• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy thanh âm khàn khàn này, mọi người đồng loạt nhìn nhau.

Quả nhiên, còn người sống sót!

Khả năng sinh tồn và ý chí cầu sinh của con người là không thể xem thường.

6 ngày, gần như không ngủ, làm thế nào mà người đó có thể sống sót qua 6 ngày cơ chứ?

“Đúng vậy! Chúng tôi là đội cứu viện đến từ thành phố Wally.” Long Đào đáp to.

Tiểu đội của lữ quán Hoàng Hôn... kể như là một đội cứu viện không chính thức.

Nhưng cũng không phải nhóm lừa đảo.

Mặc dù bây giờ, ai nấy cũng đều bị mắc kẹt cả.

“Thật tốt quá... Đã 6 ngày trôi qua, chúng tôi... Cuối cùng cũng có hi vọng rồi.”

Thanh âm khàn khàn kia tràn đầy hưng phấn.

Ngay sau đó, một nhóm 5 người thận trọng bước ra từ phía sau sân vườn.

Trong lúc di chuyển, bọn họ vẫn nhìn xung quanh.

Giang Thành nhìn kỹ một hồi.

Cả 5 người bọn họ vẫn mặc những bộ đồ Tây trang mỏng tênh giữa thời tiết lạnh giá chết tiệt này.

Họ run lên vì lạnh, môi nứt nẻ tím tái, còn khuôn mặt thì xanh xao hốc hác, gò má gầy guộc, quanh mắt có quầng thâm sẫm màu và tóc tai bù xù rũ rượi.

“Tôi… Tôi là Peter York, thị trưởng đương nhiệm của thành phố Doro. Họ… là đoàn đội duy nhất còn sót lại của tôi…”

Người dẫn đầu liếm lấy đôi môi nứt nẻ, cố gắng nói rõ từng chữ.

Thanh âm của gã đầy sự mệt mỏi; hai mắt của anh ta đỏ ngầu, trong khi con ngươi màu vàng nhạt lấp lóe tỏa sáng nhẹ; mái tóc quăn vàng óng của người này trông khá bẩn thỉu… Khó có thể tưởng tượng nổi, mấy ngày nay ông ta đã sống sót bằng cách này.

“Trông các anh không giống người của bên Chính phủ…”

Peter York gồng người đứng thẳng lên, cố gắng để bản thân trông bớt chật vật.

Vị thị trưởng trẻ trung độ chừng 30 tuổi này duỗi tay kéo thẳng lại phần cổ áo rách nát, cố gắng kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình. Gã hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước mặt Long Đào.

Gã chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán được, rằng người đàn ông cao lớn khỏe mạnh này chính là đại ca của tiểu đội trước mặt. Vì vậy, Peter York chìa tay ra.

“Lữ quán Hoàng Hôn? Hay bên Giáo hội?”

“Cậu biết khá nhiều đấy.”

Long Đào cũng bắt lấy tay người đối diện.

“Lữ quán.” Gã nói.

“Tốt lắm! Xem ra, chúng ta còn có hy vọng.” Gương mặt tái nhợt của Peter York hiện lên một nét vui mừng, nhưng 4 thành viên trong nhóm của gã lại không hiểu lắm.

“Ngài thị trưởng, lữ quán Hoàng Hôn là gì thế?” Một thành viên trẻ tuổi trong đội thắc mắc, “Bọn họ còn mạnh hơn phe Chính phủ của thành phố Wally luôn à?”

“Tất nhiên là không.” Peter York quay sang nhìn người này.

“Nhưng bọn họ là có hiểu biết nhiều hơn về những thứ Quỷ dị. Cái mà chúng ta đang cần bây giờ không phải là vũ khí nóng mạnh mẽ, mà là một nhóm người hiểu được Quỷ dị.”

“Ừm…”

Thành viên trẻ tuổi kia nửa hiểu nửa không, chỉ có thể tự vò đầu bứt tai, không nói thêm gì.

Peter York lại nhìn sang Long Đào.

“Chẳng hay anh là…”

“Long Đào.”

“Anh Long, anh có vững tin đủ khả năng phá giải lực lượng Quỷ dị bao trùm cả thành phố này hay chưa?”

Gã rất lịch sự.

“Chưa tự tin hoàn toàn.” Long Đào thành thật trả lời.

“Vậy cũng là có tự tin!”

Peter York phấn khởi hẳn.

Tiếp theo, hai đội bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.

Tiểu đội của Long Đào bèn phân phát cho đám người kia một ít nước ngọt và bánh quy khô.

Peter York và những thành viên còn lại cũng bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm của họ trong thời gian này.

“Trên thực tế, chuyện xảy ra từ 8 ngày trước…” Peter York uống một ngụm nước ấm, “Thật may mắn, đêm đó tôi không có ở nhà, mà ở tại một công trường xây dựng thuộc vùng ngoại ô để thảo luận vấn đề kinh phí với người phụ trách dự án kỹ thuật...”

Vào cái đêm cách đây 8 ngày, hầu như tất cả những người đang ở trong nhà đều bị biến thành con rối gỗ.

Đối với những ai đang ngủ say, 30 giây là quá ngắn ngủi – rất nhiều người đã không kịp thời phản ứng.

Sau đó, những con rối gỗ bên trong các ngôi nhà lần lượt xuất hiện trên đường phố.

Những người sống sót biết rằng họ không thể tiến vào trong nhà, nhưng lại không biết quy tắc liên quan đến việc ‘không thể để nhiều hơn 9 con rối gỗ nhìn chằm chằm.’

“Con rối gỗ càng ngày càng nhiều, trong khi tôi có biết đến sự tồn tại của lữ quán Hoàng Hôn các người. Thế cho nên tôi bèn tìm đến nơi... Ai mà ngờ…” Peter York liếc Long Đào, “Lữ quán của các người cũng chỉ... chỉ có thể kịp thời gửi đi tin tức cầu cứu…”

“Làm cách nào mà các cậu sống sót qua 8 ngày này?” Long Đào hỏi.

“Đội của tôi trước đây có hơn 30 người.” Peter York cười khổ, “Để tìm ra quy tắc ẩn, giờ chúng tôi chỉ còn lại 5 người.”

Sau khi một nhóm các đội viên hóa thành rối gỗ, rốt cuộc bọn họ cũng tìm ra quy tắc ‘không thể để nhiều hơn 9 con rối gỗ nhìn chằm chằm vào’. Trong suốt 8 ngày này, cả bọn vẫn luôn tránh né đội quân rối gỗ.

Những lúc quá buồn ngủ, cả đám tìm đến một nơi nào đó vắng vẻ, có ít con rối rồi thay phiên nhau ngủ trong khoảng 10 phút.

Trong lúc hai bên giao lưu, Giang Thành liên tục nhíu mày.

“Cậu Giang, cậu lo lắng chuyện gì thế?”

Hoàng Đệ nhận ra vẻ mặt của Giang Thành không được bình thường cho lắm, thế nên lập tức hạ giọng hỏi.

Dọc theo đường đi, gã cảm thấy thanh niên này đa phần là khá trầm tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc đặc biệt.

Giang Thành liếc sang Hoàng Đệ, nặng nề đáp: “Khi Giả Nghĩa bị biến thành rối gỗ lần đầu tiên, cậu ta đã viết ra 6 chữ. Bây giờ, chúng ta đã có thể hiểu được các từ như ‘rối gỗ’ hay ‘điêu khắc’… Nhưng vẫn còn một từ cuối cùng không thể hiểu nỗi.”

“9 ngày?” Hoàng Đệ cũng nhớ ra.

“Đúng vậy.”

9, ám chỉ 9 con rối gỗ, là con số mà gã quý tộc kia yêu cầu.

Tương ứng, quy tắc thứ hai chính là không thể bị nhiều hơn 9 con rối gỗ nhìn chăm chú.

30 là thời hạn mà tên quý tộc kia đưa ra. Lão điêu khắc già đã nhốt mình trong nhà suốt 30 ngày, dốc hết tâm huyết để tạo ra 9 con rối giống y hệt người thật.

Quy tắc thứ 3 tương ứng chính là không được ở trong nhà quá 30 giây.

Nhưng ‘9 ngày’ mà Giả Nghĩa đã viết lần trước lại ám chỉ điều gì?

Câu chuyện về nguồn gốc của lời nguyền cũng như các quy tắc được mọi người phát hiện ra đều không liên quan gì đến cụm từ ‘9 ngày’ cả.

“Giả Nghĩa chỉ bị hóa rối gỗ bán phần. Ký ức mà cậu ta từng nhận được đã bị thiếu hụt. Ắt hẳn phải có một quãng ký ức liên quan đến 9 ngày.” Hoàng Đệ nói.

“Anh Hoàng, bên trong Lữ quán có ghi lại ví dụ nào liên quan đến các sự vụ nguyền rủa mà có giới hạn thời gian hay không?” Giang Thành cảm thấy bản thân còn thiếu kiến thức ở phương diện hiện tại, sau này trở về cần phải học tập thêm.

“Có chứ! Rất nhiều trường hợp nguyền rủa chỉ kéo dài mấy ngày mà thôi, nhưng nếu không phá giải được...” Hoàng Đệ hiểu ý Giang Thành, thế là lập tức sa sầm cả mặt.

Gã nhìn lên bầu trời trầm thấp âm u.

Theo các trường hợp trước đó, khi hết thời gian, tất cả những ai bị nguyền rủa đều sẽ biến mất cùng với lời nguyền.

Nếu 9 ngày là giới hạn...

…thì bây giờ chỉ còn lại 1 ngày.

Giang Thành liếc nhìn Giả Nghĩa đang ngồi trên băng ghế, hạ giọng nói với Hoàng Đệ: “Tôi chỉ phỏng đoán mà thôi, không có chứng cớ xác thực.”

“Nhưng ngộ nhỡ…”

“Nếu không có gì thay đổi, dựa theo tốc độ hóa rối gỗ của Giả Nghĩa, cậu ta sẽ hoàn toàn biến trở thành con rối khi chưa tròn một ngày.”

Cúng lúc đó, Peter York và những người khác cũng phát hiện ra tình hình của Giả Nghĩa.

Gã có vẻ ngạc nhiên và hơi khó hiểu.

“Anh bạn này… có năng lực Quỷ dị rất đặc biệt, đúng không? Không ngờ là có thể kiên trì lâu đến vậy.”

“Ừ.” Long Đào không nói gì nhiều.

Giang Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, tiếp tục chủ đề. Hắn nhìn thẳng Peter York, hỏi: “Ngài thị trưởng, anh là cư dân thuộc đại lục phương Tây à?”

“Tổ tiên của tôi là người phương Tây, đã di cư đến nơi này cách nay khoảng 2000 năm.” Peter York đáp.

“Ngài thị trưởng đã bao giờ nghe nói đến cái tên hoặc dòng họ Henry hay chưa?” Giang Thành nhìn thẳng vào mắt gã, hỏi thẳng.

“Tôi… đương nhiên là có nghe nói qua.”

Peter York hơi biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK