Hôm qua, Thẩm Thanh Lan và Daniel và cả người đại diện mới - Từ Hướng Tiền mở một cuộc họp qua video, thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Daniel cho rằng nên tổ chức triển lãm tranh của Lãnh Thanh Thu, quy mô lớn hơn một chút, mời mấy nhà nghệ5thuật lần trước đến tham dự.
Thẩm Thanh Lan liền đồng ý đề nghị này. Lúc trước, bởi vì có nhiều chuyện xảy ra nên không có nhiều tranh, nếu đã chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh, dĩ nhiên không thể thiếu tranh được, cho nên cô đang gấp rút vẽ tranh.
Không biết có phải vì tâm trạng không tốt hay thế nào mà cô vô cùng6không hài lòng với mấy tác phẩm vừa vẽ xong, vừa vẽ xong một bức cô liền xé rách. “Mẹ ơi, cái này.” An An cầm một tuýp màu vẽ màu đỏ, cái nắp không biết đã bị cậu nhóc mở ra từ lúc nào, làm màu vẽ dính vào quần áo của cậu. Thẩm Thanh Lan thấy vậy liền đau đầu.
Cô đặt bút vẽ xuống, lau5tay rồi mới đi tới chỗ An An, lấy tuýp màu để sang một bên, nghiêm túc nói với An An, “Không được đụng vào đồ của mẹ, biết chưa?” Cô không để bụng việc An An nghịch màu vẽ mà cô sợ con trai thừa dịp cô không chú ý sẽ bỏ vào miệng. Hôm qua, nếu cô không phát hiện kịp thời thì suýt nữa3An An đã bỏ tuýp màu vào miệng ăn rồi. An An nhíu mày, “An An thích.” Trẻ nhỏ đều thích những đồ vật có màu sắc rực rỡ, tuýp màu nước của cô có lực hấp dẫn rất lớn đối với cậu nhóc. “Thích cũng không được đụng vào, dơ lắm, con xem quần áo của con kìa.” Thẩm Thanh Lan chỉ vào chỗ bị lem màu cho con xem. Hôm nay An An mặc quần áo màu xanh lam, làm nổi bật màu đỏ dính trên đó.
An An thấy quần áo bị dính màu, chớp chớp mắt mếu máo, uất ức nhìn Thẩm Thanh Lan, “Mẹ, dơ dơ.” An An một đứa bé ưa sạch sẽ, không thích trên người dính bẩn. Hai ngày trước trời mưa, trong sân đểu ẩm ướt, Thẩm Quân Dục ôm An An đến sân sau ngắm hoa, làm cậu nhóc bị dính bùn đất ở bồn hoa bên cạnh. An An liền đứng im tại chỗ sống chết không chịu đi, cho đến khi Thẩm Quân Dục lau sạch giày của cậu thì cậu nhóc mới cho anh ôm vào nhà.
“Bây giờ biết dơ rồi hả, sao lúc nãy mẹ nói con không được chơi sao con không nghe, giờ mẹ cũng không giặt sạch được.” Thẩm Thanh Lan khoanh tay, làm ra vẻ bất đắc dĩ. An An cúi đầu, nhìn quần áo bị dính màu, lông mày nhíu chặt lại. Thẩm Thanh Lan nhìn con trai một lúc lâu, An An muốn đưa tay lau màu lại phát hiện trên tay mình cũng bị dính, lông mày nhỏ càng nhíu chặt hơn, giương mắt nhìn cô, đưa tay ra, “Mẹ, bẩn.” Bây giờ An An có thể nghe hiểu Thẩm Thanh Lan nói gì, cậu nhóc cũng nói được những câu ngắn. Thẩm Thanh Lan xem đủ trò cười rồi, mới kéo con trai vào nhà tắm, thay cho con bộ quần áo khác rồi không cho con vào phòng vẽ nữa, “Ông nội, ông trông chừng An An giúp cháu nhé.” Phó lão gia đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, nghe thấy Thẩm Thanh Lan nói liền đồng ý, dẫn chắt trai đi xem phim hoạt hình.
Thẩm Thanh Lan trở lại phòng vẽ, vừa mới cầm bút lên, điện thoại liền reo, trước đây vào những lúc cô vẽ tranh thường có thói quen tắt máy, nhưng gần đây cô luôn mở máy hai mươi tư giờ, sợ bỏ qua tin tức liên quan đến Kim Ân Hi.
Là Austin gọi tới, Thẩm Thanh Lan hơi nhíu mày, “Austin, lâu rồi không liên lạc, gần đây anh đang bận gì à?”
Austin vừa nghe giọng nói của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt liền dịu dàng, “An, gần đây khỏe chứ?”
“Em vẫn khỏe, còn anh?” “Anh cũng rất tốt.” Austin do dự một chút, rồi mở miệng, “An, thật ra hôm nay anh tìm em là có một việc muốn nói cho em...” Thẩm Thanh Lan nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, ánh mắt ngưng trọng, “Austin, anh muốn nói với em chuyện gì?” “An, Ân Hi đang ở chỗ anh.” Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Lan liền bật dậy, mu bàn tay cầm điện thoại xuất hiện gân xanh, “Austin, anh vừa nói gì cơ?” “Ân Hi đang ở chỗ anh, nhưng tình trạng hiện giờ của cô ấy không được tốt lắm, em có tiện bay qua đây một chuyến không?”
“Được, bây giờ em lập tức đi mua vé máy bay ngay, anh đợi em, chờ một chút, anh đừng nói cho Ân Hi là em đã biết tung tích của cậu ấy.” Thẩm Thanh Lan không quên dặn Austin, nếu sau khi tỉnh lại, Ân Hi không liên lạc với mấy người bọn họ trước đã chứng tỏ cô ấy không muốn gặp bọn họ, nếu để Kim Ân Hi biết cô đang đi tìm thì cô ấy sẽ chạy trốn ngay.
“Được, anh sẽ không nói cho cô ấy biết.” Austin nói.
Thẩm Thanh Lan đi tìm Phó lão gia, chỉ nói bên chỗ Daniel có một chút chuyện cần cô qua đó xử lý, muốn rời khỏi đây mấy ngày. Phó lão gia biết Daniel từng là người đại diện của Thẩm Thanh Lan, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, liên khoát tay, “Đi đi, trên đường đi nhớ cẩn thận, ông sẽ chăm sóc tốt cho An An.”
Từ nhỏ Phó Hoành Dật được Phó lão gia nuôi lớn, tất nhiên ông rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con. Thẩm Thanh Lan mua vé máy bay chuyến sớm nhất đến nước Y, bởi vì không biết tình hình cụ thể của Kim Ân Hi thể nào, cho nên cô không cho ai biết, vừa đến sân bay nước Y, người Austin phái tới đón cô đã đến.
“Austin, Ân Hi đâu?” Vừa gặp Austin, Thẩm Thanh Lan liền hỏi ngay.
Kim Ân Hi không ở trong lâu đài cổ của Austin, mà ở một trang viên ở ngoài vùng ngoại ô của anh, môi trường rất tốt. Austin chỉ vào một gian phòng ở tầng một, “Cô ấy đang ở trong đó, anh không nói cho cô ấy biết là em đến.” “Austin, cảm ơn anh đã nói cho em biết.” Thẩm Thanh Lan nghiêm túc nói, giọng điệu rất chân thành.
Thật ra Austin đã sớm biết Thẩm Thanh Lan đang tìm Kim Ân Hi, nhưng lúc Kim Ân Hi liên lạc với anh có căn dặn không cho anh nói với bất kỳ ai biết, anh đã do dự rất lâu mới gọi điện thoại báo cho cô biết. Thẩm Thanh Lan đứng trước cửa phòng Kim Ân Hi, chậm chạp không dám đẩy cửa đi vào. Austin vỗ vai cô, gõ cửa ba cái, “Ân Hi, tôi đến rồi.”
Trong phòng không có bất cứ tiếng động nào, Thẩm Thanh Lan nắm chặt khóa cửa, nhẹ nhàng xoay một cái. Cửa không khóa, cô mở cửa đi vào. Kim Ân Hi đang ngồi đưa lưng về phía cô, đầu quấn băng gạc, trên người khoác áo choàng, từ bóng lưng cũng không nhìn ra điều gì khác thường.
“Austin, anh lại tới khuyên tôi nữa hả? Nếu như khuyên tôi nghĩ thoáng một chút, vậy thì đừng nói nữa.” Giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng, đâu còn giống dáng điệu đã từng quen thuộc.
Bước chân của Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, hai tay đặt bên người nắm chặt lại, chậm rãi mở miệng, “Ân Hi.”
