Mục lục
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồng Vận Thi bị anh ta nói trúng tim đen, khuôn mặt trắng bệch, nhưng ngoài miệng vẫn phủ nhận, “Không, không phải như vậy.” “Không phải? Vậy là thế nào? Nói tôi nghe xem tôi nói sai ở đâu, tôi sửa.” Đinh Minh Huy khẽ mỉm cười dịu dàng. Hắn không quan tâm đến đứa bé trong bụng của Đồng Vận Thi, có phải là của hắn hay không cũng không quan trọng. Nhưng sau khi hắn biết mối quan hệ giữa hai người họ thì đã đổi ý. Đinh Minh Huy nhìn xuống bụng của Đông Vận Thi bằng ánh mắt ác độc. “Anh muốn làm gì?” Đồng Vận Thi sợ hãi. Đinh Minh Huy vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô ta, dịu dàng nói: “Ngoan, sinh đứa bé này đi.2Chỉ cần có sinh nó ra, tôi sẽ giúp cô có được Lý Bác Minh.” Đông Vận Thi lắc đầu, “Tôi không muốn.”

Thế nào? Ngay cả Lý Bác Minh cũng không muốn à? Không phải cô yêu hắn nhất sao? Cô làm nhiều chuyện vì hắn như vậy, kết quả lại thành công dã tràng. Cô cam tâm nhìn hắn hạnh phúc bên người phụ nữ khác, yêu thương cưng chiều cô ta, nhưng lại không hề quan tâm tới cô sao?”

Đồng Vận Thi không cam tâm, nhưng cô ta có thể làm gì chứ? Lý Bác Minh đã biết cô ta có mối quan hệ với người đàn ông khác, thậm chí còn mang thai với người ta. Chuyện đã thế này, thì dù anh không ở bên Phương Đông nữa, cũng sẽ không ở8bên cô ta. Nghĩ đến đây, Đồng Vận Thi chỉ cảm thấy chán ghét mình.

Thấy Đồng Vận Thi lắc đầu không đồng ý, Đinh Minh Huy lập tức tát vào mặt cô ta, “Cho cô cơ hội mà còn không biết xấu hổ. Tôi nói cho cô biết, cô phải sinh đứa bé ra, không sinh được cũng phải sinh”

“Không phải anh không thừa nhận đứa bé này là của mình sao?” Đồng Vận Thi ôm mặt, hỏi. “Bây giờ tôi nhận, nếu là con tôi, vậy nó phải được sinh ra.” Đồng Vận Thi không ngờ Đinh Minh Huy lại thật sự nhận đứa bé là của mình. Nhìn thấy vẻ điên rồ của hắn lúc này, cô ta cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có một âm mưu. Đồng Vận Thi không biết6được ý đồ của Đinh Minh Huy, chỉ biết rằng vì tốt cho đứa bé này, cũng vì tốt cho chính mình, cô ta không thể giữ nó được. Có điều lúc này, Đinh Minh Huy đang nhìn cô ta chằm chằm, như thể nếu mình không đồng ý, thì hắn nhất định sẽ không nương tay với mình. Trong tuyệt vọng, Đồng Vận Thi đành gật đầu. “Tôi biết rồi, tôi sẽ sinh.” “Như vậy mới ngoan.” Đinh Minh Huy vỗ nhẹ lên mặt cô ta rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, hình như định gọi điện thoại. Đồng Vận Thi thừa cơ đi ra cửa định chạy trốn. Cô ta sẽ phá bỏ đứa bé ngay bây giờ.

Đinh Minh Huy thấy vậy, vội vàng đuổi theo. Đồng Vận Thi chạy ra rồi nhanh3tay đóng cửa lại. Cô ta ấn thang máy, nhưng thang máy mãi không mở ra. Thấy Đinh Minh Huy sắp mở cửa đuổi theo, cô ta quyết định đi cầu thang bộ, nhưng vừa chạy đến cửa thang bộ thì bị Đinh Minh Huy tóm dược. Đinh Minh Huy nắm lấy cánh tay cổ ta, “Cô muốn đi đâu hả, trở lại đây cho tôi.”

Đồng Vận Thi đập lên tay Đinh Minh Huy, “Tôi không trở lại, tôi muốn đến bệnh viện, anh buông ra.” Đinh Minh Huy không buông tay, mà còn kéo Đồng Vận Thi trở về. Đồng Vận Thi vùng vẫy dữ dội, kết quả trượt chân, té ngã. Đinh Minh Huy không đỡ kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta lăn xuống cầu thang. Bụng Đồng Vận Thi đập5mạnh xuống đất. Cô ta cảm thấy bụng đau dữ dội, sau đó một dòng nước ấm chảy ra giữa hai chân mình, Đinh Minh Huy đứng ở phía trên, thấy thân dưới cô ta đầy máu thì lập tức hoảng loạn, vội lấy điện thoại gọi 120. Đứa bé của Đông Vận Thi vì vậy mà mất, ngã từ trên cầu thang cao như vậy xuống, nên cô ta bị sẩy thai.

Khi bác sĩ lấy cái thai đã chết ra khỏi bụng cô ta ra, Đồng Vận Thi đã nhìn thấy đứa bé đầy máu đó, nó đã thành hình, là một bé trai.

Nước mắt Đồng Vận Thi lập tức tuôn rơi. Mặc dù cổ ta muốn bỏ đứa bé, nhưng khi đứa bé thật sự rời khỏi cơ thể cô ta, thì trái tim cổ ta vẫn đau đớn,

Đồng Vận Thi ngã cầu thang là do Đinh Minh Huy không chịu buông tha. Cho nên, khi cô ta tỉnh lại thì đã lập tức làm đơn kiện Đinh Minh Huy vì tội cố tình hãm hại và cưỡng bức mình.

Đồng Vân Thi biết mình một thân một mình không ai giúp đỡ, như vậy thì cô ta chắc chắn sẽ thua vụ kiện Đinh Minh Huy cưỡng bức. Vì vậy, dù sức khỏe chưa hoàn toàn bình phục, cô ta vẫn nhất quyết xuất viện, rồi đi tìm Ninh Kha. Cô ta cần sự giúp đỡ của Ninh Kha. Cô ta muốn Đinh Minh Huy phải trả giá thật đắt.

Ninh Kha nhin người phụ nữ xuất hiện trước mắt, chờ cô ta nói rõ ý định của mình. Sau khi nghe những lời của Đồng Vân Thi, cô nói, “Dựa vào đâu mà cô nghĩ tôi sẽ giúp cô?” Vừa bị sảy thai, sắc mặt của Đồng Văn Thi còn tái nhợt. Việc mất đứa bé này gây tổn thương rất lớn với cơ thể cô ta. Từ đầu bác sĩ đã nói tình trạng thể chất của cô ta khá yếu, một khi phá thai sẽ gây tổn thương cho sức khỏe người mẹ. Mà lần này cô ta còn ngã cầu thang, đúng như phản đoản của bác sĩ, từ nay về sau cô ta sẽ không thể làm mẹ được nữa. Đồng Vận Thi hận Đinh Minh Huy đến mức muốn ăn gan uống máu hắn ta, “Tôi có thể giúp cô giải quyết gã Đinh Minh Huy phiền phức này.”

Ninh Kha nhướng mày, Đổng Vận Thi nói tiếp, “Tuy cô và Đinh Minh Huy đã ly hôn, nhưng hắn ta vẫn là chồng cũ của cô. Chỉ cần chưa chết, thì hắn ta sẽ vẫn đến tìm và tiếp tục quấy rầy cô. Hơn nữa hắn ta còn có bí mật của cô, nểu hẳn công bố bí mật này thì rất bất lợi cho cô. Tôi sẽ tống hắn ta vào tù, như vậy hắn sẽ không có cách nào làm phiền cô nữa, mà tôi cũng có thể trả được thù, một mũi tên trúng hai con nhạn, không phải sao?”

Ngón tay Ninh Kha gõ nhẹ lên bàn, dường như đang xem xét lời đề nghị của Đổng Vận Thi, “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?” Nếu đòi hỏi hợp lý, chuyện này cũng không phải không thể. “Tôi không cần tiền của cô, tôi chỉ muốn cô mới giúp tôi một luật sư giỏi để giúp tôi thắng vụ kiện này.” Một lúc lâu sau, Ninh Kha mới khẽ nói, “Được, tôi đồng ý với điều kiện của cô. Luật sư sẽ đến gặp cô vào ngày mai.”

Đồng Vận Thi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi lê bước ra khỏi phòng làm việc của Ninh Kha. Ninh Kha giữ lời hứa, ngày hôm sau, luật sư đã chủ động tìm tới Đổng Vận Thi, thảo luận cụ thể và kỹ lưỡng với cô ta về vụ án. Đối với tội cưỡng bức, thật ra hơi thiểu thuyết phục. Suy cho cùng, đêm đó là do bản thân Đồng Vận Thi tự đi nhầm phòng, tức là chủ động phát sinh quan hệ với Đinh Minh Huy, nói cưỡng bức thì không thuyết phục lắm. Nhưng vì xô xát với Đinh Minh Huy, cô ta mới ngã cầu thang dẫn đến sảy thai, thậm chí cả đời không thể có thai là sự thật. Tội cố ý gây thương tích chắc chắc không thể thoát được.

“Không thể khiến hắn ta bị xử nặng hơn sao?” Đồng Vận Thi lắng nghe phân tích của luật sư xong thì không cam lòng nói. Bản án từ ba đến năm năm là quá nhẹ với Đinh Minh Huy.

“Đây đã là giới hạn. Dù sao, chuyện này còn có thể tính là sơ ý gây thương tích.” Luật sư nói. Biết thật sự không có cách nào khác, Đồng Vận Thi chỉ có thể đồng ý. “Đinh Minh Huy ngồi tù?” Vu Hiểu Huyền nhìn thấy tiêu đề tin tức trên báo mà vô cùng ngạc nhiên. Thẩm Thanh Lan lấy tờ báo xem. Dù không có tên họ hay hình ảnh, nhưng nhân vật chính là ai, trong lòng bọn họ đều biết rõ. “Nhưng như vậy cũng tốt, hắn ta sẽ không thể làm phiền Phương Đông nữa. Chỉ tiếc là người phụ nữ chết tiệt kia không phải ngồi tù cùng Đinh Minh Huy. Cô ta nói con của mình đã mất, sao không liều mạng với hắn ta luôn đi.” Vu

Hiểu Huyên nói. Tốt nhất là cả hai đều thua thiệt, đều phải ngồi tù vài năm vì tội cố ý gây thương thích, như vậy Phương Đồng sẽ hoàn toàn được yên tĩnh. “Phương Đông, trong thời gian này cậu cố hạn chế ra ngoài nhé.” Thẩm Thanh Lan dặn dò, để đề phòng Đồng Vận Thi làm tổn thương đến Phương Đông. Phụ nữ trong lúc tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể làm được. Hơn nữa, Thẩm Thanh Lan biết được nhiều chuyện hơn Vu Hiểu Huyên. Cô biết cả đời này Đồng Vận Thi không thể làm mẹ được nữa. Phương Đông sắp sinh rồi, cẩn thận vẫn hơn. Phương Đồng gật đầu: “Vài ngày nữa tớ đã vào viện năm, đến lúc đó mẹ tớ sẽ vào chăm sóc tở, Bác Minh cũng sẽ tìm hộ lý, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK