Câu nói này làm hại người bừng tỉnh. Phó Hoành Dật và Thẩm Quân Dục nhìn nhau. Đúng vậy! Sao bọn họ lại có thể quên mất Eden chứ? Đặc biệt so với Thẩm Quân Dục,2Phó Hoành Dật còn biết rõ thân phận của Eden, do vậy càng biết anh rất am hiểu về phương diện nghiên cứu virus này. Có thể anh sẽ có biện pháp tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của Thẩm Thanh Lan.
Phó Hoành Dật lập tức gọi điện thoại cho Eden. Eden vừa nghe Phó Hoành Dật kể lại thì lập tức nói, “Tôi biết rồi, hôm nay tôi sẽ bay qua6đó ngay. Chờ tôi.” “Anh ta trả lời thế nào?” Thẩm Quân Dục nhìn Phó Hoành Dật. “Anh ta nói hôm nay sẽ lập tức bay sang.” “Vậy thì tốt rồi. Chuyến bay của anh ta hạ cánh lúc mấy giờ? Tôi sẽ cho người đi đón, không, tôi sẽ đích thân đi đón anh ta.” Thẩm Quân Dục nói. Phó Hoành Dật đọc số điện thoại của Eden cho Thẩm Quân Dục,7“Đây là số của anh ta, khi anh đến đó thì liên lạc với anh ta. Tôi đưa An An đi trước.”
Thẩm Quân Dục gật đầu, cũng không hỏi Phó Hoành Dật định đưa An An đi đâu. An An ôm cổ ba mình, nằm trên vai ba, điệu bộ vô cùng ỷ lại.
“Mẹ.” An An chưa tới nhưng đã nghe thấy giọng. Thẩm Thanh Lan đang ôm điện thoại xem video Thẩm4Quân Dục gửi mình thì nghe tiếng An An. Ban Đầu cô còn tưởng bệnh của mình đã nặng hơn nên xuất hiện ảo giác, sau đó thì thấy một dáng người bé nhỏ lao vào. Hôm nay tinh thần của Thẩm Thanh Lan đã khá hơn đôi chút, y tá đỡ cô đến ghế ngồi, kết quả bị An An nhào tới ôm. Cô ôm lấy con theo bản năng, rồi chợt6nhớ mình đang bị bệnh nên lại đẩy con ra, nhìn Phó Hoành Dật ở phía sau, “Sao anh lại đưa con đến đây?”.
Phó Hoành Dật bình tĩnh đáp, “Con nhớ em, anh dỗ không được nên chỉ có thể đưa con đến.” “Đưa con ra đi, nhanh lên.” Bệnh trong người cô còn chưa xác định rõ nguyên nhân, nếu lây cho An An thì cô sẽ thật sự đau lòng chết mất. “Thanh Lan, đừng khẩn trương. Bệnh này chưa chắc sẽ truyền nhiễm, em xem chúng ta tiếp xúc lâu vậy rồi nhưng chẳng phải cũng không có việc gì sao?”
Thẩm Thanh Lan thấy cũng phải. Sở Vân Dung ngày nào cũng tiếp xúc với cô nhưng cũng không hề làm sao. Nghĩ vậy cô nhìn con trai liền thấy An An đang tủi thân nhìn cô, trên gương mặt nhỏ ngân ngấn nước mắt, rõ ràng là hiểu lầm vừa rồi cô làm vậy là đuổi bé đi.
“An An, không phải mẹ đuổi con, là vì mẹ lo cho con thôi.” Thẩm Thanh Lan đau lòng nhìn con trai, cúi người định bế An An lên nhưng không sao bể nổi. Người cô đã không còn chút sức lực nào, đành cười khổ, “An An, mẹ bị bệnh, không bế nổi con nữa rồi.”
