Sau vụ Thẩm Hi Đồng ngã cầu thang được vài ngày, Thẩm Quân Dục từ nước ngoài trở về. Anh không ngờ rằng mình mới đi được một tuần mà trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.
“Lan Lan, em có bị thương không?” Thẩm Quân Dục nhìn khắp một lượt từ đầu xuống chân Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em không sao.” Người bị thương hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa.
“Em không sao là tốt rồi.” Anh vừa nói vừa xoa đầu Thẩm Thanh Lan, “Anh tin chắc rằng Thẩm Hi Đồng nhất định không phải do em đẩy ngã.”
Nét mặt Thẩm Thanh Lan chững lại, để mặc cho bàn tay Thẩm Quân Dục vuốt ve loạn xạ trên đầu mình, “Anh chưa hỏi câu nào đã tin tưởng em thế à? Nhỡ em đố kỵ, không chịu được việc Thẩm Hi Đồng giỏi hơn em, trong cơn tức giận xô chị ta ngã thật thì sao?”
Chẳng phải mẹ cô cũng đã nghĩ như vậy sao. Sự mỉa mai lướt thoáng qua mắt Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, anh biết em không làm chuyện đó.” Ánh mắt Thẩm Quân Dục đầy dịu dàng, anh vẫn luôn hiền hòa chiều chuộng đứa em gái này như vậy, “Mặc dù từ nhỏ em không sống chung với bọn anh, nhưng anh luôn biết rằng, Lan Lan của chúng ta là một đứa trẻ tốt bụng, không thể làm ra những chuyện như vậy.”
Thẩm Thanh Lan nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Thẩm Quân Dục, từ khi trở về nhà, cô đã biết người anh trai này rất tốt với cô. Trước kia, cô từng nghĩ cách đối xử này chỉ là một sự áy náy, muốn đền bù cho cô. Bây giờ nghĩ lại, quả thật cô đã nông cạn quá rồi.
“Em không tốt đẹp như vậy đâu.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan du dương, nhưng lại không có chút cảm xúc nào. Thẩm Quân Dục không nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Nếu như có một ngày, anh biết những việc đó, liệu rằng anh còn có thể tin tưởng em là một đứa con gái lương thiện giống như bây giờ không?
“Đứa ngốc này, dù em không tốt đẹp thì em vẫn luôn là em gái anh, con gái của nhà họ Thẩm.” Thẩm Quân Dục cảm nhận được sự xa cách toát ra từ phía Thẩm Thanh Lan, tim khẽ ngưng lại, dịu dàng cười đáp.
Từ ngày đầu tiên Thẩm Thanh Lan quay về, Thẩm Quân Dục đã biết, đối với gia đình này, hoặc có thể nói đối với tất cả mọi người Thẩm Thanh Lan luôn có sự cảnh giác đề phòng. Anh không biết lúc nhỏ đứa em gái này của mình đã trải qua những chuyện gì mới mang tâm lý cảnh giác mọi người đến vậy.
Con bé chấp nhận gia đình này, nhưng không hoàn toàn hòa nhập, ngoại trừ ông bà nội ra, con bé luôn có khoảng cách với tất cả mọi người.
Con bé như một người ngoài cuộc, ở trong nhà những lại đặt mình ra ngoài, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra ở đây.
Tất cả những điều này đều khiến Thẩm Quân Dục khó tránh khỏi đau lòng.
Cũng chính bởi vậy, Thẩm Quân Dục càng hiểu rằng Thẩm Thanh Lan vốn dĩ không thể vì ghen tị việc mẹ yêu thương Thẩm Hi Đồng mà đẩy cô ta ngã xuống cầu thang.
Chỉ là Thẩm Hi Đồng…
Đáy mắt Thẩm Quân Dục bỗng có một vệt đen tối.
***
“Thanh Lan, loại rượu này khá ngon, cậu nếm thử xem.” Vu Hiểu Huyên đưa một ly đựng chất lỏng màu cam ra trước mặt Thẩm Thanh Lan.
Cô đón lấy uống một hớp, vị rượu vang trộn lẫn với mùi trái cây, mang theo hương vị ngọt ngào, quả thật không tồi.
Lúc này hai người họ đang ngồi trong quán bar mà Vu Hiểu Huyên đã nhớ thương từ lâu.
“Loại rượu này ngấm chậm lắm, cậu uống ít thôi.” Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên uống một hơi cạn ly rượu, đang với tay định lấy ly thứ hai. Cô liền giữ tay cô ấy lại.
Vu Hiểu Huyên cười hì hì, vô tư xua tay, “Không sao đâu, tửu lượng của tớ cao lắm, cậu quên là lần trước tớ một mình cân hết cả nhóm cùng phòng uống đến bò lê ra đất hay sao.”
Vu Hiểu Huyên dương dương tự đắc. Thẩm Thanh Lan lườm một cái, thực sự không nhẫn tâm nhắc cho cô nàng nhớ vụ lần trước uống say xong, cô ấy đã hát cả một đêm khiến cô quản giáo ký túc gọi cả đám đến đọc tên phê bình.
“Được rồi Thanh Lan, tớ đảm bảo với cậu là sẽ không say. Cậu cho tớ uống thêm một ly thôi, chỉ một ly thôi.” Vu Hiểu Huyên giơ một ngón tay lên, làm ra vẻ đáng thương mà nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan đành buông ra. Vu Hiểu Huyên nhanh tay nhanh mắt với lấy một ly rượu, uống một hớp, lộ rõ vẻ đắc ý.
Hai cô gái, một người xinh đẹp, một người thì đáng yêu, ngay từ lúc bước chân vào quán đã thu hút biết bao ánh nhìn. Chỉ là, nét mặt xa cách lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan tỏ rõ sự từ chối, khiến người ta chỉ dám đứng từ xa dõi theo.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên đã bắt đầu uống đến ly rượu thứ hai, rốt cuộc cũng có người không nhẫn nại được nữa. Một người đàn ông với vẻ ngoài hào nhoáng cầm ly rượu trên tay, bước đến rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười mà gã cho là phong lưu.
“Em gái, nhìn em lạ quá, lần đầu đến đây à?”
Thẩm Thanh Lan đã sớm nhận ra có người tới gần, chỉ là đang ở nơi đông người nên đành phải nhường chỗ.
Cô vẫn thản nhiên nhấp rượu, chẳng thèm nhìn cái tên đầu bóng loáng kia lấy một cái.
Tên đầu bóng vẫn không biết ý, người đẹp mà, có quyền lạnh lùng làm cao.
“Đây là lần đầu tiên anh gặp em, thấy mình rất có duyên. Hôm nay hai em uống gì anh mời, muốn uống gì cứ gọi thỏa thích.” Tên đầu bóng vẫy tay lên đầy hào phóng.
Những chuyện như thế này vẫn thường thấy trong những quán bar, mọi người đều cười cười với vẻ ngầm hiểu.
“Ồ? Rượu gì cũng được sao?” Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng ngước mắt nhìn gã một cái, trong mắt không có sự xa cách lạnh lùng thường ngày mà đầy quyến rũ, đến nỗi gã đầu bóng kia cứ nhìn chằm chằm, ngẩn ngơ gật đầu, “Dĩ... Dĩ nhiên.”
Nhận được câu trả lời, Thẩm Thanh Lan giơ ngón trỏ lên, quay đầu nhìn về phía tủ rượu của quầy bar, thẳng thừng nói, “Lấy cho tôi hai chai R.P 82.”
Thẩm Thanh Lan vừa nói xong, Battender liền lúng túng nhìn gã đàn ông bóng lộn kia. Gã là khách quen ở đây, từ ngày quán bar này mở cửa đã thường xuyên đến. Dù nhân viên quầy bar không hiểu rõ gã có tiền hay không nhưng cũng biết được phần nào, đừng nói đến hai chai R.P 82, dù là một ly thôi gã cũng chẳng trả nổi.
“Anh nhìn anh đẹp trai này làm gì, chẳng phải vừa nãy anh ta đã nói rồi sao, hôm nay hay chúng tôi uống gì anh ta cũng trả hết, muốn loại rượu gì cũng được.” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, bỗng chốc khiến gã đầu bóng bừng tỉnh.
Mặt gã tái mét, bây giờ gã sao còn chưa nhận ra là mình đang bị người ta đùa giỡn nữa. Nhìn thấy Battender sắp lấy chai rượu xuống, gã bèn vội vàng lên tiếng, “Chờ đã”. Nếu gọi chai rượu này thì thể nào lúc về gã cũng bị con cọp cái trong nhà lột da mất. Thường ngày gã vẫn thích mời những người đẹp ở đây uống rượu, đổi lấy ấn tượng tốt. Nếu như người đẹp đồng ý, gã cũng không ngại mà tiến tới một mối quan hệ sâu hơn.
“Sao nào, bây giờ anh lại không đồng ý nữa à? Hóa ra lời nói của đàn ông đúng là không đáng tin thật.” Thẩm Thanh Lan nói, còn dửng dưng nhìn gã một cái, ánh mắt khinh miệt.
Sắc mặt của gã đầu bóng lại càng khó coi hơn, không thể mặt dày nhận mình không có tiền, đang định nổi cáu, nhưng trước đôi mắt lạnh như băng của Thẩm Thanh Lan, dường như trong đó còn thấy được núi tuyết cao, băng giá, nhưng cũng đẫm máu.
Trong nháy mắt, như có một ly nước lạnh đổ xuống đầu, gã không kìm được mà run lên, chân đi không vững, loạng choạng rời khỏi quầy bar.