Cô như vậy khiến Kim Ân Hi cảm thấy rất xa lạ, cứ như không phải Thẩm Thanh Lan mà mình từng biết vậy.
“Chẳng phải cậu bỏ qua cho cô ta rồi sao, bây giờ điều tra cô ta làm gì? Dù có điều tra ra thì cô ta cũng đã đi rồi.”
Lúc đó bọn họ không bắt đối phương, hiện giờ thì có lẽ cô gái đó đã không còn ở trong ngôi biệt thự kia từ lâu rồi.
Thẩm Thanh Lan biết Kim Ân Hi đang giận, nhưng lúc này cô không có cách nào giải thích được, “Ân Hi, đợi sau khi tớ làm rõ hoài nghi trong lòng thì sẽ nói cho cậu biết.
Bây giờ cậu hãy giúp tớ điều tra quá khứ của cô ấy trước đã, càng chi tiết càng tốt.”
Giọng điệu cô rất nghiêm túc, làm Kim Ân Hi lúng túng, An, cậu nghi ngờ cô ta là ai ư?”
“Hiện giờ tớ vẫn chưa chắc chắn, Ân Hi, tớ cần bằng chứng.”
Kim Ân Hi im lặng một lúc mới nói: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức, nhưng rất khó điều tra về cô ta.
Tớ không chắc mình có thể tra ra gì không.
Trước đó cô cũng đã từng điều tra hành động của cô gái kia trong một năm qua, nhưng quá khứ của cô ta lại như một tờ giấy trắng, không có gì cả, cứ như bỗng dưng cô ta xuất hiện từ không trung vậy.
“Tớ hiểu rồi, cậu cứ cố gắng hết sức là được.”
Nếu người đó thực sự là người có nghĩ, thì Kim Ân Hi sẽ càng khó tìm thấy thông tin của người đó hơn.
Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại rồi đứng đó một lúc lâu, cảm xúc sâu trong mắt vô cùng hỗn loạn.
“Thanh Lan, con đứng đó làm gì vậy?”
Giọng nói của Sở Vân Dung kéo dòng suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan trở lại.
Thẩm Thanh Lan nhìn sang mẹ mình.
Hôm nay, Sở Vân Dung rất bình tĩnh, không như mấy hôm trước nữa, nhưng chính sự bình tĩnh này lại khiến cô cảm thấy bất thường.
“Mẹ, ngày mai chúng ta đến bác sĩ Chu kiểm tra một chút nhé.”
Sở Vân Dung hơi sững sờ, nhìn vào mắt Thẩm Thanh Lan rồi gật đầu, “Được.”
Sáng hôm sau, sau khi lo cho An An xong thì Thẩm Thanh Lan cùng Sở Vân Dung ra ngoài.
Tối qua, Thẩm Thanh Lan đã hẹn trước với bác sĩ Chu.
Khi bọn họ đến, chỉ có bác sĩ Chu ở đây.
Lần này Sở Vân Dung vẫn đi vào một mình, nhưng lại trở ra rất nhanh.
“Bác sĩ Chu, mẹ tôi, bà ấy...”
Bác sĩ Chu mỉm cười dịu dàng: “Không có gì cả, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng lần này mẹ cô không chịu mở lòng nói chuyện với tôi.”
“Trạng thái tinh thần của mẹ tôi có vấn đề gì không?”
Đây chính là điều mà Thẩm Thanh Lan lo lắng.
Bác sĩ Chu mỉm cười, “Không có vấn đề gì cả.
Cô có thể yên tâm về điều này.”
Biết trạng thái tinh thần của Sở Vân Dung không có vấn đề gì, Thẩm Thanh Lan mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Sở Vân Dung và Thẩm Thanh Lan rời bệnh viện, bà quay sang nhìn con gái, “Thanh Lan, bây giờ con an tâm chưa?”
“Mẹ, con chỉ lo lắng cho mẹ thôi.
Con hy vọng mẹ không để tâm.”
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nói.
Sở Vân Dung mỉm cười, “Không đầu, làm sao mẹ có thể để tâm chứ? Thanh Lan, mẹ biết mẹ không phải là một người mẹ tốt.
Làm mẹ, nhưng bất kể là với con hay Hi Đồng, mẹ cũng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Lý Hi Đồng ra nông nỗi như hôm nay, mẹ cũng có một phần lỗi lớn.
Còn con, nếu không tại mẹ không trông con cẩn thận thì tuổi thơ của con cũng sẽ không trở nên bất hạnh như vậy.
Mẹ là một người mẹ thất bại.”
“Mẹ, tất cả đều đã qua rồi.”
“Đúng vậy, tất cả đều đã qua, mẹ không thể thay đổi được quá khứ.
Thanh Lan, mẹ chỉ muốn trong tương lai sẽ học được cách trở thành một người mẹ tốt, không đắm chìm trong hổ thẹn và tự trách, không còn trốn tránh, không còn yếu đuối.
Mẹ là mẹ của con, mẹ muốn cho con một khoảng trời riêng, để không có ai có thể làm tổn thương con.
Con có tin mẹ không?”
Sở Vân Dung nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Lan dừng bước, nhìn Sở Vân Dung, “Mẹ, mẹ không cần phải làm thế.”
Cô đã quen với cuộc sống thế này.
Sự gần gũi quá mức của Sở Vân Dung chỉ khiến cô cảm thấy không quen.
Câu nói của cô làm ánh sáng trong mắt Sở Vân Dung nhạt bớt, “Thanh Lan, mẹ biết mẹ đã làm con thất vọng, nhưng xin con hãy cho mẹ một cơ hội để trở thành một người mẹ tốt.”
“Mẹ, con không thất vọng.”
Cô chưa bao giờ mong chờ thì làm sao lại thất vọng, “Bây giờ mẹ đã rất tốt, không cần phải thay đổi.”
“Thôi vậy, nói nhiều không bằng làm nhiều.
Chúng ta về thôi.”
Sở Vân Dung nói.
Thẩm Thanh Lan mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đưa Sở Vân Dung về nhà.
Sở Vân Dung khó hiểu nhìn cô, “Thanh Lan, sao con không lái xe vào?”
“Con có việc phải làm, mẹ, mẹ vào nhà trước đi.”
“Con có việc mà sao không nói sớm, mẹ có thể tự bắt taxi về mà.
Được rồi, con đi làm việc của mình đi.
Mẹ đi xem An An đã.”
Sở Vân Dung tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Mãi đến khi xe của Thẩm Thanh Lan biến mất sau góc đường, bà mới quay vào Đại Viện.
Trong nhà hàng Bán Hạ Tây, khi Thẩm Thanh Lan đến, cô gái kia đã có mặt và đang ngồi cầm một cuốn sách trên tay, chăm chú đọc.
Ánh nắng chiếu lên người cô gái nọ, toát lên hương vị yên bình của tháng năm.
Khí chất của cô gái này trầm lặng, ai có thể nghĩ một cô gái như thế lại là một sát thủ chứ? “Đến rồi à, ngồi đi.”
Thấy có người đến gần, cô gái kia ngước mắt nhìn thấy là Thẩm Thanh Lan bèn gập quyển sách lại, mỉm cười nói, cứ như bạn cũ gặp mặt, mà rõ ràng là lập trường của họ đối lập nhau.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn cô gái kia.
Cô ấy đưa thực đơn cho cô, “Cô muốn ăn gì thì gọi đi.
Hôm nay tôi mời.”
Thẩm Thanh Lan không nhận thực đơn, “Cô gọi là được rồi.”
“Được rồi, vậy để tôi gọi món, cô muốn ăn gì? Bít tết tiêu đen có được không?”
“Được, tôi không kén ăn”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt nhìn cô gái kia cũng rất bình thản.
Súp nấm được chứ? Tôi nghe nói súp nấm ở đây rất ngon.”
cô gái kia hỏi ý kiến của Thẩm Thanh Lan, mỉm cười tít mắt.
“Được, thêm một phần tôm phô mai đi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Tức thì, động tác của người nọ hơi khựng lại, “Được.”
Cô gái kia gọi món, rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, sau đó nói với Thẩm Thanh Lan, “Khái niệm thời gian của cô luôn chuẩn vậy sao?”
Hẹn mười hai giờ là đến đúng giờ, không muộn, không sớm phút nào.
“Thói quen.”
Thẩm Thanh Lan nói, “Tại sao cô lại muốn ăn trưa cùng tôi, cô không sợ tôi bắt cô lại à?”
“Tôi chỉ muốn ăn với cô một bữa cơm thôi.
Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm đó đã bắt rồi.
Thú thực, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị cô bắt vào ngày hôm đó rồi, nhưng kết quả, sự lựa chọn của cô lại làm tôi rất ngạc nhiên.
Có thể nói với tôi tại sao không?”
Nét mặt của cô gái kia đầy vẻ tò mò.
Ánh mắt Thần Thanh Lan lóe lên, không trả lời mà cầm bình nước trên bàn và rót một ly nước chanh cho cô gái nọ, “Uống nước trước đi.”
Trước mặt cô gái kia là một ly nước trắng, miệng ly còn vết son mờ, rõ ràng đã uống rồi.
Cô ấy nhìn ly trước mặt mỉm cười, rồi nhấp một ngụm, trông rất tự nhiên.
Thẩm Thanh Lan vẫn luôn quan sát đối phương, thấy động tác của cô ấy thì bỗng có chút thất vọng.
“Cô Thẩm, cô chưa trả lời tôi”
Cô gái kia cười nói.
Thẩm Thanh Lan thản nhiên đáp, “Cô trả lời tối trước đi, cô tên là gì?”
Cô gái kia vỗ đầu, “Ấy, là sơ sót của tôi, tôi quên giới thiệu mình.
Tôi tên là Tô Tinh.
Cô cũng có thể gọi tôi là Joanna.”
“Tô Tinh.”
Thẩm Thanh Lan khẽ gọi cái tên này, nhìn đối phương.
“Đây là tên thật của tôi, tôi còn có chứng minh thư, cô có muốn xem không?”
Vẻ mặt của Tô Tinh khá nghiêm túc.
Nếu Thẩm Thanh Lan nói cần, chắc chắn cô ấy sẽ lấy nó ra cho cô xem.
Cô lắc đầu, “Không cần.”
Chứng minh thư thì không nhất thiết là thật, ít nhất là đối với cô gái trước mặt cô.
“Cô Thẩm, cô có vẻ rất tò mò về tôi.”
Tô Tinh thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ không nên tò mò, nếu cô là người của Tần Nghiên...”
“Không, không, cô Thẩm, tôi nhắc lại một lần nữa, nói chính xác thì tôi không phải là người của Tần Nghiên.”
“Chuyện mà Tần Nghiên sai cô làm là để trả thù nhà họ Thẩm.
Bây giờ thấy mẹ tôi dù biết được sự thật vẫn không phát điên, có phải thấy thất vọng lắm không?”
Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan rất lạnh lùng.
“Tôi nghĩ cô nên cảm ơn tôi mới phải.
Tình hình hiện tại của mẹ cô là chuyện tốt với cô.
Sống mà cứ luôn che giấu quá khứ, có phải là rất khó khăn không? Nói cho mẹ cô biết sự thật, bà ấy sẽ đau lòng hơn, vậy thì quả thật cô nên cảm ơn tôi, cô nói có đúng không, cô Thẩm? “ Thẩm Thanh Lan đặt tay lên đùi rồi gõ nhẹ, “Cô là ai?”
“Tôi vừa giới thiệu tên mình rồi, cô quên nhanh vậy sao?”
“Cô biết tôi đang nói về chuyện gì mà.”
Tô Tinh cười khẽ, “Chẳng phải bạn của cô đã điều tra tôi rồi sao? À, không đúng, vẫn chưa điều tra được.
Danh tính của tôi, ngoại trừ tôi là người của Tần Nghiên, thì những thứ khác đều là thật.
Được rồi, cô đã chuyển những lời tôi nhờ cho Tần Nghiên chưa? Bà ta phản ứng thế nào? Có tức giận không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn đối phương chăm chú.
“Cô Thẩm, cô không cần phải đề phòng tôi như thế này.
Tôi đã nói tôi không có ý xấu với cô mà.
Nếu tôi thật sự có dụng ý xấu thì đã không mời cô đi ăn rồi.
Cô cứ thoải mái đi, chúng ta hãy xem nhau như bạn bè lâu năm, ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ chia tay.
Tôi sẽ rời khỏi thủ đô và không bao giờ bước chân đến đây nữa.”
“Tại sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Tô Tinh nhướng mày: “Có vẻ như cô thật sự tò mò về tôi đấy.
Có lẽ vì kẻ thù của kẻ thù là bạn, ai bảo chúng ta có chung một kẻ thù chứ.”
Món ăn được mang lên, Thẩm Thanh Lan chuyển phần tôm phô mai đến trước mặt đối phương, thản nhiên nói, “Món này ngon đấy, cô nếm thử đi.”
“Cảm ơn cô Thẩm, tôi không thích ăn phô mai.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nhìn đối phương chằm chằm, “Không thích hay là không thể ăn.”
Đồng tử Tô Tinh co lại, rũ mắt xuống, tránh để Thẩm Thanh Lan nhìn thấy, còn vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Cô Thẩm thật biết đùa.
Sao tôi lại không ăn tôm phô mai được chứ? Được rồi, nếu cô đã nhiệt tình như vậy thì tôi sẽ thử một miếng.”
Tô Tinh gắp một viên tôm lên rồi cắn một miếng.
“Ừm, Thẩm tiểu thư, cô đúng là người sành ăn.
Tôm viên này ngon lắm, chẳng trách cô cứ bảo tôi ăn”
Tô Tinh khẽ híp mắt, tỏ vẻ rất thích món này.
Thẩm Thanh Lan nhìn thấy toàn bộ quá trình, bàn tay cầm dao nĩa siết chặt, thấy cô gái tự nhiên nuốt phần tôm xuống, cô bèn rũ mắt, che giấu sự thất vọng của mình.
Người đó không thích mùi chanh, nên không bao giờ uống trà chanh cả, cũng dị ứng với phô mai nên không bao giờ ăn phô mai.
Cô gái trước mặt cô không kiêng hai thứ này, lẽ nào cô ấy thật sự không phải là người đó sao? Nhưng nếu không phải, vậy tại sao người trước mặt cô lại có những động tác nhỏ giống người đó như vậy? Là do trùng hợp hay cô gái này biết thói quen của người đó rồi cố tình lừa cô? Trong lòng Thẩm Thanh Lan tràn đầy nghi hoặc.
Sau khi ăn xong, cô gái kia đặt dao nĩa xuống, “Cô Thẩm, tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mai.
Nếu cô muốn bắt tôi thì hôm nay vẫn còn kịp đấy.”
Thẩm Thanh Lan nhấp một ngụm nước rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, “Cô muốn tôi bắt cô lại?”
“Không, tôi không muốn cô hối hận thôi.
Sau khi tôi đi rồi thì sẽ không dễ dàng tìm được tôi đâu.
Còn nữa, sau bữa cơm này, cô Thẩm đã hết tò mò về tôi rồi chứ?”
Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt cô ấy: “Không, vậy cô có định giải thích những nghi ngờ của tôi không?”
Tô Tinh nhún vai: “Cô Thẩm, Tô Tinh là tên thật của tôi, tôi nghĩ chắc cô đã nghĩ tôi là ai đó phải không? Cô thả tôi đi là vì điều này đúng không? Nếu vậy thì tôi thật thất vọng với cô Thẩm đây.
Hành động của cô sẽ chỉ hại chết chính mình mà thôi.
Nếu là tôi, tôi thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Cho nên, cô là cô, tôi là tôi.”
Thẩm Thanh Lan ngồi thẳng dậy, “Lần sau chúng ta sẽ gặp lại, cô sẽ không dễ dàng thoát được nữa đâu.”
Tô Tinh mỉm cười.
“Nói vậy, tôi lại thấy hơi mong chờ lần mặt mặt tiếp theo của chúng ta, nhưng trước khi rời đi, tôi muốn cho cô Thẩm một lời khuyên.”
Thẩm Thanh Lan dùng bước, Tô Tinh tiếp tục nói, “Có một số chuyện nói rõ sẽ tốt hơn là che giấu, phải thử thì cô mới biết nó là tốt hay xấu được.”
Thẩm Thanh Lan híp mắt rồi rời đi.
Tô Tinh nhìn theo Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy ý cười thân thiện rồi cũng đứng dậy rời đi.
Trên đường về trong đầu Thẩm Thanh Lan vẫn còn vang lên những lời nói của cô gái kia, và cả mọi chi tiết trong buổi gặp mặt hôm nay, cuối cùng thì lắc đầu thất vọng.
Ngoại trừ mấy động tác nhỏ mà ngày hôm đó đối phương thể hiện ra, dù là vẻ ngoài, thói quen hay phong cách, thì cô gái kia và người đó cũng hoàn toàn khác nhau.
Vậy họ thật sự là hai người khác nhau sao? Thẩm Thanh Lan lắc đầu, gạt những suy nghĩ hỗn loạn đi, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Eden, “Eden, em đây.”
“An, chuyện gì vậy?”
“Nói với Tần Nghiên, hành động của Tô Tinh đã thất bại, kế hoạch của bà ta không thành công, Tô Tinh cũng đã chết.
Chú ý đến phản ứng của bà ta giúp em, sau đó nói cho em biết.”
Eden, “An, Tô Tinh là ai?”
“Người được Tần Nghiên cài vào thủ đô.”
“Cô ta đã xuất hiện rồi ư?”
“Hai người đã đánh nhau?”
“Không, em đã để cô ấy đi.
Eden, em nghi ngờ cô ấy là người đó.”
Giọng nói của Thẩm Thanh Lan đột nhiên trầm xuống.
“Ai...”
Eden hỏi theo bản năng rồi ngay lập tức hiểu ra, “An, không thể nào.
Người đó đã chết.
Tô Tinh không thể là người đó được.”
“Eden, Tô Tinh biết một số động tác nhỏ của người đó.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Bọn họ đã ở bên nhau sớm chiều, cô hiểu rất rõ từng thói quen của người đó.
“An, có khi nào là trùng hợp không?”
Eden im lặng một lát mới trầm giọng nói, Thẩm Thanh Lan không trả lời.
Cô cũng biết có thể chỉ là trùng hợp, nhưng...
“Eden, em không dám đánh cuộc một phần vạn khả năng đó.”
Nếu Tô Tinh thật sự là người kia, nếu bất cẩn gây tổn thương cho cô ấy thì cô sẽ hối hận cả đời.
“An, anh biết rồi, anh sẽ thăm dò phản ứng của Tần Nghiên.”
“Cám ơn anh, Eden.”
“An, đừng cảm ơn anh.
Có điều, mấy ngày nay trạng thái của Tần Nghiên không tốt lắm, hình như có vấn đề về mặt tinh thần.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan cứng lại, “Điên rồi?”
“Ừ, không biết là thật hay giả, nhìn bề ngoài có vẻ là vì không chịu nổi giày vò, tinh thần sụp đổ rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên, “Eden, người có nội tâm tường đồng vách sắt như Tần Nghiên sẽ không điên, xem ra Kim phu nhân của chúng ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nghiên cứu của anh thế nào rồi?”
“Gần xong rồi, sắp tới anh sẽ nghiên cứu ra thuốc giải virus, anh đã dùng hàng mẫu của Allen thử trên chuột bạch, làm hơn mười thực nghiệm khác nhau, thu được hàng mẫu khác nhau, sau đó cho Tần Nghiên thử từng loại, phát hiện một hiện tượng rất thú vị, chỉ chờ xác nhận lần cuối.”
“Nói cách khác, đến khi anh xác nhận xong thì Tần Nghiên cũng không còn tác dụng nữa?”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
“Nếu là như vậy thì đến khi anh hoàn thành thí nghiệm, anh hãy giải quyết bà ta đi, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Ừ.”
Eden không có bất kỳ ý kiến gì, qua một khoảng thời gian thử nghiệm, Tần Nghiên đã bị hành hạ người không ra người, hoàn toàn không cần dùng thêm công cụ trừng phạt nào nữa.