Cả người Kim Ân Hi chợt cứng đờ, không dám xoay người. Thẩm Thanh Lan đi về phía trước hai bước, lại nghe cô nói, “An, không được qua đây.” Thẩm Thanh Lan đứng im tại chỗ, “Ân Hi, cậu còn định trốn tránh tớ nữa sao?” Trong giọng nói của cô mang theo chút run rẩy khó phát hiện.
“An, không được qua đây, bộ dạng bây giờ của tớ rất khủng khiếp, cậu không nên nhìn thấy” Kim Ân Hi đau khổ nói. Thẩm Thanh Lan lại bước nhanh tới, đứng trước mặt Kim Ân Hi, cô liền xoay người lại, “An, không được nhìn.”
Nhưng Thẩm Thanh Lan đã kịp nhìn thấy, cô khiếp sợ nhìn Kim Ân Hi, cả khuôn mặt ngoại trừ miệng và đôi mắt, còn lại đều quấn băng gạc rất dày, ngay cả trên cổ cũng có, vì trên người mặc quần áo nên không nhìn rõ, nhưng nghĩ một chút liền biết, chắc chắn trên người cô cũng đầy vết thương. Hốc mắt Thẩm Thanh Lan đỏ hoe, “Ân Hi”. Dường như Kim Ân Hi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, “An, tớ còn sống, cho nên đừng buồn.” “Bác sĩ nói thế nào?” “An, bây giờ tớ đã trở thành một người xấu xí.” Kim Ân Hira vẻ thoải mái nói, nhưng cùng với đó là giọng nói khàn khàn, chỉ làm người nghe càng thêm đau lòng. Khắp cả người cô đều bị thương, khiến Thẩm Thanh Lan muốn ôm một cái cũng không dám, “Ân Hi, nếu đã còn sống thì sao không tìm tớ?” Không phải đã nói sống chết có nhau sao?
“Tớ sợ cậu nhìn thấy dáng vẻ này của tớ sẽ áy náy, nên không dám nói cho cậu biết. Tớ định đợi vết thương trên người tốt hơn, ít nhất không đáng sợ nữa mới nói cho cậu biết, ai ngờ cái miệng Austin quá rộng, biết vậy tớ sẽ không nói cho anh ấy biết.” Kim Ân Hi thờ ơ nói.
“Ân Hi, cậu có biết tớ rất lo lắng cho cậu không, mỗi ngày tớ đều cầu xin trời cao mong cậu còn sống.”
“Tớ biết, nên lời cầu nguyện của cậu rất linh nghiệm, tớ còn sống. An, tớ còn có thể đứng trước mặt nói chuyện với cậu, cho nên cậu đừng đau lòng, cũng đừng cảm thấy áy náy, tất cả đều không phải là lỗi của cậu.” Kim Ân Hi trông thấy đôi mặt Thẩm Thanh Lan lấp lánh nước mắt, trong lòng chua xót, Thẩm Thanh Lan là người kiên cường nhường nào, từ khi biết cô ấy cho đến bây giờ, cực kỳ hiếm thấy dáng vẻ yếu ớt này của cô ấy.
Cô muốn duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Lan, nhưng hai tay của cô cũng bị quấn đầy băng gạc, “An, bây giờ tớ muốn nắm tay cậu cũng không được, chờ tớ khỏe hẳn cậu ôm tớ một cái nhé, lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu đau lòng vì tớ, thật sự là một khoảnh khắc đáng để kỷ niệm.”
Thẩm Thanh Lan cúi người, nhẹ nhàng vòng quanh Kim Ân Hi, “Bây giờ tớ cũng có thể ôm cậu mà. Ân Hi, cảm ơn vì cậu còn sống.” Nước mắt chảy dài theo gương mặt, rơi xuống quần áo Kim Ân Hi.
Kim Ân Hi vươn tay đặt trên lưng Thẩm Thanh Lan, “An, đừng đau lòng nữa, cậu nên vui mừng mới đúng, tớ còn nguyên vẹn đứng trước mặt cậu mà.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy, nước mắt suýt chút nữa đã vỡ để, vết thương chằng chịt như vậy mà gọi là nguyên vẹn sao? “Ân Hi, bây giờ tớ sẽ gọi Eden tới đây, chuyên môn của anh ấy rất giỏi, tớ đã từng bị thương nặng như thế mà anh ấy cũng chữa khỏi. Vết sẹo trên người anh ấy cũng xóa cho tớ, chắc chắn cậu sẽ không sao đâu.” “An, không được đâu.” Vết bỏng trên người cô đã hơn bảy mươi phần trăm, phạm vi rất lớn, ngay cả Eden cũng không có cách nào. “Ân Hi, chắc chắn có cách mà, cậu phải tin tưởng Eden.” Thẩm Thanh Lan nói rất kiên quyết, lấy điện thoại ra liền muốn gọi cho Eden, nhưng Kim Ân Hi lại ngăn cản, “An, đừng gọi, cậu trò chuyện với tớ một chút đi.”
Thẩm Thanh Lan nghe ra sự van xin trong giọng nói của cô ấy, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống, “Ân Hi, cùng tớ trở về đi.” Kim Ấn Hi lắc đầu, “Tớ sống ở đây rất tốt.” “Ân Hi, tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cậu. Hiện giờ Daniel vẫn còn tìm kiếm cậu ở bờ biển đấy.” Nhắc đến Daniel, trong mắt Kim Ân Hi tràn đầy đau khổ, “An, tớ xin cậu một chuyện, đừng nói cho anh ấy biết là tớ còn sống, nếu như có thể, cậu cứ nói với anh ấy là tớ đã chết rồi.”
Ân Hi, cậu làm vậy thực sự quá tàn nhẫn với cả hai người các cậu.”
“Vậy không lẽ cậu muốn tớ đi gặp anh ấy với bộ dạng thế này sao? An, tớ hy vọng trong lòng Daniel tớ mãi là một người hoàn hảo, cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này của tớ còn không bằng xem như chết rồi.” “Ân Hi, không được từ bỏ, nhất định sẽ có cách, tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho cậu.”
“An, chữa khỏi thì tớ vẫn là tớ sao?” Kim Ân Hi hiểu ý của Thẩm Thanh Lan, bây giờ y thuật phát triển như thế, chờ sau khi vết thương của cô lành hẳn, sẽ đi chỉnh sửa dung mạo, có thể sẽ lấy một hình ảnh hoàn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng người đó vẫn còn là Kim Ân Hi sao?
Thẩm Thanh Lan im lặng, nhẹ nhàng cầm tay Kim Ân Hi, nhìn vào mắt của cô ấy, “Ân Hi, tớ tin Daniel sẽ không để ý.”
“An, nhưng tớ để ý.” Kim Ân Hi cúi đầu, chưa bao giờ cô cảm thấy suy sụp như lúc này. Thẩm Thanh Lan ở lại với Kim Ân Hi ba ngày, chờ đến khi bác sĩ thay thuốc cho cô ấy, cô mới hiểu vết thương trên người cô ấy còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của mình rất nhiều. Cho dù Eden có thể trị hết những vết thương trên người cô ấy, nhưng cô ấy phải chịu đựng những nỗi đau đớn mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa còn không phải một lần duy nhất.
“An, tất cả mọi người đều bình an chứ?” Kim Ân Hi và Thẩm Thanh Lan ngồi trên ban công, thưởng thức cánh đồng hoa trong trang viên. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, đều rất tốt, chỉ có điều Sicily vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.”
Vẻ mặt Kim Ân Hi hơi ảm đạm, “Tớ tin Sicily nhất định sẽ tỉnh lại.” Một lát sau, Kim Ân Hi nói, “An, cậu ở đây cũng mấy ngày rồi, trở về đi. Tớ hứa với cậu, tớ sẽ đợi ở đây, không đi đâu hết. Về sau, nếu như cậu nhớ tớ thì có thể tới đây thăm tớ.”
“Ân Hi, để Eden tới đây đi, tớ nghĩ anh ấy sẽ có cách tốt hơn. Tớ có thể đồng ý với cậu, trước khi được cậu cho phép, tớ sẽ không nói tin tức của cậu cho Daniel biết, nhưng cậu nhất định phải để Eden chữa trị.” Mặc dù bác sĩ Austin tìm cũng rất tốt, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn hy vọng Eden có thể tới đây.
Kim Ân Hi nghe vậy thì im lặng, qua rất lâu, mới nhỏ giọng nói, “An, sao tớ cứ không thể từ chối yêu cầu của cậu được chứ.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, biết cô ấy đồng ý, vì phòng ngừa Kim Ấn Hi đổi ý, cô lập tức gọi điện thoại cho Eden, khi anh biết tung tích của Kim Ân Hi thì ngay lập tức liền chạy đến đây. Giống như Thẩm Thanh Lan, khi Eden nhìn thấy Kim Ân Hi cũng rất ngạc nhiên, cô ấy mỉm cười, “Eden, em còn sống, chẳng lẽ anh không vui mừng sao?” Eden cười một cách miễn cưỡng.
Kim Ân Hi ghét bỏ, “Anh cười thế này còn khó coi hơn khóc. Eden, anh không cười còn tốt hơn.” “Ân Hi, để anh kiểm tra cho em trước.” Eden khàn giọng nói, trong giọng nói ẩn chứa nỗi nghẹn ngào. “Ừm.” Kim Ân Hi không từ chối, nếu đã đồng ý với Thẩm Thanh Lan thì cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp. Dĩ nhiên kết quả kiểm tra không lạc quan lắm, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Eden nghiêm túc, trái tim Thẩm Thanh Lan liền trở nên nặng nề. Có thể Kim Ân Hi đã sớm biết được tình trạng của mình nên không bất ngờ lắm, ánh mắt rất bình tĩnh.
“Hai người các cậu không cần trưng ra cái vẻ mặt đau khổ như vậy. Không phải chỉ bị thương khắp người thôi sao? Chúng ta bị thương còn ít sao? Đều đã trải qua hết rồi, lần này đã là gì chứ!”
Thẩm Thanh Lan vừa xoay đầu liền thấy Kim Ân Hi tỏ vẻ bình thường, khiến trong lòng cô càng khó chịu. “Ân Hi, anh có thể tiến hành phẫu thuật cấy da, nhưng đó là một quá trình đau đớn kéo dài, em... đồng ý không?” Eden nghiêm túc hỏi.
Kim Ân Hi nhìn anh, “Dựa vào trình độ y thuật của anh, em còn có thể trở lại dáng vẻ ban đầu không?”
Eden im lặng, rồi lắc đầu, “Thật xin lỗi, Ân Hi.”
Kim Ân Hi đã lường trước được điều đó, “Nếu vậy thì cứ phẫu thuật đi.” Rồi cô nhìn Thẩm Thanh Lan, “An, đừng nói cho Daniel biết.”
“Được, tớ hứa với cậu.”
Nơi mà Austin tìm cho Kim Ân Hi là một nơi rất yên tĩnh, là một nơi thích hợp để dưỡng bệnh, nhưng xung quanh nơi đây lại không có bệnh viện nào quá tốt, vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, bọn họ vẫn phải đưa cô ấy về nhà.
Chỗ này không phải là nhà của Eden, nhưng rất gần chỗ bệnh viện mà anh làm việc. Những chuyên gia trong bệnh viện này đều có trình độ cao, anh tin có những người này cùng nhau cố gắng, nhất định có thể lập ra được phương án chữa trị tốt nhất cho Kim Ân Hi. Thẩm Thanh Lan chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa cho Kim Ân Hi mới mua vé máy bay về nước. Vào hôm trở về, Kim Ân Hi bỗng nhiên gọi Thẩm Thanh Lan lại, “An, có thể Allen cũng giống tớ, vẫn còn sống.” Ánh mắt Thẩm Thanh Lan sâu xa, nghe Kim Ân Hi nói tiếp, “Trận nổ bom ngày ấy, tớ cách vị trí nổ gần hơn, còn Allen thì bị sức ép của bom đẩy vào biển. Bản lĩnh của hắn ta thế nào chúng ta đều biết rõ, hiện giờ có thể hắn ta kém hơn trước đây nhiều, nhưng kỹ năng sinh tồn chắc chắn không thể nào quên được.” Giống như cô, sau khi rơi xuống biển sẽ theo bản năng tìm kiếm sự sống.
“Cho nên chắc Allen cũng vậy.” Trải qua nhiều chuyện, thật ra Kim Ân Hi đã không còn hận Allen nữa, thật ra mà nói, hắn ta cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương, cả đời chỉ yêu một người không yêu mình. “Tớ vẫn luôn tìm tung tích của hai người, nhưng vẫn không tìm được, những nơi có thể tìm gần đó tớ đều đã tìm hết rồi.” Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nói. “Có khi nào Allen xui xẻo đến vậy, rơi xuống biển liền hôn mê bất tỉnh, sau đó bị cá ăn?” Kim Ân Hi suy đoán. Thẩm Thanh Lan lại đến chỗ gần vùng biển tìm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy. Thêm vào đó, cô đã rời nhà lâu rồi nên đành phải quay về thủ đô.