Bầu không khí trên sân thượng hơi quái dị.
Mọi thứ chợt chìm vào một khoảng lặng.
Giữa thế giới tối tăm, cơn mưa lạnh băng vẫn tiếp tục xối vào cơ thể của từng người, thả những giọt nước xuống mặt bùn trong bồn hoa, dung hòa vào dòng nước đọng nhộn nhạo bên dưới.
“Nếu...” Hoàng Sơn sờ đầu, do dự hỏi: “Nếu cô Khương bổ sung mấy lỗ hổng kia, ví dụ như mua thêm một chiếc máy phát thanh dùng riêng cho tiếng đập cửa ở căn phòng số 204, vậy chẳng phải kế hoạch này sẽ hoàn hảo sao? Bất kể kết quả như thế nào, dù bị cho vào diện tình nghi, cô Khương đều có thể thoát tội thành công.”
Kế hoạch của Khương Tiểu Linh có thể dẫn đến nhiều kết quả, mà kết quả tốt nhất chính là thân phận bà cụ của cô ta không bị bại lộ, hay cô ấy có thể tìm ra món đồ đáng giá mà chồng của cô ấy đã để lại cách đây 3 năm, đồng thời có thể hoàn thành luôn nhiệm vụ vòng 2 này.
Nhưng vì một vài sơ hở của ngày hôm nay, cô ta đang phải đối diện với kết quả tồi tệ nhất.
“Không có chữ ‘nếu’ ở đây! Anh Hoàng, chúng ta phải tập trung vào hiện tại.” Hứa Mặc nhắc nhở.
“Đúng vậy, nhưng... Chúng ta nên... Chúng ta nên làm gì tiếp theo bây giờ?”
Hoàng Sơn nhìn Khương Tiểu Linh đang lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn sang mấy người còn lại.
Gã đưa tay lau đi lớp nước mưa lạnh lẽo trên mặt, để rồi nhận ra bầu không khí có chút vi diệu.
Liệu cậu Giang có tiếp tục giết người hay không?
Một dao mà Giang Thành giết Lý Mãnh ban nãy có tốc độ quá nhanh; khoảng cách chỉ là 4 bước, thậm chí gã còn không kịp nhìn rõ khoảng cách chóng vánh kia. Giờ ngẫm lại, gã vẫn còn hoảng sợ.
Lúc này, Giang Thành bèn quay sang nói với Khương Tiểu Linh: “Mất 3 năm, cô vẫn không tìm được vật nhỏ đáng giá kia. Hiển nhiên, cô đã không hiểu rõ người đàn ông từng chết dưới tay mình.”
“Chẳng lẽ anh biết chiếc nhẫn ấy ở đâu à?” Khương Tiểu Linh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Giang Thành.
Giang Thành đã đoán đúng, quả nhiên là một chiếc nhẫn.
“Tôi đoán nhé.” Giang Thành bình tĩnh đáp lại, “Hẳn là nằm trong ba lô hoặc túi xách của cô.”
“Sao lại thế chứ? Túi xách của tôi...” Sắc mặt của Khương Tiểu Linh hơi thay đổi.
“Hóa ra cô chưa bao giờ tìm tòi cẩn thận bên trong túi xách của mình à?”
“Tôi...”
Sắc mặt của Khương Tiểu Linh đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ta tái mặt hơn, cũng hoảng loạn hơn.
Khương Tiểu Linh vội vàng chạy vào bồn hoa giữa sân thượng, nhặt cây xẻng trong vũng nước lên trước khi chạy đến một mảnh đất phẳng khác, cuối cùng là bắt đầu đào xới tại vị trí đó.
Trông bộ dạng này, đúng là cô ấy đã chôn túi xách của mình xuống bồn hoa này vào 3 năm về trước.
“Diện tích của bồn hoa này còn rất lớn. Lúc trước, thì ra cô Khương đã không phát hiện ra thi thể này trong lúc chôn cái túi xách kia xuống.”
Hoàng Sơn bất giác nói một câu, nhưng quả thực là gã cảm thấy mọi chuyện vô cùng khó tin.
“Đã 3 năm qua, cô Khương tìm khắp mọi ngóc ngách trong căn homestay này, lại chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm bên trong chiếc túi xách của mình à?”
“Có lẽ đó chính là điểm mù trong tư duy.” Nghiêm Minh nói: “Chồng của Khương Tiểu Linh nói là đã giấu chiếc nhẫn ở đâu đó trong căn homestay này, thế nên cô ta luôn nghĩ rằng nơi ẩn giấu phải là một vị trí nào đó của căn homestay ... Không may thay, chiếc túi xách của cô ta cũng đang nằm trong căn homestay vào thời điểm ấy. Người chồng kia làm như vậy là muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho Khương Tiểu Linh, muốn để cô ấy tình cờ phát hiện ra món quà đó trong lúc mở túi xách ra.”
“Ủa? Mà khoan đã! Đây rõ ràng chính là một kịch bản cầu hôn cơ mà?”
Hoàng Sơn chợt nhớ lại; khi cầu hôn bạn gái lúc trước, gã từng giấu chiếc nhẫn cầu hôn vào bên trong chiếc bánh ga-tô.
Sau đó, gã bị bạn gái chê là kịch bản này đã lỗi thời quá rồi.
“Không sai.” Giang Thành bổ sung, “Tôi nghĩ rằng, những bài thông cáo báo chí ở thời điểm đó hẳn là đã sai lầm mất rồi, mà ngay cả mớ hồ sơ lưu trữ bên trong Sở Trị an cũng sai nốt. Cô Khương và người đàn ông kia cũng chưa hề kết hôn. Bọn họ chỉ đang hẹn hò yêu đương mà thôi.”
“Nhưng như vậy lại càng không đúng.”
Hoàng Sơn đột ngột không hiểu.
Gã hỏi: “Nếu là vì tạo niềm vui bất ngờ, vậy anh ta không nên nói trước cho cô Khương biết là anh ta có giấu một chiếc nhẫn chứ nhỉ? Thay vào đó, anh ấy nên chờ cô Khương tự mình phát hiện mới phải. Hay chẳng lẽ là do... Anh ta.... Ngay khoảnh khắc mà anh ta bị giết kia...”
Hoàng Sơn đột nhiên tự vỗ vào đầu mình.
Rốt cuộc, gã đã hiểu được cụm từ ‘đại triệt, đại ngộ’ là cảm giác gì.
Người đàn ông kia ắt hẳn đã âm thầm cất kỹ chiếc nhẫn, chuẩn bị cầu hôn, nhưng kết quả đã không xảy ra như mong đợi. Anh ấy không đợi kịp đến lúc cô Khương phát hiện ra chiếc nhẫn kia, thay vào đó là đối diện với một dao xuyên tim ngay thời điểm ấy.
Anh ta ngã xuống giữa vũng máu, để rồi trong lúc hấp hối lại kịp thời thì thào với Khương Tiểu Linh rằng, anh đã giấu đi một chiếc nhẫn cực kỳ có giá trị trong căn homestay này.
Sau đó, Khương Tiểu Linh đã chôn vùi đi tất cả những gì liên quan đến thân phận của mình ngay trên sân thượng này, cải trang thành bà cụ để ở lại đây, vừa để tránh né điều tra, cũng là vì tìm kiếm chiếc nhẫn ấy.
Cũng trong lúc này...
Khương Tiểu Linh đã đào ra được cái túi xách dính đầy bùn đất kia,
Cô ném cây xẻng đi; mái tóc dài ướt sũng xõa tung, dính lác đác vào gương mặt cô.
Loảng xoảng... Loảng xoảng...
Dường như đôi tay của Khương Tiểu Linh hơi run rẩy; cô đổ mạnh hết mọi thứ trong chiếc túi ra.
Trong đó có đồ trang điểm, trang sức hay những thứ linh tinh khác.
Giống như một số phụ nữ khác, túi xách của cô khá là lộn xộn, chứa đủ thứ lặt vặt bên trong.
“Nhẫn?”
Giang Thành là người đầu tiên nhìn thấy.
3:00 chiều, giữa cơ mưa tầm tã, thế giới đang chỉm lỉm vào bóng tối.
Chiếc nhẫn kia lại giống như một ngôi sao sáng chói nhất trên bầu trời đêm; dù nằm trong đống bùn lầy, nó lại cực kỳ chói mắt.
“Quả thật rất đáng giá, đủ để một người bình thường sống sung sướng cả đời.”
Giang Thành nhanh chóng phán đoán ra giá trị của chiếc nhẫn này.
Nhưng hắn vẫn còn một thắc mắc nhỏ.
Lúc này, sắc mặt của Khương Tiểu Linh cũng không phải là mừng rỡ, trái lại còn có vẻ hoảng loạn hơn. Cô run rẩy duỗi tay, nhặt lấy chiếc nhẫn giữa đống sình lầy ướt át...
Giang Thành bèn bình tĩnh suy đoán lại một lần.
“Thì ra là thế.” Hắn cười nhẹ, vì rốt cuộc cũng đã tự cởi bỏ được một chút nghi hoặc cuối cùng, “3 năm trước, cô đã giấu sẵn thanh hung khí mà bản thân định dùng để giết người đàn ông kia ngay trong chiếc túi xách này, đúng không?”
Khương Tiểu Linh không trả lời, chỉ ngồi yên giữa màn mưa lớn. Cô kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kia; mái tóc dài xõa tung khiến cô trông thật khổ sở.
Cũng chẳng rõ cô đang suy nghĩ gì ngay thời điểm này.
Hoàng Sơn hỏi: “Nói như vậy, trong lúc giấu chiếc nhẫn vào túi xách, người đàn ông kia cũng đã trông thấy con dao ấy luôn rồi? Có lẽ anh ta không hề biết là con dao này sắp được dùng để giết mình, hoặc là anh ấy lại...”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Tiểu Linh, dường như gã đã nhận ra một điều gì đó, cuối cùng là chẳng thể nói tiếp được lời nào.
Giang Thành lắc đầu, cuối cùng bèn nhìn vào Khương Tiểu Linh rồi lập tức nói: “Đi thôi! Nhờ mọi người giúp tôi cùng khiêng cái xác kia vào sân sau nhé.”
“Hả... Vậy là xong à?” Hoàng Sơn hỏi.
“Đương nhiên! Tôi cũng đâu còn chuyện gì khác để bận rộn đâu?”
Giang Thành nhún vai, sau đó nhếch chân bước đến bên cạnh thi thể của Lý Mãnh.
Lúc này, thi thể vẫn còn ấm.
Lý Mãnh vẫn còn nắm con dao gấp rỉ sét kia trong tay, thoạt nhìn cứ tưởng là tự tử; chẳng qua, phương hướng mà mũi dao đâm vào lại không hợp lý cho lắm.
Giang Thành vẫn đeo găng tay, vừa chuẩn bị khom lưng nhấc thi thể lên thì chợt có một giọng nói đột nhiên vọng đến từ sau lưng.
“Chờ một chút...”
Đó là giọng nói của Khương Tiểu Linh.
“Để tôi giúp anh bổ sung toàn bộ chân tướng.”
Giang Thành xoay người lại, bình tĩnh nhìn Khương Tiểu Linh.
Ba người còn lại cũng nhìn sang.
Hiện tại, Khương Tiểu Linh trông rất khổ sở; cô cụp mắt xuống, thể hiện ra một kiểu tâm trạng cực kỳ uể oải.
Cô ta bắt đầu kể lại hết mọi tiền căn hậu quả, và câu chuyện ấy cũng không khác lắm với những gì mà Giang Thành suy đoán. Mọi chuyện đều bắt đầu từ người chị gái của cô ấy.
Không ngoài dự đoán, chị gái của Khương Tiểu Linh bị người đàn ông kia lừa gạt tình cảm, cuối cùng đã tự sát. Tiếp theo, cô ấy ôm một nỗi hận thù chất ngất mà tìm cách tiếp cận người đàn ông này...
“Woaa.... Rõ ràng đây chính là kịch bản máu chó của thế kỷ trước mà.” Hoàng Sơn thì thầm một câu.
Đến lúc này, chân tướng ẩn giấu đã được phơi bày hoàn toàn.
Không bao lâu sau, điện thoại di động của mọi người đều nhận được một tin nhắn.
[Chân tướng bị che giấu: Hoàn thành 100%...]
Nếu không có biến cố gì khác xảy ra, phần thưởng đặc biệt cuối cùng chắc chắn sẽ thuộc về Giang Thành.
Bốn người khiêng thi thể Lý Mãnh vào sân sau, chôn gã ấy xuống đất.
Mà Khương Tiểu Linh vẫn ngồi lại ngay bồn hoa trên sân thượng; cũng chẳng ai đến quấy rầy cô ta.
Đến lúc nhóm 4 người Giang Thành rời đi, cô ta cũng không xuất hiện lần nào nữa.
...
“Phù... Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.”
Mãi cho đến khi ngồi trên một chiếc taxi trở về, Hoàng Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cơn mưa vẫn mịt mùng bên ngoài cửa kính ô tô; sương mù giăng lối, tầm nhìn phía trước cực kỳ hạn chế.
Bác tài xế cũng không dám lái xe quá nhanh.
Mãi cho đến 6:00 tối, nhóm 4 người mới trở lại vùng trung tâm thành phố.
“Tách nhau ra tại đây đi. Lần này, đúng là nhờ cả vào cậu Giang đấy.”
“Không có chi! Chuyện nhỏ thôi mà.”
Giang Thành và 3 người khác tạm biệt nhau tại vị trí giáp ranh giữa khu đô thị mới và khu phố cổ thành phố.
Mọi người trao đổi phương thức liên lạc lẫn nhau, vì biết đâu sau này còn có thể gặp lại.
Thành phố này đã hoàn toàn tối tăm vào lúc 6:00 tối.
Sương mù dày đặc ngự trị ngay trên đầu của những tòa nhà bằng sắt thép.
Những ánh đèn neon đầy màu sắc trông có vẻ mơ hồ hơn giữa màn mưa và lớp sương mù dày đặc kia. Khách bộ hành đang trùm kín áo mưa, vội vội vàng vàng rảo bước giữa mảng đèn hỗn loạn.
Trên không trung, mùi rỉ sét như có như không vẫn phảng phất đâu đó.
Nhìn bóng dáng Giang Thành dần biến mất trong sương mù dày đặc, Hoàng Sơn nói ra một nghi hoặc cuối cùng trong lòng mình: “Tính ra, Lý Mãnh chỉ giết 1 một người, mà Khương Tiểu Linh lại liên tục giết người bạn trai kia, ông chủ của căn homestay và thanh niên làm trong quán bar, ước chừng 3 người... Tại sao cậu Giang lại không chọn giết cô ấy?”
“Có lẽ do mức độ nguy hiểm của Khương Tiểu Linh thấp hơn Lý Mãnh.” Nghiêm Minh suy đoán như vậy.
“Quả thật là thế! Nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác.” Ánh mắt của Hứa Mặc nghiêm túc dần, “Mọi người đã bỏ sót một chi tiết.”
“Chi tiết gì?” Nghiêm Minh hỏi.
“Sau khi giật con dao gấp kia ra, cậu Giang đã đưa con dao ấy cho Khương Tiểu Linh xem qua.” Hứa Mặc nói: “Cậu Giang vẫn luôn đeo găng tay, mà Khương Tiểu Linh thì không.”
“Nhưng dù là thế...” Nghiêm Minh chợt giật mình tỉnh táo, nhìn thẳng về phía mà Giang Thành vừa rời đi, “Trên cán của con dao gấp ấy có dấu vân tay của Khương Tiểu Linh à?”
......
Buổi tối, lúc 6:30.
Giang Thành đi xuyên qua màn sương mù dày đặc của đêm tối, dạo bước giữa sự ảm đạm từ những ánh đèn xung quanh.
Phố xá khá vắng vẻ, chỉ thưa thớt một vài khách bộ hành. Không gian hiện tại rất yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng mưa mà thôi. Giang Thành rất thích loại cảm giác này, dù cơ thể vẫn đang lạnh băng vì ướt đẫm.
Nhìn ánh đèn neon mơ hồ ở phương xa, hắn chậm rãi thở hắt ra rồi dừng bước ngay tại một góc phố tối tăm dưới màn mưa.
“Tới phát thưởng ư?” Giang Thành thản nhiên mở miệng.
Ở phía trước cách đó không xa, có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng tựa lưng vào đường ống trợn trượt rách nát.
Căn cứ vào phần cằm lộ diện, đó hẳn là người từng đưa tấm danh thiếp cho hắn lần trước.
“Xin chào Ứng cử viên số 13 đáng kính! Đây là phần thưởng đặc biệt thuộc về cậu.”
Tiến gần hơn một chút, người đàn ông áo choàng đen kia đưa phần thưởng cho Giang Thành.
[Một địa chỉ.]
[Một hộp gỗ.]
Trên tờ giấy địa chỉ ấy có đánh dấu rõ vị trí, nằm cách nhà của Giang Thành không quá xa.
Hắn còn nhớ rõ, đó là một lữ quán kinh doanh khá ế ẩm.
Còn hộp gỗ này...
Người mặc áo đen trịnh trọng đặt nó vào tay Giang Thành, mở lời nhắc nhở hắn bằng chất giọng trầm thấp: “Ứng cử viên số 13, cậu đã có biểu hiện rất xuất sắc trong nhiệm vụ này. Tuy nhiên, bản thân cậu lại quá yếu ớt, thế nên xin đừng từ chối phần sức mạnh này. Cậu cần nó.”
“Đây là cái gì?”
Giang Thành cau mày, mở hộp ra xem thử.
Bên trong chỉ có một viên ngọc màu xám xịt với kích thước không khác gì mấy viên đạn mà bọn trẻ hay chơi đùa.
“Đây là chìa khóa dẫn tới Thần đạo, chỉ mỗi Ứng cử viên và những người có biểu hiện xuất sắc mới được tặng cho.” Người đàn ông áo đen gằn giọng nhắc nhở một lần nữa: “Xin đừng từ chối nó!... Mặc dù tôi cũng không rõ là cậu có đủ ý chí để từ chối nó hay không?”
Nói xong, gã chậm rãi lui về phía sau.
Bộ áo choàng màu đen kia tựa như có thể hòa hợp vào đêm tối, khiến bóng dáng của gã ấy càng lúc càng mơ hồ.
“Ứng cử viên là gì? Tại sao gã ấy lại gọi mình là Ứng cử viên số 13?” Giang Thành hỏi câu thứ hai; hắn cần thêm tin tức.
“Sau này, cậu sẽ biết.”
Gã mặc áo choàng đen không hề trả lời rõ ràng.
Thân thể của gã ta dần tiêu tán vào màn sương mù dày đặc của bóng đêm, càng lúc càng cách xa khỏi Giang Thành.
“Địa chỉ đó là của một lữ quán chỉ mở cửa vào lúc hoàng hôn; cha mẹ của cậu cũng đã từng là thành viên của lữ quán đó.”
Đây là câu nói cuối cùng mà người đàn ông mặc áo choàng đen để lại.
Sau khi nói xong, bóng dáng của gã hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh.
Ở hai bên đường, có vài người ngẫu nhiên băng ngang qua một cách vội vàng, tựa như chẳng ai để ý đến hắn cả.
Giang Thành nhíu mày thật chặt trong lúc vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn cất tờ giấy ghi địa chỉ vào người, sau đó bèn chăm chú quan sát viên ngọc nhỏ màu xám này.
“Chìa khóa dẫn đến Thần đạo à?”
Giang Thành chợt nhớ tới lực lượng quỷ dị mà Hứa Mặc từng nói qua.
Hắn chậm rãi vươn tay, dùng ngón trỏ chạm khẽ vào viên ngọc nhỏ nhắn này.
“Vù vù...”
Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Mang theo một loại mùi rỉ sét và tanh tưởi của máu.
Giang Thành ngẩng đầu lên; cả thế giới đã thay đổi.
Hắn biết mình vẫn đang đứng trong thành phố Wally, và tất cả những hình ảnh trước mắt vừa xuất hiện này chỉ là ảo giác.
“Đây là địa phương nào?”
Cảnh tượng hiện tại cứ như là một khoảng không xa xôi nào đó, lại giống như một thành thị hoang vắng bị máu tươi bao trùm.
Vẫn đứng trên mặt đất, Giang Thành ngẩng đầu nhìn lên.
Không trung tối tăm đang bị những tảng mây máu nặng nề bao phủ.
Từng sợi xiềng xích khổng lồ ánh lên một vầng sáng kim loại đang xuyên thấu qua tầng mây, vắt ngang đất trời; từng luồng gió tanh mưa máu đang rơi xuống; từng ánh huyết quang đang cuồn cuộn sôi trào...
“Đó là...”
Một bóng ma khổng lồ đang che phủ trên thinh không; nhìn kỹ lại, đó chính là một khối máu thịt.
Rất khó mà dùng ngôn ngữ để có thể diễn tả được khối máu thịt biến dạng thối rữa kia. Nó vẫn đang nhúc nhích, giống như muốn phá nát cái cơ thể với tứ chi còn đang chảy máu đầm đìa kia rồi trộn lẫn với đống tủy não ghê tởm, cuối cùng hình thành nên một đống thịt băm bẩn thỉu...
Hàng trăm, hàng nghìn sợi xiềng xích đang xuyên qua khối thịt thối rửa khổng lồ này.
Nhưng điều càng khiến người nhìn có cảm giác kinh dị hơn chính là, bên trong khối thịt thối ấy lại có vô số các bánh răng kim loại sẫm màu đang chuyển động. Từng món linh kiện rách nát khảm sâu vào bên trong máu thịt, mà trên các bộ phận máy móc cũ kỹ ấy lại hằn lên những sợi tơ máu đỏ tươi, tựa như đống máy móc ấy và khối máu thịt kia đã hoàn toàn dung hợp thành một thể duy nhất.
“Giáo hội Máy Móc...”
Kể như Giang Thành đã hiểu được nguồn gốc của cái tên này.