Giang Thần Hi nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Thần Hi nói, vẻ Bùi Nhất Ninh đau đầu, “Thần Hi, em đã nói rồi, hai ta không hợp, đứng từ góc độ nào cũng không hợp.”
“Em cảm thấy anh chưa kết hôn, nếu em kết hôn với anh, thì sẽ ảnh hưởng đến anh?”
Giang Thần Hi hỏi, “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì bây giờ anh có thể đi tìm một người phụ nữ kết hôn, qua ngày hôm sau lại ly hôn.
Em có một đứa con, anh từng ly hôn, vậy là hòa nhau.”
Thấy Giang Thần Hi nói rất nghiêm túc, Bùi Nhất Ninh rất sợ anh thật sự sẽ làm như vậy, “Được rồi, đừng nói nữa, Thần Hi, chúng ta giữ mối quan hệ bạn bè không được sao?”
Vẻ mặt Giang Thần Hi nặng nề, “Không được, anh không muốn làm bạn với em.
Anh muốn làm chồng em, làm cha của Hạo Hạo.
Nhất Ninh, anh hẹn em ra đây để hỏi em một chuyện.”
Bùi Nhất Ninh nhìn Giang Thần Hi, ý nói anh muốn hỏi gì.
“Em nhắm mắt lại, tự hỏi trái tim của mình, trong lòng em thật sự không có vị trí dành cho anh, thật sự không có một chút ấn tượng tốt về anh sao?”
“Không cần hỏi em cũng biết...”
“Đừng nói là không có.
Hạo Hạo nói với anh, lần trước em uống say, em còn gọi tên anh.”
Bùi Nhất Ninh thần thể, tối nay nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc thối này, để cho nó biết mẹ của nó không dễ bán đúng như vậy.
“Dù là như vậy, cũng không thể chứng minh được điều gì.”
Bùi Nhất Ninh nói.
Giang Thần Hi nhìn chằm chằm cô, “Bùi Nhất Ninh, em nhát gan!”
Bùi Nhất Ninh ngước mắt nhìn anh, “Đúng vậy, em là một người nhát gan.
Vậy thì sao chứ? Thần Hi, anh hãy tìm một người thật lòng yêu anh để kết hôn.
Rồi anh sẽ phát hiện, thật ra trên thế giới này, ngoại trừ một người phụ nữ tên Bùi Nhất Ninh, thì còn có một người phụ nữ khác tốt hơn.”
Khuôn mặt Giang Thần Hi tràn ngập vẻ bị thương, “Em muốn đẩy anh vào lòng người khác tới vậy sao? Nhất Ninh, trái tim làm từ thịt, cho dù tổn thương có bớt đi, thì cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ đau.”
Bùi Nhất Ninh nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Thần Hi.
“Bùi Nhất Ninh, anh hỏi em một câu cuối cùng, em thật sự không thể cho anh một cơ hội sao? Em đừng vội trả lời, hãy suy nghĩ thật kỹ.
Nếu em trả lời đúng vậy, thì anh lập tức đi ngay, sau này tuyệt đối không chủ động xuất hiện ở trước mặt em nữa.”
Bùi Nhất Ninh cắn răng nói: “Đúng vậy, giữa hai chúng ta không có bất cứ khả năng nào, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có.”
Lòng Giang Thần Hi bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn sâu vào mắt Bùi Nhất Ninh, “Anh hiểu rồi, Nhất Ninh, thật xin lỗi vì đã làm phiền em.”
Bùi Nhất Ninh nhìn theo bóng lưng của Giang Thần Hi, nước mắt rơi đầy mặt.
Sở Vân Dung thấy chỉ có một mình Bùi Nhất Ninh quay lại phòng khách thì hỏi: “Thần Hi đâu?”
Bùi Nhất Ninh cười cười, “Anh ấy vừa nghe điện thoại, có chuyện đột xuất nên đi trước rồi.
Anh ấy nhờ cháu chuyển lời xin lỗi tới dì.”
“Thằng bé này, có việc thì cứ đi thối, có gì mà phải xin lỗi.
À, Nhất Ninh, chị Tống vừa nấu canh ngân nhĩ hạt sen, cháu thử nếm xem.”
“Vâng, cháu cảm ơn dì.”
Bùi Nhất Ninh đi vào phòng bếp.
Sở Vân Dung và Sở Vân Cẩn nhìn nhau, Sở Vân Cẩn thở dài, “Nhất Ninh lại từ chối Thần Hi nữa rồi.”
Rõ ràng là yêu người ta, mà cứ không chịu thừa nhận, cũng không biết là đang dằn vặt ai đấy.
Sở Vân Dung cũng nhìn thấy vành mắt đỏ của Bùi Nhất Ninh, bà lắc đầu, “Là do Nhất Ninh suy nghĩ quá nhiều thôi.”
Đây là chuyện của bọn trẻ, những gì cần nói thì Sở Vân Cẩn cũng đã nói với Bùi Nhất Ninh rồi.
Cô là một người cố chấp, người khác rất khó thay đổi quyết định của cô.
Tự bản thân cô không muốn ở bên cạnh Giang Thần Hi thì người làm mẹ như bà cũng không thể ép buộc cô.
“Chị không quản được, cũng không muốn xen vào, hai đứa nó thích thế nào thì thế đó đi.
Thôi, không nói chuyện này nữa, chị mua cho con của Thanh Lan vài bộ quần áo, lát nữa em nhớ đưa cho Thanh Lan.”
“Chị mua sớm quá, con của Thanh Lan còn chưa ra đời, có mua cũng không có ai mặc.”
Sở Vân Dung vừa cười vừa nói.
“Bây giờ không thể mặc, sau khi sinh thì đem ra mặc là được rồi.”
Bùi Nhất Ninh từ trong phòng bếp đi ra, tiếp lời: “Dù không biết đâu, hôm mẹ cháu đi mua sắm, thấy mấy bộ quần áo đó liền không dời mắt được, cái này cũng thích, cái kia cũng thích, chỉ thiếu nước ôm luôn cả cửa hàng mang về nhà.”
Sở Vân Cần Bùi Nhất Ninh, cười cười không nói lời nào.
Lúc Thẩm Thanh Lan dẫn Hạt Đậu Nhỏ tới thì thấy chị Tổng cán vỏ bánh, ba người còn lại gói há cảo.
Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy Giang Thần Hi nhưng cũng không hỏi.
Hạt Đậu Nhỏ tìm một vòng không thấy Giang Thần Hi, bèn hỏi: “Mẹ, chú Giang của con đâu?”
Vẻ mặt Bùi Nhất Ninh hơi đổi, động tác trên tay hơi dừng lại, “Chú Giang có chuyện cần làm nên về trước rồi.”
Hạt Đậu Nhỏ thất vọng, “Chú Giang nói hôm nay sẽ dẫn con ra ngoài chơi.”
Bùi Nhất Ninh rất đau đầu vì con trai mình thích Giang Thần Hi đến vậy, bèn dứt khoát mặc kệ Hạt Đậu Nhỏ.
Thẩm Thanh Lan rửa tay, cùng gói há cảo với bọn họ.
“Hoành Dật đâu?”
Sở Vân Dung hỏi.
“Anh ấy ở nhà, lát nữa sẽ cùng ông nội đến đây.
Anh đi tiễn chị Hồ Dao chưa về hả mẹ?”
Hôm nay Ôn Hề Dao phải về thành phố Hải, Thẩm Quân Dục đã đưa cô ấy đi từ sáng.
“Có lẽ đến tối mới về tới.”
Sở Vân Dung đáp.
Vừa nói xong, liền thấy Thẩm Quân Dục trở về, đi cùng là Phó Hoành Dật.
Thấy Thẩm Thanh Lan đang gói há cảo, khuôn mặt Phó Hoành Dật tràn đầy ý cười, ngay cả Thẩm Quân Dục cũng cười.
Thẩm Thanh Lan không hiểu ra sao, Sở Vân Dung ngước lên nhìn, kéo tạp dề lau mặt cho cổ, vừa cười vừa nói: “Gói há cảo cũng làm mặt mình như mèo vậy.
Được rồi, ở đây không cần con nữa, con đến phòng khách nói chuyện với Hoành Dật đi.”
Thẩm Thanh Lan ngượng ngùng bỏ vỏ bánh há cảo xuống, đi và phòng bếp rửa tay.
Bên nhà họ Thẩm hoà thuận vui vẻ, còn bên Nam Thành thì loạn cả lên.
Triệu Giai Khanh kiện Nhan An Bang ra tòa, nhưng bởi vì đang cuối năm, các ban ngành liên quan đều nghỉ, nên án kiện bị dời năm mới thẩm tra xử lý.
Mặc dù tòa án không mở phiên toà, nhưng dư luận trên mạng ngày càng dữ dội.
Video Tần Nghiên quỳ xuống bị ai đó đăng lên mạng, video không có tiếng, người xem không biết bọn họ nói cái gì, nhưng mọi người đều đồng tình kẻ yếu, có nhiều người đồng tình Tần Nghiên, cộng thêm bản thân bà ta thuê người spam, nên dư luận nghiêng về phía bà ta.
Triệu Giai Khanh cười cười, chỉ là trò trẻ con mà thôi, ai mà không có vết nhơ, đi tìm một hacker, bôi xấu lại Tần Nghiên là xong.
Nhất là chuyện năm xưa bà ta và Nhan An Bang dây dưa với nhau, không chỉ sinh một đứa con gái, mà còn suýt nữa khiến vợ hợp pháp của ông ta sảy thai.
Còn cả chuyện năm xưa Nhan An Bang giấu giếm có bạn gái, lừa gạt nhà họ Triệu đồng ý gả con gái.
Bài viết vừa được đăng lên, mạng xã hội trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Mặc kệ Tần Nghiên và Triệu Giai Khanh ai đúng ai sai, thì Nhan An Bang đều bị mắng té tát, hình tượng đổ nát là việc nhỏ, vấn đề tác phong mới là việc lớn.
Ông ta vốn bị cách chức tạm thời, bây giờ liền trở thành mất chức.
Tần Nghiên ngồi trên ghế sô pha lau nước mắt, “An Bang, xin lỗi, em không ngờ có người lại quay lén chuyện ngày hôm đó, còn đăng video lên mạng nữa.
Đều tại em, nếu em không đi tìm Triệu Giai Khanh thì đã không xảy ra những chuyện này.”
Chẳng lẽ trong lòng Nhan An Bang không oán Tần Nghiên? Đương nhiên là có, nhưng thấy dáng vẻ khóc lóc của bà ta, ông ta lại mềm lòng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện này không trách em, là do người phụ nữ ác độc Triệu Giai Khanh bày ra.”
Tần Nghiên nín khóc, nhìn về phía Nhan An Bang, “Ý của anh người đăng video lên mạng là Triệu Giai Khanh?”
Nhan An Bang tức giận nói: “Không phải bà ta thì là ai? Trước tiên, bà ta đẩy dư luận về phía chúng ta, sau đó tuôn ra chuyện năm xưa, để anh thân bại danh liệt.
Bây giờ bà ta đã đạt được mục đích của mình.”
Ông ta mất chức, trở thành người đàn ông cặn bã bị cả Nam Thành sỉ vả, chẳng khác gì con chuột chạy qua đường.
Lúc này, Triệu Giai Khanh đang ở trong khách sạn, bà rất vui vẻ khi thấy những tin tức trên mạng, đây là hiệu quả mà bà muốn.
Nhan An Bang dám làm tổn thương con gái của bà, thì bà cũng dám liều mạng với ông ta.
“Mẹ.”
Nhan Thịnh Vũ nhìn mẹ mình đang uống rượu vang vui mừng vì ba mình thân bại danh liệt, thì cảm thấy vô cùng uể oải.
Thấy vẻ mặt của con trai, nét cười trên mặt Triệu Giai Khanh mới nhạt bớt, “Thịnh Vũ, con đưa Tiểu Tịch đi chưa?”
Nhan Thịnh Vũ gật đầu, khó lắm anh mới thuyết phục được Nhan Tịch trở về Sydney, thậm chí anh còn ở đó chơi cùng Nhan Tịch hai ngày, lúc quay lại thì thấy việc xấu trong nhà mình đã truyền đi khắp nơi.
“Mẹ định cùng ba không chết không thôi sao?”
Nhan Thịnh Vũ mệt mỏi hỏi.
Cảm nhận được sự uể oải trên người con trai, lòng Triệu Giai Khanh hơi chúng lại.
Nếu có thể, bà cũng muốn cho con trai một gia đình hạnh phúc, để nó vui vẻ khỏe mạnh mà trưởng thành.
Dù có sống trong hoàn cảnh giả dối cũng được, ít nhất...
lòng sẽ vui vẻ.
“Thịnh Vũ, ngày mai con về thành phố G đi.”
Triệu Giai Khanh lạnh nhạt nói, cứ để con bà nhắm mắt làm ngơ cũng tốt.
“Ngày mai con đến Sydney, con và Tiểu Tịch đợi mẹ trở về.”
Nhan Thịnh Vũ nhìn chằm chằm mẹ mình, dứt lời thì liền ra ngoài.
Triệu Giai Khanh thẩm thở dài, cuối cùng thì con trai vẫn trách bà.