An An lại bước lên hai bước, ôm lấy chân Thẩm Thanh Lan, ngẩng mặt lên nói, “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Nghe con trai bập bẹ nói nhớ mình, nước mắt Thẩm Thanh Lan lập tức rơi như nước tràn bờ để. Cô quay đầu đi lau nước mắt rồi cười với con trai, “Mẹ cũng rất nhớ con.” Cô nhìn sang Phó Hoành Dật, anh lập tức hiểu ý, bể An An lên đùi cổ.
An An ngoan ngoãn ngồi trong lòng Thẩm Thanh Lan, giống như biết mẹ đang khó chịu nên không lộn xộn như trước nữa, ngồi yên để cô ôm. Thẩm Thanh Lan kề mặt lên gò má con trai, “An An, mẹ rất nhớ con.” An An đưa bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thẩm Thanh Lan, “Mẹ không khóc. An An cũng không khóc.”
Nước mắt Thẩm Thanh Lan càng rơi nhiều hơn. Trong thời gian bị bệnh cô vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn thấy con trai, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi xót xa. Phó Hoành Dật đi đến ôm hai mẹ con vào lòng, dịu dàng nói, “Thanh Lan, em nhất định sẽ khỏe lại thôi. Anh đã liên lạc với Eden rồi, anh ấy sẽ đến đây ngay. Em sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.”
Ngoài cửa, Sở Vân Dung vừa từ nhà đến, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh thì bụm miệng, người dựa lên tường thầm bật khóc. Vì sao con gái bà lại khổ như vậy? Từ nhỏ con bé đã phải sống khổ sở, bây giờ khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, tại sao lại không cho con bé tiếp tục được sống vui vẻ? Ông trời ơi, ông có thể thương cho con gái con một chút được không? Con nguyện dùng tính mạng của mình để đánh đổi.
Thẩm Khiêm ôm lấy vợ, dường như trong phút chốc ông đã già đi rất nhiều. Hôm nay ông mới hay tin này nên vừa chạy từ quân đội về.
Sở Vân Dung dựa vào lòng chống, khóc không thành tiếng. Thẩm Khiếm thấy vợ kích động nên đưa bà đi xuống. Ngồi trên băng ghế bệnh viện một lúc lâu, Sở Vân Dung vẫn không thể bình tĩnh lại được. Ông ôm lấy vợ, “Vân Dung, đừng khóc. Thanh Lan sẽ không sao đâu.
“A Khiêm, em đau lòng lắm. Anh chưa thấy dáng vẻ của Thanh Lan đầu, bây giờ con bé đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Lần nào thấy dáng vẻ của con bé em cũng có cảm giác như ai đang cầm dao cứa vào tim mình.”
“Vân Dung, bây giờ Thanh Lan đã như thế, em là mẹ thì càng phải mạnh mẽ hơn. Nếu để Thanh Lan thấy dáng vẻ hiện giờ của em thì chẳng phải sẽ khiến con bé lo lắng sao?” “Đúng vậy, anh nói đúng. A Khiêm, anh hãy cho em chút thời gian, để em yên tĩnh một lát, điều chỉnh lại tâm trạng.” Sở Vân Dung nói. Thẩm Khiêm vỗ vai vợ mình, “Vân Dung, hãy tin anh, Thanh Lan sẽ không sao đâu.” Sở Vân Dung gật đầu liên tục, nhưng nét mặt vẫn không hề thả lỏng. Nước Y, Kim Ân Hi và Andrew hay tin Thẩm Thanh Lan mắc phải căn bệnh kỳ lạ thì đều vô cùng lo lắng. Kim Ân Hi giục Eden, “Anh đi nhanh đi. Bây giờ An cần anh hơn.” “Ân Hi, thể còn em..” Eden vẫn không yên lòng về tình trạng của Kim Ân Hi và Sicily.
“Anh đừng lo cho em và Sicily. Bây giờ anh đi xem tình hình của An trước đi.” Andrew cũng nói, “Ân Hi và Sicily cứ giao cho tôi là được. Cậu đi đi, nếu có chuyện gì cần thì hãy liên hệ với chúng tôi.”
“Được, vậy nơi này nhờ vào cậu nhé, Andrew.” Eden nói rồi nhìn sang Kim Ân Hi, “Ân Hi, thời gian này là thời kỳ quan trọng trong việc bình phục vết thương của em, em nhất định phải làm theo lời anh nói. Sáng nay anh đã xem rồi, lần phẫu thuật cấy da lần này thành công hơn lần trước rất nhiều, da mới đang từ từ sinh trưởng. Em tuyệt đối không được đụng vào nó, trong quá trình này có thể em sẽ cảm thấy đau, nhưng dù đau em cũng phải chịu đựng. Chỉ cần lần cấy ghép da này thành công thì những lần phẫu thuật sau này em sẽ chịu ít đau đớn hơn rất nhiều, có hiểu không?”
“Em biết rồi, em sẽ nghiêm túc làm theo lời anh nói. Anh có thể để Andrew giám sát em mà. Yên tâm đi, so với anh em càng quan tâm đến gương mặt này của em hơn. Tình hình của An thể nào anh nhất định phải nói cho bọn em biết đấy, dù là tin tốt hay tin xấu.”
“Được.” Eden đáp, sau đó chuẩn bị vài thứ cần thiết rồi đi ngay. Kim Ân Hi và Andrew đưa mắt nhìn nhau, mặt cô quấn kín bằng gạc, chỉ để lộ đôi mắt và miệng.
“Andrew, An sẽ không sao đâu phải không?”
“Đúng vậy.” Andrew trả lời một cách chắc chắn. Thẩm Quân Dục đích thân đi đón Eden. Dù trong lòng rất nôn nóng nhưng anh vẫn dằn lòng, “Bác sĩ Eden, tôi đã thuê khách sạn cho anh. Bây giờ tôi đưa anh đến khách sạn nhé?” “Không cần, anh đưa tôi đến thẳng bệnh viện đi, tôi muốn xem tình hình của An... Thanh Lan trước.” “Được.” Thẩm Quân Dục tất nhiên cầu còn không được, nhanh chóng mở cửa xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bệnh viện. Hôm nay đã là ngày thứ bảy Thẩm Thanh Lan nằm viện. An An đã được vợ chồng Thẩm Khiêm đưa về nhà. Dù sao nơi này cũng là bệnh viện, trẻ con không thích hợp ở lại.
Eden xem kỹ tất cả các kết quả xét nghiệm của Thẩm Thanh Lan, rồi lại kiểm tra tỉ mỉ cho cô một lần nữa, sau đó nhíu chặt mày. “Bác sĩ Eden, em gái của tôi mắc bệnh gì vậy?” Thẩm Quân Dục không kìm lòng được mở miệng hỏi, đôi tay đan chặt vào nhau cho thấy lúc này anh đang rất khẩn trương.
Ngược lại, so với Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật đang khẩn trương thì Thẩm Thanh Lan thả lỏng hơn rất nhiều, “Eden, anh cứ nói thẳng đi.”
“Thanh Lan, rất khó nói. Bây giờ tạm thời anh chưa thấy có vấn đề gì, triệu chứng của em quả thật giống như những chuyên gia kia nói, rất giống cảm mạo thông thường, nhưng lại khó chữa trị hơn cảm cúm rất nhiều. Anh cũng có suy đoán như bọn họ, chắc em đã nhiễm phải một loại virus hiếm thấy. Có điều bây giờ anh vẫn chưa thể xác định rốt cuộc nó là gì.”
Nói đến đây, Eden lại nhìn sang viện trưởng Trần, “Viện trưởng Trần đúng không? Bệnh viện các ông có phòng thí nghiệm hóa học không? Tôi muốn mượn dùng một chút, không biết có được không?” Có Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật ở đây nên tất nhiên viện trưởng Trần đồng ý ngay. Eden rút một ống máu của Thẩm Thanh Lan rồi lập tức đi theo viện trưởng Trần rời khỏi. Nét mặt Thẩm Quân Dục rất sa sút. Eden cũng không thể khám ra bệnh tình của Thẩm Thanh Lan, khiến hy vọng trong lòng anh trong phút chốc sụp đổ, tâm trạng không khác gì từ trên trời rơi xuống đáy vực. “Anh, em muốn ăn bánh bao chiên của nhà hàng trên đường Tân Hoa” Thẩm Thanh Lan yếu ớt nói. Mấy ngày nay khẩu vị của cô rất kém, không ăn uống được bao nhiêu. Bây giờ nghe em gái nói muốn ăn, dù biết cô cố tình nói vậy để mình rời đi, Thẩm Quân Dục cũng không nỡ từ chối cô.
“Được, bây giờ anh lập tức đi mua cho em ngay, rồi mua thêm cho em một bát cháo rau dưa nữa có được không?”
“Vâng, cảm ơn anh.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
Đợi sau khi Thẩm Quân Dục rời khỏi, Thẩm Thanh Lan mới đưa tay xoa xoa hàng này đang nhíu chặt của Phó Hoành Dật, “Đừng cau mày, xấu lắm.” “Thanh Lan.” Phó Hoành Dật nắm tay cô, bỗng nhiên nghẹn lời. Anh đã xin cấp trên nghỉ vài ngày. Thẩm Thanh Lan đã bị bệnh thế này, dù có thể nào anh cũng không thể về quân đội được. Anh cũng thấm cảm thấy may mắn vì trước đây đã xin rút khỏi bộ đội tiên phong, nếu không bây giờ sao có thể xin nghỉ để chuyên tâm chăm sóc cô. “Đừng cau mày, anh như vậy sẽ làm em có cảm giác hy vọng của mình rất mong manh. Phó Hoành Dật, em muốn sống. Em còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành. Em muốn nuôi dạy An An khôn lớn, em muốn sinh cho anh một đứa con gái, em muốn già đi cùng anh.”
“Được, mọi điều em muốn đều sẽ được thực hiện. Anh đồng ý với em, chờ sau khi em hết bệnh chúng ta sẽ sinh một đứa con gái, xinh đẹp dịu dàng giống em, nó sẽ gọi chúng ta là ba mẹ, sẽ gọi An An là anh trai. Chúng ta sẽ nuôi dưỡng hai anh em chúng trưởng thành, sau đó chứng kiến chung kết hôn, sinh con dưỡng cái. Còn chúng ta sẽ nắm tay nhau dẫn già đi. Đợi đến khi tóc chúng ta đều bạc trắng, anh sẽ cùng em dạo bước dưới hoàng hôn.” Giọng nói của Phó Hoành Dật dịu dàng mà đầy tình cảm. Đây là giọng nói đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của Thẩm Thanh Lan.
“Vậy cứ quyết định thể nhé. Chúng ta sẽ sinh một đứa con gái, tên mụ là Đường Đường, em nghĩ nhất định con bé sẽ rất thích. Đã hứa rồi, bây giờ anh đã đồng ý với em, sau này không được chơi xấu đấy.”
“Được, tuyệt đối sẽ không chơi xấu.” Phó Hoành Dật càng dịu dàng hơn, khi cúi đầu thì Thẩm Thanh Lan đã thiếp đi. Mấy ngày qua, thời gian cô ngủ càng lúc càng nhiều, có đôi khi cô vừa nói xong đã lập tức ngủ say.
Trên môi cô vẫn mang nụ cười, cùng với gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trông cô đặc biệt dịu dàng. Phó Hoành Dật nhẹ nhàng vuốt tóc mai bên tai cô, cười khẽ, “Đúng là con heo con, như vậy cũng có thể ngủ được.” Tay anh run nhè nhẹ, khó phát hiện được.
Eden ở trong phòng thí nghiệm suốt ba ngày. Trong ba ngày này, thời gian Thẩm Thanh Lan mê man càng lúc càng dài, cho dù khi tỉnh đầu óc cũng không được minh mẫn. Phần lớn cố thường tỉnh táo một chút vào buổi chiều, nhưng cả người thường sốt cao. Phó Hoành Dật luôn túc trực trong phòng bệnh, ngay cả quần áo cũng không thay. “Phó Hoành Dật, râu của anh dài quá. Bao lâu rồi anh chưa cạo râu vậy?” Thẩm Thanh Lan đưa tay sờ cằm Phó Hoành Dật, ghét bỏ nói. Phó Hoành Dệt mỉm cười, “Không phải em nói anh để râu trông rất quyến rũ sao? Anh cố ý nuôi râu, đợi đến khi em tỉnh thì nhìn đấy.” “Em nói vậy khi nào? Anh đừng thấy bây giờ em là bệnh nhân liền ức hiếp em.” Thẩm Thanh Lan lườm anh. “Không nhớ à? Vậy anh nhắc cho em nhớ, chính là vào lần trước khi anh về nhà, nhớ ra chưa?” Giọng nói của Phó Hoành Dật dịu dàng nhưng lại có chút khàn khàn, vô cùng quyến rũ. Mắt Thẩm Thanh Lan lóe sáng rồi khẽ cười, “Bây giờ em không thích nữa.” Phó Hoành Dật cưng chiều mỉm cười, “Được, vậy bây giờ anh sẽ đi cạo ngay.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Chờ sau khi hết bệnh, em sẽ cạo giúp anh.”
“Được, anh chờ. Sau này anh sẽ không tự cạo râu nữa, để em cao giúp anh.” Phó Hoành Dật cười nói. Sau đó đi vào phòng vệ sinh, đợi đến khi Thẩm Thanh Lan không thể thấy nữa, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, mặt mày ảo não, tự cạo râu cho mình. Anh nhìn chính mình trong gương, hai tay nắm chặt thành quyền, cảm thấy mình vô cùng vô dụng, hằng ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan ngày càng yếu đi mà anh lại không làm được gì.
Qua một lúc lâu, anh mới vốc nước rửa sạch mặt. Đã vào tháng mười một, khắp thủ đô đã phủ đầy tuyết trắng, lung linh như dát bạc. Dòng nước lạnh buốt khiến đầu óc Phó Hoành Dật tỉnh táo lại, khi đi ra ngoài, trên mặt anh lại mang nụ cười tươi.
“Chồng em có đẹp trai không?” Phó Hoành Dật chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan, dịu dàng hỏi. Cô gật đầu, “Rất đẹp trai. Anh là người đàn ông đẹp trai nhất em từng gặp. Phó Hoành Dật, kiếp trước chắc chắn em đã cứu cả dải ngân hà, cho nên kiếp này em mới có một người chồng đẹp trai thế này.” Phó Hoành Dật cười khẽ rồi ngồi xuống bên giường, “Có muốn ra phơi nắng không?”
Thẩm Thanh Lan quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, “Được.”
Phó Hoành Dật bế cô lên xe lăn, rồi cầm tấm chắn nhỏ trên giường đắp lên đùi cô, sau đó đẩy cô đến bên cửa sổ, “Em xem, tuyết động dưới đất vẫn chưa tan nữa.” “Đúng vậy, em nhớ năm vừa rồi lúc tuyết rơi, anh đã dẫn Hạo Hạo đi đắp người tuyết. An An cứ nhìn người tuyết kia rồi kéo vạt áo em, cũng muốn ra ngoài chơi. Vốn định đợi đến trận tuyết đầu mùa năm nay sẽ bảo anh dẫn thằng bé đi đắp người tuyết.” “Không sao, bỏ lỡ trận tuyết đầu mùa năm nay thì vẫn còn trận thứ hai thứ ba mà. Tuyết ở thủ đô dày như vậy, chắc chắn sẽ không tan nhanh như vậy đâu. Chờ đến khi em xuất viện, chúng ta liền đưa An An đi đắp người tuyết.” Hai vợ chồng đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên, Phó Hoành Dật đứng dậy mở cửa. Người tới là Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên.