“Phó Hoành Dật rất tốt.” Ba Bùi Nhất Ninh, Bùi Chấn cười nói với Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia cười tủm tỉm, “Hoành Dật là đứa trẻ tốt, tôi rất yên yên tâm khi giao Lan Lan cho nó.”
Trong bữa ăn, Phó Hoành Dật ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, thỉnh thoảng gắp thịt cá, tôm đã gỡ sẵn cho cô. Những người khác thấy cảnh này thì chỉ cười chứ không nói gì.
Phó Hoành Dật không cần để ý, anh phục vụ vợ mình thì có gì phải ngại chứ? Nhưng Thẩm Thanh Lan lại thấy xấu hổ khi bị mọi người nhìn, bèn lén giật vạt áo Phó Hoành Dật, ý bảo anh để ý một chút.
Phó Hoành Dật ra vẻ không nhận thấy gì cả, vẫn tiếp tục gỡ cá.
Thẩm Thanh Lan không thể nhịn được nữa, bèn nhéo hông anh một cái. Do anh rèn luyện thân thể quanh năm, nên thịt trên người rất săn chắc, lại không có vết sẹo lồi nào. Nhưng Thẩm Thanh Lan là ai chứ? Cô chỉ hơi dùng sức một chút là sắc mặt Phó Hoành Dật đã thay đổi, cơ thể căng lên trong chớp mắt.
May mà anh có sức tự chủ mạnh mẽ, không kêu ra tiếng, chỉ bình tĩnh đặt tôm đã lột vỏ vào bát của Thẩm Thanh Lan, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Em gầy quá, ăn nhiều hơn đi.”
Tay Thẩm Thanh Lan vẫn đang đặt bên hông của Phó Hoành Dật. Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, chút buồn bực trong lòng cô tan thành mây khói. Cô buông tay ra, còn nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mình vừa nhéo.
Phó Hoành Dật cười dịu dàng, gắp cho cô một cái cánh gà, sau đó quay người như không có chuyện gì xảy ra, nói chuyện với những người khác.
Thẩm Thanh Lan chau mày nhìn cái bát chất đầy đồ ăn trước mặt mình. Nhiều như vậy, cô làm sao ăn hết được.
“Ăn không hết thì anh ăn, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.” Phó Hoành Dật tuy đang nói chuyện với người khác, nhưng khóe mắt vẫn để ý cô, thấy cô đắn đo nhìn cái bát thì nhỏ giọng nói.
“Thanh Lan, cháu với Hoành Dật kết hôn đã được mấy tháng rồi nhỉ?” Sở Vân Cẩn nhìn hai vợ chồng son thỉnh thoảng chụm đầu ghé tai, bèn cười híp mắt hỏi.
“Dạ, được hơn năm tháng rồi ạ.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên trả lời.
Sở Vân Cẩn biết tính tình Thẩm Thanh Lan nên không cảm thấy bị xem thường, “Các cháu định bao giờ có con?”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì hơi xấu hổ. Cô vừa bàn luận chuyện này với Phó Hoành Dật, bây giờ lại bị người lớn hỏi tới, nhưng sắc mặt cô vẫn như cũ nên người khác không nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô.
Phó Hoành Dật cười cười, ung dung trả lời: “Thanh Lan còn trẻ, bọn cháu định chờ vài năm nữa mới có con.”
Thẩm lão gia nghe anh nói như vậy thì rất thoả mãn. Đây cũng là ý của ông, cháu gái ông năm nay mới 22 tuổi, nếu sinh con thì quả thật là hơi sớm. Có điều, Phó Hoành Dật không còn trẻ nữa, nếu anh muốn nhanh chóng sinh con thì người ông nội như ông khó mà nói gì được.
Nhưng nếu đây là lời Phó Hoành Dật tự nói thì lại khác, thằng bé đau lòng cho cháu gái nhà ông, thì ông cũng có đi có lại.
“Bây giờ sinh con thì hơi sớm, nhưng các cháu đừng kéo dài quá lâu. Hai năm nữa là Lan Lan đã 24 tuổi rồi, chính là lứa tuổi đẹp nhất của con gái, thích hợp sinh con. Ông biết bọn thanh niên các con đều không thích có con. Đợi khi các con sinh xong, đám người già chúng ta sẽ trông giúp các con. Đừng thấy ông lớn tuổi mà lầm, thật ra xương cốt ông vẫn còn cứng lắm.”
Thẩm Thanh Lan ngượng ngùng nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật, anh xoa nhẹ tay cô ở dưới mặt bàn, “Vâng, ông nội.”
Chủ đề này liền bỏ qua như vậy, Sở Vân Cẩn chỉ tùy tiện hỏi một chút, dĩ nhiên sẽ không hỏi tới cùng.
Trên bàn cơm, có mấy người đàn ông như Phó Hoành Dật, Thẩm Khiêm, Thẩm Quân Dục, Bùi Chấn và Thẩm lão gia, tránh không khỏi uống rượu. Chẳng biết là có hẹn trước hay không mà mấy người này lại cứ mời rượu Phó Hoành Dật.
Thấy Phó Hoành Dật uống hết ly này đến ly kia, Thẩm Thanh Lan lo lắng nhìn anh, lại thấy anh cười tỏ ý không sao.
Thẩm Thanh Lan thấy sắc mặt anh vẫn như trước, xem chừng tửu lượng của anh rất tốt, thì liền dần dần yên tâm, chỉ không ngờ cô yên tâm quá sớm.
Quả thật tửu lượng của Phó Hoành Dật tốt, nhưng không phải là rất tốt. Bị mấy người thay phiên rót rượu, sắc mặt anh đã hơi trắng bệch.
Anh đứng dậy mượn cớ đi nhà vệ sinh, tuy dáng đi vẫn thẳng tắp, nhưng tốc độ hơi chậm, Thẩm Thanh Lan lo lắng nên đi theo.
“Có phải anh uống say rồi không?” Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật đang rửa mặt bằng nước lạnh thì lo lắng hỏi.
Phó Hoành Dật day day trán, bất đắc dĩ nói, “Hơi say.”
“Anh đi nghỉ trước đi, em sẽ nói với ông nội.”
Phó Hoành Dật vốn định nói không cần, nhưng bây giờ anh thật sự rất chóng mặt, liền gật đầu, “Cũng được.”
“Em pha cho anh ly nước mật ong nhé?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không cần, anh nghỉ một lát là được, em nhớ gọi anh dậy.”
Thẩm Thanh Lan đỡ anh lên tầng. Thấy anh nằm trên giường, nhắm mặt lại, hình như đã ngủ, cô mới đi xuống.
“Hoành Dật say rồi sao?” Thấy Thẩm Thanh Lan đã trở lại, Thẩm lão gia quan tâm hỏi.
“Vâng, có hơi say, cháu bảo anh ấy đi ngủ một giấc rồi.”
“Chỉ chút rượu này mà cũng say, tửu lượng của Phó Hoành Dật giảm rồi.” Thẩm Quân Dục tặc lưỡi lắc đầu, khuôn mặt có vẻ hả hê.
Thẩm Thanh Lan trừng anh trai, lạnh nhạt nói: “Anh.”
Cô chỉ gọi một tiếng là Thẩm Quân Dục đã lập tức câm miệng, quả nhiên em gái lấy chồng như bát nước đổ đi, chỉ lo cho người ngoài.
“Con pha cho Hoành Dật một ly mật ong đi.” Sở Vân Dung nói.
“Không cần đâu ạ, anh ấy ngủ rồi, ngủ một giấc là khỏe.” Thẩm Thanh Lan nói. Nếu Phó Hoành Dật đã nói không sao thì chắc chắn là anh sẽ không sao.
Những người khác không nói thêm mà tiếp tục ăn, Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ăn phần cơm của mình, thỉnh thoảng nói vài câu với Hạt Đậu Nhỏ.
Thẩm Hi Đồng chẳng biết đã rời khỏi bàn ăn lúc nào, lặng lẽ mở cửa phòng Thẩm Thanh Lan, nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường bằng ánh mắt si mê.
Cô ta đặt cái ly lên bàn, nhìn nét mặt yên tĩnh khi ngủ của Phó Hoành Dật, đưa tay ra định gọi anh dậy, nhưng được một nửa thì dừng lại. Nếu anh thức dậy, anh sẽ đuổi cô ta ra ngoài.
Cô ta yêu anh hơn mười năm, nhưng trái tim của người đàn ông này cứng như đá, chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, dù chỉ là liếc mắt.
Còn Thẩm Thanh Lan thì sao? Ngoại trừ khuôn mặt ra còn có chỗ nào bằng cô ta? Vậy mà nó lại nhận được toàn bộ tình yêu thương của anh. Anh chưa từng nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.
Phó Hoành Dật, anh yêu nó như thế, nếu để nó thấy chúng ta ngủ cùng nhau, anh nói xem nó còn cần anh không?
Thẩm Thanh Lan là một người kiêu ngạo, chắc hẳn nó sẽ không muốn ở bên cạnh anh nữa. Nếu anh đã không quan tâm tôi, vậy thì thà để cho anh hận, còn hơn là anh không nhìn đến tôi.
Ý nghĩ điên cuồng chiếm giữ lòng Thẩm Hi Đồng, khiến cho ánh mắt của cô ta trở nên quái dị. Tay cô ta chuyển xuống áo, từ từ cởi ra.
Phó Hoành Dật say thật, ngủ say như chết, nên đến tận lúc này vẫn không cảm nhận được có người ngoài vào phòng. Chỉ là chóp mũi thoang thoảng mùi lạ khiến anh bực bội nhíu mày, đó không phải là mùi của Thanh Lan.
Thẩm Hi Đồng bị ý nghĩ điên cuồng của mình chi phối, hoàn toàn không hề nghĩ nếu cô ta làm như vậy thì không chỉ Phó Hoành Dật mà ngay cả nhà họ Thẩm cũng không tha thứ cho cô ta, cô ta sẽ không thể ở lại nhà họ Thẩm nữa. Thậm chí, nếu nhà họ Thẩm và nhà họ Phó cùng nhau đuổi tận giết tuyệt cô ta, thì cả Bắc Kinh sẽ không còn chỗ để cô ta dung thân.
Thế nhưng vào giây phút này, Thẩm Hi Đồng không nghĩ được nhiều như vậy. Trên người cô ta chỉ còn lại một mảnh vải, làn da mịn màng trắng nõn lộ ra. Cô ta từ từ đi tới chỗ Phó Hoành Dật nằm, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Không ăn được thì đạp đổ! Thẩm Thanh Lan, tao đã từng nói, mày không để tao sống tốt thì tao cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mày.
“Cô đang làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan truyền đến từ cửa phòng. Thẩm Hi Đồng phát run lên, hoảng sợ nhìn về phía cửa. Thẩm Thanh Lan đang lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt vốn lạnh nhạt kia lúc này đầy lạnh lẽo, sắc bén.
Thẩm Hi Đồng hoảng sợ, cô ta không ngờ Thẩm Thanh Lan lên nhanh như vậy, lại còn bắt tại trận. Mặc dù cô ta rất mong cô thấy, nhưng không phải bây giờ.
“Sao nào? Thích để người ta nhìn?” Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào người Thẩm Hi Đồng. Cô ta lúc này mới nhớ ra mình không mặc cái gì, cuống quýt ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên mặc vào.
Thẩm Thanh Lan đóng cửa phòng ngủ rồi từ từ đi vào. Cô nhìn Phó Hoành Dật, thấy anh vẫn còn đang nhắm hai mắt ngủ, chỉ là chân mày cau chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Trên giường rất ngăn nắp sạch sẽ, vẫn giống như lúc cô đi. Phó Hoành Dật ngủ rất an tĩnh, không hề lộn xộn.
Thẩm Thanh Lan hơi yên tâm, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Hi Đồng vẫn đầy sắc lạnh, xem ra người nào đó không coi lời cảnh cáo của cô ra gì rồi.
Thẩm Hi Đồng mặc quần áo qua loa. Cô ta muốn chạy trốn, nhưng Thẩm Thanh Lan đã chặn cửa nên cô ta không ra được.
“Thẩm Thanh Lan, cô muốn làm gì?” Thẩm Hi Đồng giả vờ bình tĩnh.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ một tiếng, nụ cười đầy lạnh lẽo, cô nhìn Thẩm Hi Đồng, từ từ nói: “Thẩm Hi Đồng, tôi nên hỏi cô câu này mới đúng, vừa rồi cô muốn làm gì?”
Thẩm Hi Đồng tỏ vẻ dửng dưng, “Cô thấy rồi còn hỏi.”
“Xem ra cô không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì.” Cô bước lên một bước, Thẩm Hi Đồng lùi ra sau một bước. Nhưng căn phòng chỉ lớn chừng đó, Thẩm Hi Đồng có thể lui được tới đâu? Cô ta nhanh chóng bị Thẩm Thanh Lan ép tới góc phòng.
Thẩm Thanh Lan từ từ đưa tay sờ vào cổ Thẩm Hi Đồng, hơi dùng sức, “Thẩm Hi Đồng, tôi đã nói với cô rồi, đừng chọc tôi, cũng đừng nhảy nhót trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ khiến cho cô rất khó coi. Cô hình như không tin lời tôi lắm thì phải?”
Thẩm Hi Đồng cảm giác được bàn tay trên cổ đang siết lại, còn cả nhiệt độ lạnh như băng của nó. Sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta muốn giãy dụa, nắm chặt cổ tay của Thẩm Thanh Lan. Nhưng dù cô ta có giãy dụa thế nào thì sức lực trên cổ tay của Thẩm Thanh Lan vẫn không giảm đi dù chỉ một chút.
“Thẩm... Thẩm Thanh Lan, mày… buông… buông ra!” Thẩm Hi Đồng cố gắng hét lên.
Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn cô ta, để mặc cô ta giãy dụa, trong mắt hiện ý muốn giết người.
Mặt cô ta đỏ lên, “Thẩm... Thẩm Thanh Lan, đây… là nhà họ Thẩm.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Thì ra cô còn biết đây là nhà họ Thẩm? Cô cho rằng mình mang họ Thẩm thì là người của nhà họ Thẩm ư? Thẩm Hi Đồng, cô chỉ là con nuôi của nhà tôi. Cô ở bên ngoài có thân phận cao là do tôi không cần, chỉ cần tôi mở miệng nói một tiếng, cô đừng mong ở lại cái nhà này nữa. Nếu cô không tin thì có thể thử.”
Thẩm Hi Đồng còn đang hoảng sợ vì ý muốn giết người trong mắt Thẩm Thanh Lan thì lại bị lời nói của cô đả kích.
Thẩm Thanh Lan siết tay mạnh hơn nữa. Thẩm Hi Đồng cảm thấy càng lúc càng khó thở, trước mắt dần dần tối lại, cả người bất giác mềm oặt, tròng mắt trợn trắng lên, cô ta sắp chết sao?
Thẩm Thanh Lan buông tay, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Hi Đồng đang ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Thẩm Hi Đồng, chúc mừng cô. Cô đã thành công giết chết tất cả sự kiên nhẫn của tôi. Tiếp theo đây, cô cứ chờ xem trò hay đi.”
Thẩm Hi Đồng quỳ rạp dưới đất, há to miệng thở. Vừa rồi cô ta cứ tưởng mình sẽ phải chết, bây giờ nghe rõ lời Thẩm Thanh Lan nói, nhưng cô ta không hiểu được nó có ý gì.
Thẩm Thanh Lan mở cửa, “Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi!”
Thẩm Hi Đồng trông thấy với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, không dám nói gì, sắc mặt tái nhợt, nhếch nhác ra khỏi phòng.
Thẩm Thanh Lan hơi cúi đầu, đứng tại chỗ.
“Phó Hoành Dật, anh vẫn chưa chịu dậy sao?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Phó Hoành Dật vốn đang ngủ lập tức mở mắt, mỉm cười nhìn cô, “Sao em biết anh đã dậy?”
Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nhìn anh. Có lẽ lúc Thẩm Hi Đồng mới vừa vào, Phó Hoành Dật say rượu nên không phát hiện, nhưng vừa nãy ồn ào như vậy, nếu anh còn không dậy thì thật có lỗi với quân hàm của anh.
Phó Hoành Dật bước xuống giường, đi chân trần đến cạnh Thẩm Thanh Lan.
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan vẫn như trước, nhìn anh mà cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.
Phó Hoành Dật cười khẽ, “Sao lại tức giận? Chỉ là một cô ả không quan trọng thôi mà. Cho dù em không đến thì anh cũng sẽ không để cô ta được lợi.”
Thẩm Thanh Lan vẫn không có biểu cảm gì, chỉ hơi cúi đầu, không nhìn Phó Hoành Dật nên anh không thấy rõ nét mặt của cô. Có điều, quanh người cô toát ra một cảm giác khó hiểu, khiến lòng Phó Hoành Dật rất đau.
Anh nâng cằm Thẩm Thanh Lan lên, để cô nhìn vào anh, thấy cảm xúc biến mất cực nhanh trong mắt cô thì ngẩn người.
“Thanh Lan, em sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh như một đầm nước.
“Phó Hoành Dật, em không phải người tốt.” Cô lạnh nhạt nói, giọng điệu xa cách, vừa rồi cô thật sự muốn giết Thẩm Hi Đồng.
Phó Hoành Dật nghiêm túc nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của cô, khẽ thở dài trong lòng, cô ngốc này!
Anh nâng mặt cô bằng hai tay, “Thanh Lan, em là vợ của anh, người vợ duy nhất của anh, sau này là mẹ của con anh, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Anh biết tấm lòng em rất dịu dàng, rất lương thiện.” Nếu không, ban đầu ở trung tâm mua sắm, cô đã chẳng tình nguyện làm con tin vì cứu người phụ nữ có thai kia.
Thanh Lan của anh chỉ dùng sự lạnh nhạt để che giấu tấm lòng mềm mại của cô, khoác lên mình một vỏ bọc cứng rắn.
Thẩm Thanh Lan rất muốn lắc đầu, nói cho anh biết là không phải. Phó Hoành Dật, anh sai rồi, em không phải là người tốt, em thậm chí còn là một sát thủ máu lạnh, giết người không chớp mắt, máu tươi đầy tay.
Nhưng ánh mắt của Phó Hoành Dật quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng, nhiều đến nỗi… đến nỗi khiến người ta say đắm. Cô… không bỏ được.
Phó Hoành Dật, anh trách em cũng được, làm thế nào cũng được. Em bây giờ không muốn buông tay, em muốn ở bên cạnh anh, cùng anh… đi đến bạc đầu.
Thẩm Thanh Lan từ từ ôm eo Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật ôm lại cô. Ở một góc cô không thấy, ánh mắt anh tràn đầy ý lạnh. Cô ả Thẩm Hi Đồng này nhảy nhót quá lâu rồi.
Phó Hoành Dật đã tỉnh rượu, nằm xuống cũng không ngủ được nữa, bèn xuống tầng, chào mọi người một tiếng rồi cùng Thẩm Thanh Lan về nhà họ Phó.
Lúc xuống tầng không thấy Thẩm Hi Đồng ở phòng khách. Ngẫm lại cũng đúng, sao cô ta dám xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Lan nữa, dáng vẻ của cô vừa rồi quả thật đã dọa đến cô ta.
“Dì, dì đi đâu thế ạ?” Hạt Đậu Nhỏ chạy đến ôm chân Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan ngồi xổm xuống, “Dì phải về nhà rồi.”
“Ở đây không phải nhà dì sao?”
“Phải, ở đây là nhà dì. Nhưng dì còn một nhà khác nữa, đó là nhà của dì và dượng.”
Hạt Đậu Nhỏ cái hiểu cái không, nghiêng đầu nói: “Dì, sau này cháu đến nhà nào tìm dì?” Cậu bé vẫn còn nhớ phải tìm Thẩm Thanh Lan chơi.
“Nhà nào cũng được. Nếu Hạo Hạo muốn đến thì gọi điện thoại cho dì, dì tới đón cháu. Mẹ cháu biết số điện thoại của dì.”
Phó Hoành Dật chợt nhận ra Thẩm Thanh Lan không chỉ rất kiên nhẫn với người già, mà còn với cả trẻ con. Khóe miệng anh cong nhẹ, cô ngốc này, còn nói cô không lương thiện. Có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, cô tốt bụng như vậy khiến anh thấy tự ti mặc cảm.
Hạt Đậu Nhỏ vươn một đầu ngón tay, “Dì, chúng ta ngoéo tay nhé.”
Thẩm Thanh Lan nhìn ngón tay nhỏ bé trước mặt, cười cười vươn ngón út, “Được, dì cũng sẽ gọi điện thoại cho Hạo Hạo.”
Hạt Đậu Nhỏ có vẻ không nỡ, “Dì, cháu nhất định sẽ đến tìm dì chơi.”
“Được rồi, dì con ở gần đây mà.” Bùi Nhất Ninh không nhìn nổi nữa, đi đến ôm Hạt Đậu Nhỏ, ý bảo Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật mau đi đi.
Thẩm Thanh Lan cười cười, theo Phó Hoành Dật rời khỏi nhà họ Thẩm.
“Thanh Lan, chờ một chút.” Sở Vân Dung đuổi theo.
Thẩm Thanh Lan dừng bước, nhìn bà, “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Sở Vân Dung lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Con lớn thêm một tuổi rồi, mẹ không có gì cho con. Con cầm tấm thẻ này đi, coi như mẹ cho con ít tiền tiêu vặt.”
Hôm qua, Sở Vân Dung đã cho ba người bọn họ tiền lì xì, bây giờ lại cho cô tấm thẻ này. Nhìn vẻ mặt của bà có lẽ bà không cho Thẩm Hi Đồng và anh trai, chỉ cho một mình cô?
Thẩm Thanh Lan chỉ nhìn tấm thẻ chứ không nhận, “Mẹ, con có tiền rồi ạ.” Nghiêm túc mà nói thì tiền của cô còn nhiều hơn tiền riêng của Sở Vân Dung.
Thấy con gái không nhận tấm thẻ, Sở Vân Dung hơi lúng túng, đồng thời có chút buồn bã. Bà chỉ muốn làm chút gì đó cho Thẩm Thanh Lan. Mỗi lần gặp con bé, trong lòng bà đều thấy lo lắng, đau lòng. Sao người ngoài có thể hiểu được, bà biết bà thiên vị con nuôi, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Con bé là bảo bối bà nâng niu trong lòng bàn tay, sao bọn họ có thể hiểu được đau đớn trong lòng bà?
Chồng bà nói bà phải đối mặt với lòng mình, phải dũng cảm hơn. Bà đã và đang thử, cũng luôn cố gắng, chỉ là bước chân của Thanh Lan quá nhanh, bà không theo kịp.
Bà biết tiền không bù đắp được điều gì, nhất là trong gia đình như bọn họ, tiền không đại diện cho cái gì cả, nhưng đó cũng là một chút tấm lòng của bà.
Thẩm Thanh Lan không nghĩ nhiều, chỉ biết mình không thiếu chút tiền đó, cũng không cần sự quan tâm ít ỏi của Sở Vân Dung, nhưng Phó Hoành Dật lại đưa tay nhận lấy, “Cám ơn mẹ.”
Sở Vân Dung thở dài một hơi, khẽ cười nói, “Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, các con mau trở về đi.”
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi về. Trên đường về, cô chỉ nhìn anh mà không nói gì. Anh cười nói: “Người lớn cho, không thể từ chối được.”
Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, tay cô vẫn luôn lạnh lẽo, dù nắm đã lâu nhưng vẫn không ấm lên chút nào.
“Sao tay em vẫn luôn lạnh như vậy? Hay là anh dẫn em đến bác sĩ trung y khám?” Phó Hoành Dật nói.
Mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên, cơ thể cô tính hàn là do thời gian huấn luyện ma quỷ lúc nhỏ, thậm chí trên người cô còn có rất nhiều vết sẹo lớn bé. Trước khi trở lại nhà họ Thẩm, vì để phù hợp với thân phận, cô đã tốn mấy tháng trị sẹo, cấy da, rồi lại tốn thêm mấy tháng để hồi phục lại mới có một cơ thể hoàn mỹ.
Căn cứ huấn luyện ma quỷ không hề có tình người, khiến cơ thể cô có rất nhiều vấn đề, cho dù có Eden điều trị, không để lại nhiều di chứng, nhưng di chứng hàn thể này…
“Được.” Thẩm Thanh Lan không phản đối, cô đã từng nghe ai đó nói rằng phụ nữ tính hàn khó mang thai, mà cô lại muốn tương lai có một đứa con của cô và Phó Hoành Dật, tốt nhất là giống anh, ngay cả tính cách cũng giống anh, hoàn toàn là phiên bản của anh, vậy thì cô sẽ rất yêu rất yêu đứa con này.
Một ngày nào đó trong tương lai, bé Phó ra đời đúng như mong ước của Thẩm tiểu thư. Cô coi bé Phó như bảo bối, ngài Phó nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể nhét thằng nhóc thối tha nào đó vào bụng Thẩm tiểu thư để chế tạo lại.
Buổi tối, sau khi Phó Hoành Dật vào nhà tắm, Thẩm Thanh Lan ra ban công gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Lần này điện thoại đã kết nối được.
“An.” Giọng Kim Ân Hi hơi uể oải.
Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, “Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở nước Anh.”
“Cậu đang làm gì thế? Sao nghe giọng mệt mỏi vậy?”
Kim Ân Hi nghe vậy thì hơi im lặng, nhìn về phía người đàn ông nào đó ở trong phòng. Người đàn ông đó lắc đầu, Kim Ân Hi cười hì hì, “Hôm qua gặp một người rất thú vị, kỹ thuật rất cao, sắp vượt qua tớ rồi. Tớ và anh ta rượt đuổi rất lâu mới thắng được anh ta, quên luôn cả thời gian, tới bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Thẩm Thanh Lan xem giờ, bây giờ ở nước Anh là sáng sớm, xem ra Kim Ân Hi cả đêm không ngủ, “Cậu biết là ai không?”
“Không biết, người này rất gian xảo, lúc đầu tớ muốn tìm hang ổ của anh ta, nhưng vào phút cuối thì anh ta lại chạy thoát, làm tớ tức đến mức suýt vứt luôn ông chồng yêu dấu của mình.”
Kim Ân Hi thấy Thẩm Thanh Lan không nghi ngờ gì thì tiếp tục nói, nhưng cũng không dám nói nhiều. Thẩm Thanh Lan quá thông minh, nói nhiều sẽ lộ tẩy. Cô ấy đổi chủ đề, hỏi: “An, cậu gọi cho tôi có gì không?”
Thẩm Thanh Lan có linh cảm Kim Ân Hi không nói thật, ít nhất là không nói thật toàn bộ. Hôm nay cô ấy nói hơi nhiều, nhưng cô không hỏi gì, chỉ nói: “Lần trước cậu đi vội quá, tôi không liên lạc được nên hơi lo lắng.”
Quả nhiên vẫn hỏi chuyện này, Kim Ân Hi thầm kêu khổ, ấp úng: “Chuyện này… à… lúc đó có một người bạn ở nước Anh cần tớ giúp một chuyện, chuyện khá gấp, nên tôi phải đi ngay, không kịp nói với cậu, làm cậu lo lắng rồi.”
“Cậu không sao là được rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, giọng điệu ôn hòa bình tĩnh, “Dù cậu có làm gì thì cũng phải bảo vệ mình thật tốt, đừng để bị thương.”
“Được.” Nụ cười trên mặt Kim Ân Hi rất ôn hòa, An vẫn luôn là người có tấm lòng ấm áp.
“Ân Hi, cậu giúp tôi điều tra một người.”
“Người nào? Cậu nói đi.”
“Thẩm Hi Đồng, con nuôi nhà họ Thẩm. Tớ muốn biết cha mẹ ruột cô ta là ai, còn sống hay không, bây giờ đang ở đâu, hoặc là nhà cô ta có bà con gì không, tốt nhất là đặc biệt một chút.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén. Thẩm Hi Đồng, nếu cuộc sống của đại tiểu thư nhà họ khiến cô quên xuất thân vốn có của bản thân, thì tôi sẽ giúp cô nhớ lại một chút.
Kim Ân Hi đồng ý, “Không thành vấn đề, cho tôi ba ngày, tớ bảo đảm sẽ điều tra ra.”
“Không cần gấp, cậu cứ từ từ điều tra.” Thẩm Thanh Lan nói.
“An, cậu cứ yên tâm. Bên cậu chắc là đang là năm mới nhỉ, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Cảm ơn.”
Cúp điện thoại, lòng Thẩm Thanh Lan vẫn còn thấy bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang xảy ra. Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Phó Hoành Dật đã ra khỏi nhà tắm. Thẩm Thanh Lan bèn không nghĩ gì nữa, bước vào phòng ngủ.
Nước Anh, Kim Ân Hi cúp điện thoại, thở dài một hơi. Nói chuyện với Thẩm Thanh Lan phải nói cẩn thận từng câu, chỉ sợ cô biết tâm trạng thật của mình.
“Chúng ta gạt An vậy có ổn không? Nếu chẳng may An biết thì sẽ trách chúng ta đấy.” Kim Ân Hi nhìn về phía người đàn ông trong phòng.
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt chữ điền, rất tuấn tú. Lúc này, anh ta đang cau mày, khuôn mặt đầy băn khoăn, “An không giống chúng ta, cậu ấy đã thật sự rút lui. Bây giờ cậu ấy lại có thân phận như vậy, dù là cậu ấy hay là gia đình cậu ấy cũng không thích hợp để tham gia vào chuyện này. Hơn nữa, cuộc sống bây giờ của cậu ấy yên ổn như vậy, chúng ta không nên phá hỏng nó.”
Kim Ân Hi xoa xoa mặt, quầng mắt thâm lại do cả đêm qua không ngủ, cộng thêm mấy ngày không được một giấc ngủ ngon, “Nhưng tới bây giờ vẫn chưa có tin tức của Eden, võ công của cậu ấy kém nhất trong nhóm chúng ta, quanh năm say mê y học, tôi sợ...”
“Đừng bi quan như thế.” Người đàn ông cắt lời cô ấy, “Tôi đã phái người đi tìm, Eden sẽ không sao đâu, chắc là lại giống như trước, trốn ở trong rừng nguyên thủy nào rồi.”
Chỉ là… ngay cả anh ta cũng không tin lời mình vừa nói. 80-90% là Eden xảy ra chuyện, nếu không thì cậu ấy đã chẳng phát tín hiệu cầu cứu cho bọn họ.
“Tôi tìm tín hiệu của cậu ấy lần nữa.” Kim Ân Hi mệt mỏi nói, thật ra mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn tìm tung tích của Eden nhưng không có manh mối nào.
Lần trước, cô ấy vội vã rời khỏi Bắc Kinh là vì nhận được điện thoại của Andrew, nói Eden đã xảy ra chuyện.
Andrew ngăn Kim Ân Hi lại, “Mấy ngày cậu không nghỉ ngơi rồi, đi nghỉ trước đi. Tin tôi, Eden sẽ không sao.”
“Tôi không ngủ được. Cái tên Eden này, bảo cậu ấy ngoan ngoãn ở trong viện nghiên cứu thì không chịu, cả ngày cứ lang thang khắp thế giới. Bây giờ thì hay rồi, lang thang đến mất tích luôn.” Kim Ân Hi nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói không che giấu được sự lo lắng.
Andrew vỗ vai cô ấy, “Đừng lo lắng. An tìm cậu làm gì?”
“Cậu ấy bảo tôi điều tra xuất thân của người chị nuôi, có lẽ cô ả xấu xa kia đã đã chọc An phải ra tay.”
Mặc dù Andrew không liên lạc với Thẩm Thanh Lan nhưng vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của cô, dĩ nhiên biết nhà họ Thẩm có một con gái nuôi, cô ta chẳng phải… ừm, câu đó nói như thế nào nhỉ? Cái gì mà cạn dầu, cái gì mà đèn, tóm lại không phải là một con chim tốt.
“Cô ta xem chừng xui xẻo rồi. An không phải người thích tính toán, nhưng nếu đã ra tay thì cô ta phải cầu nguyện thượng đế thương xót cho mình rồi.” Andrew nhìn có chút hả hê.
Kim Ân Hi gật đầu đồng ý, bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “Nguy rồi, tôi quên nói có người theo dõi cậu ấy.”
Andrew không biết chuyện này, ánh mắt tập trung, “Ai theo dõi An?”
Kim Ân Hi lắc đầu, “Một người phụ nữ, không biết thân phận là gì. Tôi vô tình thấy cô ta theo dõi An, sau đó bắt cô ta lại, nhưng cô ta trốn rồi. Người phụ nữ này khá giỏi võ, chịu được đòn, rất kín miệng, ngay cả thủ đoạn của tôi cũng không thể moi được gì từ miệng cô ta. Sau đó thì Eden gặp chuyện, nên tôi không có thời gian quan tâm chuyện này nữa.”
Andrew trầm tư, “Xem ra người phụ nữ này không phải người bình thường, ai theo dõi An?”
“Không biết, để tôi gọi điện thoại cho An lần nữa, bảo cậu ấy cẩn thận một chút.” Kim Ân Hi nói xong liền định gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan.
“Với võ công và sự nhạy cảm của An, sao cậu ấy lại không biết có người theo dõi mình chứ?”
Kim Ân Hi nghĩ cũng đúng, tất cả các khả năng của Thẩm Thanh Lan mạnh nhất trong đám bọn họ, nếu không thì trước đây mọi người đã chẳng gọi cô là “Tử thần” rồi. Cô ấy đặt điện thoại di động xuống, day day trán.
“Vẫn giấu An chuyện của Eden sao?”
“Không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nói, không thể kéo An vào.” Giọng Andrew nặng nề, “Tôi sẽ nói với Sicily.”
Kim Ân Hi gật đầu, không nói nữa.
***
“Sao không gọi điện thoại trong phòng, bên ngoài lạnh, lỡ bị cảm thì sao?” Phó Hoành Dật đi ra từ trong phòng tắm, thấy Thẩm Thanh Lan đi vào từ ban công.
Thẩm Thanh Lan cười cười, “Vừa đi ra ngoài hai phút đã bị anh phát hiện rồi.” Vừa nói, cô vừa chui vào trong chăn.
Phó Hoành Dật lên giường, ôm Thẩm Thanh Lan vào trong lòng.
“Mùng sáu anh có rảnh không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Sao vậy? Có sắp xếp gì sao?”
“Đi tham dự triển lãm tranh, anh có hứng thú không?”
“Được.” Phó Hoành Dật đồng ý.
“Anh không hỏi là triển lãm tranh của ai sao?” Thẩm Thanh Lan cười nhìn anh.
“Chẳng phải đi cùng em sao?” Đi cùng em là được, của ai thì có gì quan trọng?
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Vâng, đi cùng em.”
Trước lễ mừng năm mới, Daniel đã trở về từ nước ngoài, đồng thời mang tác phẩm “Cứu rỗi” đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ quốc tế dành cho họa sĩ trẻ và một cái cúp vàng óng ánh trở về. Trong phút chốc, cái tên Lãnh Thanh Thu đã vang danh quốc tế.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội đột nhiên xuất hiện một weibo tự xưng là Lãnh Thanh Thu, tuyên bố người đại diện Daniel tự bán tác phẩm, xâm phạm quyền lợi của họa sĩ, khiến danh dự và quyền lợi của họa sĩ bị tổn thất nghiêm trọng, vì thế bây giờ đã bỏ hợp tác với Daniel. Daniel không còn là người đại diện của Lãnh Thanh Thu nữa.
Weibo vừa xuất hiện lập tức gây sóng to gió lớn trong giới hội họa, ai nấy đều suy đoán xem Lãnh Thanh Thu nói thật hay nói dối. Daniel đang ở nước ngoài, dĩ nhiên không biết tin tức này, may mà có một người bạn họa sĩ gọi nói cho anh ta biết.
Sau khi Daniel biết cũng thấy hoảng hốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không thể nào là Thẩm Thanh Lan loan tin được.
Anh ta gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, quả nhiên cô cũng chẳng biết gì. Hai người nghĩ ngay đến Lãnh Thanh Thu giả kia, có lẽ là cô ta giở trò quỷ.
Sự thật đúng như Daniel và Thẩm Thanh Lan đoán. chuyện này do Lãnh Thanh Thu giả làm, vì đề phòng Daniel vạch trần thân phận của cô ta trước mặt mọi người. Dù sao tin tức Lãnh Thanh Thu tổ chức triển lãm tranh cũng đã loan ra ngoài, đã bắt đầu bố trí phòng triển lãm, nếu bị vạch trần thì cô ta sẽ rất khó xuống đài.
Cô ta chưa từng nghĩ nếu Lãnh Thanh Thu thật xuất hiện thì sẽ như thế nào. Ngoại trừ Daniel, chưa có ai từng gặp mặt Lãnh Thanh Thu thật. Bây giờ mọi người đã biết Lãnh Thanh Thu và Daniel có xích mích, dù Daniel có dẫn theo Lãnh Thanh Thu thật thì thử hỏi, lời nói của một người đại diện có xích mích với cô ta có mấy phần đáng tin?
Thẩm Thanh Lan cũng đã nghĩ đến những vấn đề này, bèn bàn bạc với Daniel. Theo lời khuyên của Daniel, cô cuối cùng cũng đồng ý công bố thân phận Lãnh Thanh Thu của mình.
Ngày đầu tiên triển lãm tranh, cũng là ngày Lãnh Thanh Thu giả đến.
Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật. Ngày đó, cô muốn tặng cho anh một món quà.
Nhà họ Phó là thế gia giàu có nhất nhì ở Bắc Kinh. Mặc dù ít bà con gần, nhưng bà con xa lại rất nhiều. Mấy ngày nay, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngoại trừ ở nhà tiếp đãi khách thì cũng chỉ ra ngoài thăm vài người bạn già với Phó lão gia.
Khó lắm mới dành ra được chút thời gian tham gia triển lãm tranh vào mùng 6.
Sáng sớm hôm đó, Daniel gọi điện thoại nhắc Thẩm Thanh Lan, rất sợ cô quên mất.
Triển lãm tranh bắt đầu vào lúc 10h sáng, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan ăn sáng xong mới từ từ xuất phát. Lúc ra cửa Đại Viện, họ trùng hợp gặp người nhà họ Thẩm cũng ra ngoài.
Cô quên lần trước Lãnh Thanh Thu giả đến nhà đã phát thiệp mời cho người nhà họ Thẩm.
“Lan Lan, mọi người đi đâu vậy?” Thẩm Quân Dục hạ cửa kính xe xuống, hỏi.
“Chắc là cùng một địa điểm với mọi người.” Thẩm Thanh Lan nói.
Thẩm Quân Dục đi chung xe với Thẩm lão gia, nghe vậy bèn cười nói: “Nếu đi cùng một nơi thì đi chung xe đi.” Nói rồi, anh ta mở cửa xe, dìu Thẩm lão gia lên xe của Phó Hoành Dật.
Anh ấy đưa chìa khóa cho cảnh vệ đứng cạnh, “Phiền cậu giúp tôi lái xe về, cám ơn.”
Bảo vệ đáp vâng, Thẩm Quân Dục luôn là một quý ông lễ độ, nói năng với mọi người bằng thái độ ấm áp như gió xuân, đôi lúc còn mang cho bọn họ ít đồ ăn sáng hoặc ăn khuya, đối xử với bọn họ rất tốt, vì vậy tất nhiên phải đồng ý chút chuyện nhỏ này rồi.
Vừa đúng giờ giao ca, cảnh vệ trẻ tuổi nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi đỗ xe cho Thẩm Quân Dục.