Lý Mãnh gãi đầu, cười ngượng nghịu.
Cuối cùng, Khương Tiểu Linh vẫn nhảy.
Đúng như lời Lý Mãnh nói, lầu 2 quả thật không cao.
Hơn nữa, gã cũng đủ cường tráng để có thể bắt gọn Khương Tiểu Linh.
Khương Tiểu Linh vẫn chưa hoàn hồn, chỉ vội vàng ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ phòng 204 rồi run rẩy mở miệng: “Tôi vừa đi tới cầu thang là đã gặp bà cụ kia. Vốn dĩ định nói lời chào hỏi, ai ngờ bà ấy lại đột nhiên đi vào phòng 101, sau đó xách theo một cây dao phay xông ra...”
Toàn bộ quá trình cũng rất đơn giản, nhưng nghe xong thì quả thật có chút kinh tâm động phách.
Ai mà ngờ được, một bà cụ vẫn còn rất bình thường vào đêm hôm trước, ấy thế mà đột ngột cầm dao rượt đuổi người ta?
“Này, tiếng đập cửa dừng lại rồi.” Nghiêm Minh nói.
Sau khi Khương Tiểu Linh nhảy xuống, chỉ 1 - 2 phút đồng hồ sau thì tiếng đập cửa cũng đã biến mất.
“Bà cụ kia muốn chạy trốn à?”
“Chẳng lẽ bà ấy chính là chân tướng đang bị che giấu kia?”
“Cứ phá cửa sổ trước đã! Đợi lát nữa, tôi sẽ xử bà ấy!” Lý Mãnh là người có thể hình cường tráng nhất, thế nên bèn giành ngay những việc cần đối đầu tay đôi thế này.
Gã đấm vào cánh cửa sổ của căn phòng 104.
Sau một tiếng vỡ nhẹ, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
Nhờ có cánh tay robot, Lý Mãnh cũng không lo mình bị mảnh thủy tinh cứa đứt tay. Do đó, gã vung quyền cực kỳ càn rỡ.
Từ vị trí kính vỡ, mọi người nhanh chóng di chuyển từ sân sau vào bên trong căn phòng 104.
“Nấp đằng sau lưng tôi đi! Để tôi chống mắt xem bà cụ kia có thể làm được gì.
Lý Mãnh mở cửa căn phòng 204 ra.
Thế nhưng mà...
Gió rét thổi vào.
Hành lang hoàn toàn trống vắng, mà trên tầng 2 cũng chẳng vọng xuống bất cứ một âm thanh nào.
Nếu tính kỹ về mặt thời gian, ắt hẳn bà cụ kia đã chạy khỏi căn homestay này rồi.
Xung quanh căn homestay này đều là bụi cây thấp bé, trong khi bên ngoài có mưa phùn bay tán loạn, sương mù dày đặc lan tràn và sắc trời âm u và nặng nề. Nếu chạy vào giữa khu vực bụi cây đó, sẽ rất dễ bị mất phương hướng.
“Đây là... xăng à?” Vừa đi ra khỏi phòng 104, Hứa Mặc chợt đi tới bên cạnh cánh cửa của phòng 101.
Nơi có đó hai thùng chất lỏng không rõ là chất gì.
Ngửi thử cái mùi hăng hắc kia, Hứa Mặc lập tức nhíu mày.
“Bà cụ kia muốn thiêu chết chúng ta ư?” Hoàng Sơn đi đến bên cạnh thùng xăng, trông cực kỳ sợ hãi.
“Nhưng chồng của bà ấy vẫn đang ở đây mà? Thân bị bệnh nặng, ông cụ không thể nào chạy xa được. Chẳng lẽ bà ấy còn muốn thiêu chết luôn chồng mình sao?” Lý Mãnh hỏi.
“Mấy chục năm vợ chồng, dù sao đi nữa thì vẫn có chút tình cảm chứ nhỉ?” Nghiêm Minh hơi nghi hoặc.
Một khi đổ xuống hai thùng xăng này, ngọn lửa bốc lên; cơn mưa phùn ngoài kia sẽ chẳng thể nào dập tắt nổi trận hỏa hoạn đó.
Mặc dù mọi người có thể kịp thời chạy ra sân sau, nhưng... ngộ nhỡ ngoài rìa sân sau cũng có chất dẫn lửa thì sao?
Dù sao đi nữa thì căn homestay này vẫn là tài sản của bà cụ kia.
Ai mà biết bà ta đã bày vẽ ra trò trống gì ở địa phương này trong suốt biết bao năm nay.
“Mọi người còn nhớ thi thể ở sâu sau không?” Giang Thành vẫn bình tĩnh nhắc nhở: “Nam giới, người già, khoảng 65 - 75 tuổi, chết trong hơn 2 năm nay.”
Nghiêm Minh run bắn cả người lên. Gã tỏ vẻ khó tin, chậm rãi đi tới cửa phòng 101.
“Chẳng lẽ... Không thể nào.”
Gã từ từ đẩy mở cửa phòng 101 ra.
Căn phòng vẫn tối tăm như trước, không được bật đèn.
Nhờ ánh sáng từ hành lang, mọi người có thể miễn cưỡng nhìn rõ, vẫn có một người đang nằm đắp chăn trên giường.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho khan khiến người ta vừa nghe là cảm giác cực kỳ khó chịu ấy vẫn vang lên như trước.
Nghiêm Minh sa sầm cả mặt, nhấc chân tiến vào bên trong rồi bật đèn phòng lên.
Ánh sáng hơi lờ mờ.
Gã đi tới cạnh giường, xốc mạnh tấm chăn lên.
“Thứ này... Đây là... Ma-nơ-canh à?”
Kẻ đang nằm trên giường lúc này chỉ là một con ma-nơ-canh bằng nhực plastic trong tư thế co ro cả người.
Nó còn ôm thêm một cái máy ghi âm cũ kỹ trong lồng ngực; lúc này, băng cassette bên trong vẫn đang chuyển động đều đều.
Tiếng ho khan mà mọi người nghe thấy chính là từ trong chiếc máy ghi âm này phát ra.
Cảnh tượng trước mắt đã khiến ai nấy đều khiếp sợ.
“Thì ra... Ông cụ từng đón tiếp tôi cách đây 3 năm về trước cũng đã chết rồi.”
Hoàng Sơn thở dài, không thể không than thở nhẹ một câu.
Thi thể ở sân sau kia có thời gian tử vong là hơn 2 năm.
Điều này chứng tỏ rằng, sau khi vụ án cô dâu kia xảy ra không lâu, ông chủ căn homestay cũng đã chết, mà còn chết rất thê thảm.
“Bây giờ, chúng ta nên làm gì đây?” Nhìn cảnh tượng trong phòng, Lý Mãnh mở lời hỏi thăm.
Hứa Mặc đề nghị: “Niêm phong hai thùng xăng này, sau đó lập tức tìm kiếm thi thể thứ 3. Căn homestay này có cổ quái, chúng ta không thể ở lại quá lâu!”
“Có lý! Bắt tay vào việc ngay đi!”
Với một căn homestay âm u cũ nát thế này, mọi người chẳng muốn ở lại lâu hơn 1 giây nào nữa.
Bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm đến cái được gọi là chân tướng bị ẩn giấu hay mấy phần thưởng bổ sung linh tinh kia.
Điều quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ!
Đến tận thời điểm này, Giang Thành mới nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Có lẽ tôi biết thi thể thứ 3 đang ở đâu.”