“Anh vẫn nghĩ chúng ta là bạn bè.” Tưởng Triết Hàm nói rất nhỏ, có vẻ buồn bã
Nhan Tịch cảm thấy xấu hổ, nhìn món ngon trước mặt cũng thấy không ngon, “Anh thích tôi sao?”
Bị nhìn thấu nhưng Tưởng Triết Hàm cũng không bất ngờ. Anh biết Nhan Tịch thông minh, nếu cô không nhìn ra thì đã chẳng tránh mặt mình như thế. Thấy cô thẳng thắn như vậy, anh bèn dứt khoát thừa nhận, “Nhan Tịch, anh thích em, anh muốn theo đuổi em.”
Nhan Tịch đặt dao dĩa xuống, nhìn thẳng vào mặt anh, nói rất nghiêm túc: “Tưởng Triết Hàm, bây giờ tôi không định có bạn trai, cũng không muốn yêu đương.
“Vì sao? Vì em đã có người em thích rồi sao?”
“Không, bây giờ tôi còn trẻ, còn có chuyện quan trọng hơn để làm, chưa muốn nghĩ đến chuyện này.”
Nghe Nhan Tịch nói chưa có người trong lòng, Tưởng Triết Hàm liền buông lỏng, mỉm cười nói: “Không sao, tôi có thể chờ em. Nhan Tịch, có thể em sẽ nghĩ anh bồng bột, nhưng anh rất thích em. Lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã có ấn tượng tốt về em rồi. Em không muốn yêu đương cũng không sao, chúng ta làm bạn bè trước. Em đừng vội từ chối, cũng đừng tránh né anh. Anh bảo đảm sẽ không làm em khó xử, như vậy được không?”
Nhan Tịch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng không khỏi cảm động, nhưng lại thấy cảm thấy không
muốn tiếp nhận. Đổi lại là mấy cô gái khác, được Tưởng Triết Hàm đẹp trai thổ lộ với mình, lại bằng lòng chờ đợi thì e rằng đã cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.
“Xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có việc bận, đi trước nhé.” Dứt lời, Nhan Tịch liền cầm túi xách rời khỏi đó ngay.
Tưởng Triết Hàm chạy nhanh đuổi theo, kéo tay cô lại, “Nhan Tịch.”
Mặt Nhan Tịch lập tức biến sắc, cô quay lại tát anh một cái, hai người sững sờ giây lát rồi cứ đứng ngây ra.
Nhan Tịch ngơ ngác nhìn tay mình, dường như không ngờ mình lại làm vậy. Nhìn dấu tay đỏ ửng in trên mặt Tưởng Triết Hàm, cô không nói nổi nên lời.
Tưởng Triết Hàm cũng sợ ngây người, buông tay Nhan Tịch ra, “Anh chỉ muốn đưa em về thôi.”
Mặt Nhan Tịch đỏ bừng, “Thật xin lỗi.” Cô nói xong, liền xoay người chạy đi. Lần này, Tưởng Triết Hàm không đuổi theo nữa.
Lúc Tưởng Triết Hàm trở lại phòng trọ, bạn cùng phòng thấy trên mặt anh có vết thương thì liền trêu đùa, “Ôi, cậu chọc phải con mèo rừng nào nên bị cào à?”
Tưởng Triết Hàm không thèm để ý, mà hỏi lại: “Có một cô gái, cậu chỉ nắm cánh tay của cô ấy thôi mà đã bị tát, thì cậu nghĩ vì nguyên nhân gì?”
Bạn cùng phòng nghe vậy càng thấy thú vị, “Cậu đã làm gì, hoặc là nói cậu định làm gì mà bị người ta đánh?”
“Tớ không định làm gì cả, chỉ muốn đưa cô ấy về nhà thôi. Hơn nữa, trên đường người đến người đi, tớ có thể làm được gì chứ.”
“Vậy thì tớ không biết, tớ là chó độc thân, cậu hỏi vấn đề này, cũng làm khó tớ quá.”
“Không phải cậu học ngành tâm lý sao, cậu cứ đứng ở góc độ tâm lý học giải thích xem nào.”
Bạn cùng phòng ngẫm nghĩ rồi nói, “Có hai nguyên nhân: thứ nhất, cô ấy không thích cậu, thậm chí cực kỳ ghét cậu, nên mới không thích sự tiếp xúc của cậu, từ đó dẫn đến hành vi mất kiểm soát. Thứ hai, cô ấy có chướng ngại tâm lý, cực kỳ ghét người khác giới đến gần.”
Tưởng Triết Hàm trầm tư suy nghĩ, lần đầu tiên gặp Nhan Tịch, cô không tỏ vẻ ghét anh. Hơn nữa, hôm nay lúc ăn cơm, cô cũng đã nói không ghét anh. Vậy là nguyên nhân thứ hai sao?
“Nếu là chướng ngại tâm lý thì tại sao lại bị như vậy?”
Bạn cùng phòng đang chơi game trong điện thoại, nghe vậy thì thuận miệng nói: “Nguyên nhân thì có rất nhiều, có thể là do bẩm sinh, có thể đã gặp phải chuyện gì đó, chịu kích thích quá lớn. Nếu là nguyên nhân thứ hai, thì tính tình của người này hơi kỳ lạ, không chỉ đối với người khác giới, mà chỉ cần thân thể tiếp xúc với người khác, cho dù là cùng giới cũng sẽ phản ứng rất mạnh.”
Tưởng Triết Hàm nhớ lại, qua mấy lần gặp gỡ thì anh thấy tính tình Nhan Tịch cũng không có gì kỳ lạ. Trái lại, còn rất vui vẻ hướng ngoại, vậy là do bẩm sinh sao?
“Nếu do bẩm sinh thì có cách nào chữa khỏi không?”
“Vậy phải xem chính bản thân cô ấy, vấn đề này rất phức tạp, tron chốc lát không thể nói rõ được.”
Tưởng Triết Hàm nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, ngẫm nghĩ rồi đi về phòng mình.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nhan Tịch đón một chiếc xe, nhưng lại không biết đi đâu. Tài xế hỏi đến lần thứ ba, cô đột nhiên lấy một tấm danh thiếp trong túi xách ra đưa cho anh ta, “Đến địa chỉ này.”
Khi Doug nhìn thấy Nhan Tịch thì rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên có chủ động đến đây.
“Nhan Tịch, sao em lại tới đây?” Doug ngạc nhiên hỏi.
“Em không biết đi đâu, nên đành đến đây, không làm phiền anh chứ?” Nhan Tịch vừa nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện Doug vừa trả lời.
Người đàn ông đứng dậy, mỉm cười với Nhan Tịch, “Doug, chuyện tôi vừa nói cậu nhớ suy nghĩ thật kỹ. Tôi đi trước.”
Doug gật đầu, chờ người đàn ông đi rồi mới quay sang nói chuyện với Nhan Tịch, “Ngồi đi.”
Nhan Tịch ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
Doug lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cũng không thúc giục, đứng lên rót một ly nước ấm cho cô.
“Cảm ơn.” Nhan Tịch cầm lấy, uống một ngụm, bỗng nhiên hỏi Doug, “Em có thể nắm tay anh được không?”
Doug nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Vừa dứt lời, Nhan Tịch mới ý thức được mình nói gì, nên khuôn mặt đỏ ửng. Cô đưa ra quyết định, ngẩng đầu nhìn Doug chăm chú, “Em chỉ muốn nắm tay anh một chút thôi, được không?”
Doug nhìn thẳng vào mắt Nhan Tịch, nhoẻn miệng cười, rồi vươn tay ra trước mặt cô.
Tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp. Nhan Tịch chậm rãi đưa tay ra, rồi nắm lấy, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận một chút, không hề có cảm giác chán ghét, nên khuôn mặt cổ hiện rõ vẻ hoài nghi.
Cô mở mắt ra, ngượng ngùng nói: “Doug, anh có thể, ừm, kéo cánh tay em một chút không?”
Doug vẫn khó hiểu, Nhan Tịch cũng không biết nên giải thích thế nào, “Là thế này, giả dụ như em muốn đi, nhưng anh không cho em đi, nên kéo tay em lại.”
Tuy Doug không biết Nhan Tịch muốn chứng minh cái gì, nhưng vẫn làm theo.
Lần này, vẻ mặt Nhan Tịch lại càng ngờ vực hơn: “Vì sao không có?”
Doug không nghe rõ nên hỏi lại, “Nhan Tịch, em vừa nói gì thế?”
Nhan Tịch im lặng nhìn anh “Doug, vì sao lúc người khác nắm tay em, trong lòng em lại thấy rất khó chịu, thậm chí còn làm ra hành động vượt mức, nhưng đối với anh thì em lại rất bình thường?”
Ánh mắt Doug hơi tối lại, anh ngồi xuống, dịu dàng nói, “Nhan Tịch, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhan Tịch nghe vậy thì im lặng, nhưng Doug cũng không vội. Một lát sau, cô mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay, “Doug, anh nói xem, có phải em bị bệnh rồi không? Em rất ghét người khác giới đến gần mình.”
“Vậy em cũng ghét anh đến gần em sao?”
“Lạ thật đấy, vừa rồi cầm tay anh, trong lòng em không thấy ghét chút nào.” Trái lại, cô còn thấy rất yên tâm.
“Vậy là được rồi, thật ra đây chỉ là một loại phản ứng bình thường thôi. Nhưng dựa vào miêu tả của em, thì triệu chứng này nặng hơn một chút, điều này nói rõ trong lòng em thiếu cảm giác an toàn. Nhan Tịch, đừng sợ tiếp xúc với mọi người, cũng đừng sợ tiếp xúc với người khác giới. Em chỉ cần thả lỏng cảnh giác trong lòng, thì em có thể hòa đồng với người khác.”
“Thật không?”
Doug gật đầu, “Em thấy anh là một người rất đáng ghét sao?”
Nhan Tịch lắc đầu quây quậy, “Không ạ, em cảm thấy anh rất tốt, trò chuyện với anh rất vui.”
“Em không có chướng ngại tâm lý, chỉ vì em nghĩ người khác giới rất đáng sợ. Em hãy nghĩ về ba và anh trai em, nghĩ về anh, thử ở chung với người khác, rồi từ từ sẽ quen.”
Nhan Tịch ngẫm nghĩ, không nói gì. Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Doug cũng không nói gì, im lặng nhìn Nhan Tịch, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ cách loại bỏ chướng ngại tâm lý cho cô. Bây giờ không thể hiện ra, nhưng về lâu dài, cổ càng cự tuyệt tiếp xúc với người khác giới. Nếu không tìm ra nguyên nhân, có thể cô sẽ nghi ngờ bản thân mình có vấn đề, như thế không phải là chuyện tốt.
Vất vả lắm anh mới kéo được Nhan Tịch từ địa ngục trở về, anh không muốn lần nữa cô lại chịu tổn thương.
Bỗng, Nhan Tịch đứng bật dậy nói: “Doug, anh có thể ôm em không?”