“Phó thiếu... Hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì?” Thấy nãy giờ Phó Hoành Dật không đề cập đến mục đích tìm mình, Thẩm Thanh Lan không muốn giải câu đố với anh nên bèn hỏi thẳng.
Mắt Phó Hoành Dật hiện chút xấu hổ, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, “Em là em gái của Quân Dục, em về đây đã bao năm vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau. Mấy ngày nữa tôi phải về đơn vị, vì thế trước khi đi, tôi muốn mời em ăn bữa cơm.”
Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan không tin lý do của đối phương, chẳng qua cô không phải là người thích tìm hiểu cặn kẽ. Phó Hoành Dật không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi nữa.
Trùng hợp là, hai người vừa dùng cơm xong, đi ra ngoài lại gặp phải Hàn Dịch, bên cạnh anh ta là một cô gái duyên dáng, mặc váy ngắn đỏ rực, xinh đẹp thướt tha. Cô gái kia kéo tay Hàn Dịch, thái độ rất thân mật.
“Hai người...” Hàn Dịch nhìn Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan xuất hiện cùng nhau liền giật mình, hai người này ở bên nhau từ bao giờ thế?
Mấy hôm trước người nào đó còn thề thốt là không gặm cỏ non, cảnh đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ chỉ mới qua mấy ngày mà đã tha “cỏ non” vào ổ mình rồi à?
Mặt Thẩm Thanh Lan trầm tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều không thể gợi lên chút gợn sóng nào trên đó vậy.
“Dập tắt mấy suy nghĩ trong đầu cậu đi.” Giọng điệu của Phó Hoành Dật hơi lạnh lùng. Anh em của mình, chỉ cần liếc qua thôi, Phó Hoành Dật cũng đã biết Hàn Dịch đang nghĩ gì rồi.
Hàn Dịch ngại ngùng, “Em Thanh Lan, trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng chắc em không biết anh, để anh tự giới thiệu về mình một chút. Anh tên là Hàn Dịch, bạn tốt của Phó Hoành Dật, cũng là bạn tốt của anh trai em.”
Hàn Dịch vươn tay, khuôn mặt tươi cười lịch thiệp, đôi mắt không hấp háy như hoa đào nữa, kể cả cách xưng hô “Em Thanh Lan” được anh nói ra cũng chẳng hề có ý trêu đùa gì.
Thẩm Thanh Lan vươn tay ra, nắm nhẹ tay đối phương một cái, vừa chạm vào đã liền buông ra, “Chào anh Hàn.”
Phó Hoành Dật nhìn tay hai người giao nhau, mày hơi chau lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Hàn Dịch nhướng mày. Cô bé nhà họ Thẩm này quả không hổ là người đẹp băng giá, nhìn thấy mình thế này mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên. À, không đúng, phải là không để tâm.
Ngoài sự tò mò, Hàn đại thiếu gia còn thấy hơi nhụt chí, chẳng lẽ vẻ đẹp trai của anh đã xuống dốc rồi ư?
“Chúng tôi còn có việc, đi trước.” Phó Hoành Dật kéo cổ tay Thẩm Thanh Lan, bước thẳng ra ngoài.
Hàn Dịch cau mày nhìn hai người rời đi với nhau, đôi mắt lóe lên đầy gian xảo.
“Lát nữa đi đâu, đến trường hay về nhà?” Phó Hoành Dật hỏi.
“Về nhà.” Thẩm Thanh Lan vẫn đáp đơn giản rõ ràng như trước.
Xe Phó Hoành Dật dừng lại trước cổng chính của nhà họ Thẩm, anh không xuống xe.
“Cảm ơn.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên lên tiếng, mở dây an toàn định xuống xe.
“Chờ đã.” Phó Hoành Dật gọi cô lại, “Em lưu số của tôi chưa?”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh với vẻ thắc mắc.
“Có việc gì thì em có thể gọi điện cho tôi. Dù sao em cũng coi như là em gái tôi.” Phó Hoành Dật giải thích.
“Dạ.”
Lần này Phó Hoành Dật không ngăn cô lại nữa, thấy Thẩm Thanh Lan bước vào sân biệt thự rồi thì anh mới đạp chân ga.
“Thanh Lan.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên sau lưng.
Thẩm Thanh Lan dừng lại, quay người liền thấy Thẩm Hi Đồng đi tới từ đằng sau, nhìn cô với nét mặt phức tạp, “Người vừa rồi đưa em về là Phó Hoành Dật.”
“Đúng thế, thì sao?” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan vẫn lạnh nhạt.
“Tại sao em lại đi cùng anh ấy?” Thẩm Hi Đồng hỏi, hai bàn tay siết chặt lại.
Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Hi Đồng từ trên xuống dưới, nét mặt luôn luôn lạnh lùng lại hiện vẻ thú vị, thì ra người Thẩm Hi Đồng thích là Phó Hoành Dật.
“Liên quan gì đến chị?”
“Thẩm Thanh Lan!” Thẩm Hi Đồng tức giận, việc này liên quan đến người trong lòng của mình, sao cô ta có thể không lo lắng được chứ. Phó Hoành Dật không gần gũi với phái nữ, quen anh ấy đã mấy năm rồi, từ trước tới nay chưa từng thấy anh thân mật với người khác phái nào, lần đầu thấy được lại là Thẩm Thanh Lan - người đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô ta.
Chưa biết rõ ràng quan hệ giữa Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thì Thẩm Hi Đồng không thể yên tâm được.
“Rốt cuộc em và anh ấy có quan hệ như thế nào, tại sao anh ấy phải đưa em về?” Thẩm Hi Đồng nhỏ giọng chất vấn. Cô ta không dám lớn tiếng, sợ bị người trong nhà phát hiện.
“Dù cho tôi và anh ấy có quan hệ thế nào cũng chẳng liên quan gì tới chị.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt đáp, nhưng lời nói đó lại khiến sắc mặt Thẩm Hi Đồng thay đổi ngay lập tức.
“Thẩm Thanh Lan, tôi cảnh cáo cô, không cần biết cô có suy tính gì với anh ấy, nhưng đó không phải là người mà cô có thể mơ tưởng tới, tốt nhất cô cách xa anh ấy một chút cho tôi.” Thẩm Hi Đồng tới gần Thẩm Thanh Lan, nhỏ giọng cảnh cáo.
Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai mà lại sợ lời cảnh cáo của Thẩm Hi Đồng chứ. Cô nhìn Thẩm Hi Đồng như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót, “Thẩm Hi Đồng, cô lấy thân phận gì để nói lời này? Hử?” Âm cuối giương cao mang theo sự lạnh lẽo.
Hai người liền giương cung bạt kiếm.
“Hai chị em con ở đây làm gì thế?” Giọng nói Sở Vân Dung vang lên ngoài cổng. Thẩm Hi Đồng giật mình, nhưng nháy mắt đã lấy lại vẻ dịu dàng nhìn về phía cửa biệt thự.
“Lúc nãy ra ngoài tản bộ, đúng lúc thấy em gái về, lâu nay không gặp, mấy hôm rồi con lại bận bịu nên đứng nói chuyện với em ấy một chút.” Vẻ mặt Thẩm Hi Đồng đầy vui vẻ, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan hệt như một người chị gái tốt đang rất nhớ em gái vậy.
“Trong sân tối đen như mực, có cái gì hay mà nói chuyện chứ, mau vào đi.” Sở Vân Dung không hề nghi ngờ Thẩm Hi Đồng, “Mặc dù bây giờ là tháng sáu, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, ở bên ngoài sẽ bị cảm đấy, nhất là Đồng Đồng, con sắp phải biểu diễn rồi, nếu như bị cảm sẽ phiền lắm.” Sở Vân Dung làu bàu.
Thẩm Hi Đồng cười bước đến, ôm tay Sở Vân Dung rồi tựa đầu trên vai bà, nũng nịu, “Mẹ, sức khỏe con rất tốt, sao dễ bị bệnh như vậy được.” Thái độ của hai mẹ con rất thân mật.
Lúc nói chuyện với Sở Vân Dung, Thẩm Hi Đồng vẫn không quên nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt khiêu khích.
Liếc thấy con gái vẫn còn đứng trong sân, Sở Vân Dung đang định gọi con gái lại đây, chỉ là còn chưa cất tiếng đã bị Thẩm Hi Đồng kéo đi, “Đúng rồi, mẹ, lễ phục dạ hội con đặt đã được đưa đến, mẹ xem thử giúp con có hợp hay không.”
Sở Vân Dung bị Thẩm Hi Đồng kéo, chỉ chớp mắt đã quên mất Thẩm Thanh Lan còn đứng trong sân, đi theo Thẩm Hi Đồng vào phòng.
Phó Hoành Dật vừa mới vào đến cổng chính nhà họ Phó thì đã thấy Phó lão gia hai tay chống nạnh, đi tới đi lui ngoài cửa ra vào, thỉnh thoảng lại nhìn ra cổng chính. Trông thấy anh, đôi mắt ông lập tức sáng lên, nhưng chỉ chớp mắt đã liền bất mãn.
“Thằng nhóc thối, sao lại về sớm thế hử?”
Phó Hoành Dật nhìn ông với vẻ khó hiểu, “Bây giờ đã chín giờ tối rồi, còn sớm gì nữa?”
Sớm, sao lại không sớm được chứ, Phó lão gia còn ước gì cháu trai đi cả đêm không về ấy, như vậy ông mới sớm ngày ôm chắt trai được chứ.
“Chẳng phải cháu đi ăn cơm với Thanh Lan sao?”
“Ăn xong rồi nên về ạ.”
Phó lão gia tức giận, trợn mắt nhìn anh, như thể Phó Hoành Dật đã làm chuyện gì đến mức trời không dung, đất không tha vậy.