Sở Vân Dung ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách lau nước mắt, “Con bé này, rốt cuộc là đi đâu chứ?”
Ôn Hồ Dao ngồi bên cạnh bà, “Dì à, dì đừng sốt ruột, Thanh Lan làm việc luôn có chừng mực, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Trước hết chúng ta phải bình tĩnh, có lẽ Thanh Lan chỉ ra ngoài một chút, chắc chắn trong lòng em ấy khó chịu về chuyện của Hoành Dật nên ra ngoài hít thở không khí thôi.”
Ôn Hệ Dao nói xong cũng không tin vào lời mình, cũng chính vì Thẩm Thanh Lan làm việc rất điểm tĩnh, do vậy sẽ càng không có chuyện cô đi hít thở không khí trong lành mà không nói một tiếng với người nhà để mọi người lo lắng.
Xem tình hình bây giờ thì tám, chín phần là ra ngoài làm chuyện mà tất cả mọi người sẽ phản đối.
“Gọi điện cho Thẩm Khiêm, bảo nếu nó nhìn thấy Thanh Lan thì dẫn con bé về ngay cho ông”
Thẩm lão gia nói với Thẩm Quân Dục, sắc mặt rất tệ.
Thẩm Quân Dục đang gọi điện cho Thẩm Thanh Lan, nhưng cô không bắt máy.
Nghe thấy lời của Thẩm lão gia bèn lập tức gọi điện cho Thẩm Khiêm, nhưng lúc này thì Thẩm Thanh Lan đã đi vào rừng.
“Sao ba không đưa Lan Lan về?”
Thẩm Quân Dục biết được Thẩm Khiểm không ngăn cản Thẩm Thanh Lan đi vào rừng thì lớn tiếng chất vấn.
“Ba để em ấy một mình đi vào rừng, rốt cuộc ba có biết chỗ đó nguy hiểm nhường nào không?”
Thẩm Quân Dục không kiềm chế được mà lớn tiếng, đáy mắt dường như muốn phun ra lửa.
Những người còn lại nghe được lời này của Thẩm Quần Dục thì mặt lập tức biến sắc.
Sở Vân Dung vừa ngừng khóc thì nước mắt lại rơi xuống.
Thẩm Quân Dục cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng, anh nói: “Một mình Lan Lan đi vào rừng nhiệt đới tìm Hoành Dật”
Phó lão gia lập tức ngã ra sau, làm Thẩm Quân Dục sợ hãi vội chạy đến đỡ lấy ông, “Ông Phó”
Tay Phó lão gia run run, sắc mặt tái xanh, “Thanh Lan...”
Thẩm lão gia cũng loạng choạng sắp ngã, hai ông cụ từng trải qua sóng to gió lớn ấy vậy mà lúc này cứ như bị người ta rút hết sức lực.
Mắt Thẩm Quân Dục tối xuống, không biết đang nghĩ gì, “Hề Dao, việc trong nhà nhờ em”
Nói xong liền bỏ đi.
Ôn Hề Dao không kịp ngăn anh lại, cô biết bây giờ cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể ở lại giúp anh trông nom nhà cửa, ít nhất cũng không để anh lo lắng.
***** Một ngày sau, rốt cuộc đám Thẩm Thanh Lan cũng tới được chỗ Thẩm Khiêm nói, tới nơi mới phát hiện đó là một vách núi rất cao, phía dưới là dòng nước chảy xiết.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhìn thấy độ cao ấy thì trong nháy mắt đáy lòng chùng xuống.
Ở độ cao thế này nếu rơi xuống rõ ràng là vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận có thể sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
Nếu Phó Hoành Dật rơi xuống, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
“An, anh đi xuống xem một chút”
Andrew nói, vừa rồi anh đã cẩn thận quan sát, phát hiện dưới vách núi này có rất nhiều dây leo, có thể là để tạo điều kiện cho người ta leo lên.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Kim n Hi đang loay hoay lấy dụng cụ cho cô, nơi này đã là chỗ sâu trong rừng rồi, tín hiệu cũng không tốt, muốn tìm tín hiệu trên người Phó Hoành Dật là rất khó.
“Tìm được rồi, An”
Kim n Hi bỗng vui mừng nói.
Mắt Thẩm Thanh Lan sáng lên, nhìn về phía Kim n Hi.
Kim n Hi chỉ vào chấm đỏ trên màn hình, nói: “Ở đây, cách chỗ chúng ta khoảng ba cây số, tớ thấy có một ngọn núi chắn ở giữa, giống như Phó Hoành Dật đang di chuyển nhanh vậy.”
Thẩm Thanh Lan hơi thả lỏng, ít nhất cũng xem như đây là một tin tốt.
Lúc này Andrew đã bỏ lên, “An, phía dưới không có dấu vết gì hết, chắc là không rơi xuống”
“Đã xác định được vị trí rồi, bọn em đang định chờ anh lên là xuất phát”
Sicily giải thích.
Cả nhóm cấp tốc chạy tới vị trí của Phó Hoành Dật.
“An, chúng ta nghỉ ngơi chút đi, nếu không em sẽ ăn không tiêu đó”
Eden nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Thanh Lan, nói.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em vẫn có thể có được”
Chỉ cần cô cố thêm một phút thì sẽ đến bên Phó Hoành Dệt sớm hơn một phút.
“An à, em không thể có được nữa, bây giờ em phải dừng lại nghỉ ngơi, nếu em còn tiếp tục cố chịu đựng thì đứa bé trong bụng sẽ không ổn”
Eden giữ chặt tay Thẩm Thanh Lan, không cho cô đi tiếp.
Vừa nãy Thẩm Thanh Lan đã cảm thấy bụng hơi đau, trong lòng cũng lo lắng đứa bé sẽ thật sự xảy ra vấn đề, do vậy bèn nghe lời dừng bước.
Bọn họ tìm thấy một cái hang trong núi, Eden lấy một ít da lông động vật na ná như da sói trải ở chỗ bằng phẳng trong hang, nói: “An, trước tiên em phải ngủ một lát để hồi phục chút thể lực”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, không cậy mạnh nữa, bèn tựa vào vách đá nhắm mắt lại.
Cái hang núi này có lẽ trước kia là nơi sói ở, hang rất nhỏ, ngoại trừ mảnh đất vuông dành cho Thẩm Thanh Lan, còn lại chỉ đủ cho mấy người chen chúc một chỗ tựa lưng nghỉ ngơi.
Bốn người thay phiên nhau gác đêm để tránh sói hoang chạy đến công kích bọn họ.
Thẩm Thanh Lan cũng chẳng hề nghỉ ngơi được yên ổn, tay cô ôm chặt lấy bụng mình, lúc thì nói “xin lỗi”
, lúc lại gọi tên Phó Hoành Dật.
Giọng cô rất nhỏ, chỉ có Eden cách cô gần nhất nghe thấy được, Eden nương theo ánh lửa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan cau mày thì vẻ mặt rất đau lòng.
Lo lắng nửa đêm cô bị lạnh mà tỉnh giấc nên Eden lấy áo khoác trên người mình đắp cho cô.
Andrew thấy thế thì nhường lại một nửa quần áo của mình cho anh.
Trời chưa sáng Thẩm Thanh Lan đã thức dậy, ngoại trừ Kim n Hi thì những người khác vẫn còn đang ngủ.
Kim n Hi thấy cô dậy liền định đánh thức mấy người kia nhưng bị Thẩm Thanh Lan cản lại.
Thẩm Thanh Lan mở to mắt, tựa vào vách đá, nhìn những người còn lại đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dù sao Phó Hoành Dật vẫn thương cho quá khứ của cô, nhưng thật ra cuộc sống trong quá khứ của cô cũng không bết bát như thế, chẳng phải sao? Bởi vì có bọn họ luôn kề vai sát cánh.
Cô học được rất nhiều thứ, học được khả năng tự bảo vệ mình, quan trọng nhất là cô có được những người bạn đồng sinh công tử có thể tin tưởng mà giao phó tính mạng cho nhau.
Người ta nói khi Thượng đế đóng một cánh cửa của bạn lại thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác cho bạn.
Cô nghĩ, rõ ràng là Thượng đế vẫn ưu ái cô, cho cô có được những người đáng quý đáng trân trọng như thế, lúc nào cũng theo cô vào sinh ra tử.
Lát sau, những người còn lại lần lượt thức dậy, ăn qua loa vài miếng lương khô rồi ngay lập tức lên đường.
Chấm đỏ đại diện cho Phó Hoành Dật vẫn đang di chuyển.
Đám Thẩm Thanh lan đang trên đường tìm thì gặp phải quân đội nước Z, trong đó có một người có quen.
“An, là người của quân đội”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đi vòng qua, đừng để bọn họ phát hiện”
Ở nơi này mà đụng phải quân đội là một chuyện rất phiền phức.
Bọn cô sẽ không giải thích được sự xuất hiện của mình, huống hồ trên người bọn cô còn mang theo nhiều vũ khí có tính sát thương như thế.
Người của quân đội không có thiết bị định vị tinh vi như đám Thẩm Thanh Lan, cũng không có phương hướng cụ thể nào, chỉ có thể tìm toàn bộ phương hướng và vị trí.
Trong bọn họ bây giờ thì hoàn toàn là đang tìm kiếm ở hướng ngược lại.
Vòng qua người của quân đội, đám Thẩm Thanh Lan tiếp tục đi về hướng phát ra tín hiệu, ngọn núi này có đường núi rất dốc.
Thể lực của Thẩm Thanh Lan không theo kịp, “Mọi người đi trước đi, không thể để lỡ việc tìm kiếm tung tích của Phó Hoành Dật.”
Đi được nửa đường, Thẩm Thanh Lan nói.
“Không được, một mình em ở đây quá nguy hiểm”
Eden phản đối.
“Tốc độ của em quá cản trở”
Thẩm Thanh Lan nói.
Kim n Hi ngẫm nghĩ rồi nói, “Thế này đi, ba người chúng tớ đi tìm Phó Hoành Dật trước.
Eden, anh ở cùng An rồi đi theo bọn em sau”
Hai người kia không có ý kiến gì về sự sắp xếp này, Kim n Hi lấy mấy thiết bị liên lạc từ trong túi ra, “Giữ liên lạc”
“An, em dừng lại nghỉ ngơi chút đi”
Eden thấy Thẩm Thanh Lan muốn đứng lên thì ấn vai cô xuống.
“An, bây giờ sức khỏe của em đã đến giới hạn chịu đựng rồi.
Nghe anh, nghỉ ngơi chút đi, em phải tin tưởng ba người bọn họ chứ.”
Thẩm Thanh Lan nghe thế thì ngồi yên không nhúc nhích, nhìn bụi cỏ cách đó không xa, “Eden, có phải anh thấy lần này em quá nóng nảy không?”
Eden nghiêm túc gật đầu, “Phải, em nóng nảy, nói câu khó nghe là bây giờ em kéo chân bọn anh.
Nhưng anh luôn ủng hộ em.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, Eden mỉm cười, “Nếu đổi lại hôm nay người gặp nguy hiểm là em thì dù anh có bị thương, không còn sức chiến đấu thì anh vẫn sẽ chọn đến cứu em”
Thấy đáy mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ áy náy, Eden xua tay, “Không cần cảm thấy có lỗi với anh, tất cả đều là anh tự nguyện, chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi.
Hơn nữa, hiện tại chúng ta còn là bạn thân nhất mà.”
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn anh, “Vâng, chúng ta là bạn thân nhất”
Chờ thể lực Thẩm Thanh Lan hồi phục, hai người liền bắt đầu đuổi theo bước chân của đám Kim n Hi.
Ở một nơi khác.
Phó Hoành Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt.
Người đang tháo chạy phía trước là KING.
Bốn ngày trước.
Lúc KING và Phó Hoành Dật chạm trán thì Allen đã kịp thời tìm thấy bọn họ, thậm chí còn giết người của Phó Hoành Dật.
Bởi có viện binh đến nên KING hơi chủ quan, ai ngờ chính tích tắc ấy đã để Phó Hoành Dật trở mình bắt gã làm con tin.
Nhờ thế mà Mạnh Lương mới giữ được mạng sống.
“Allen”
Phó Hoành Dật nhìn vào người bỗng nhiên xuất hiện ở đây, vẫn không hề biết tên Allen này cũng liên thủ với KING.
“Phó Hoành Dật.
Không ngờ mày cũng có lúc chật vật, vô dụng thế này, thậm chí đến cả anh em mình cũng không cứu được”
Vẻ mặt Phó Hoành Dật lạnh tanh, không nói gì.
Mạnh Lương lùi ra sau lưng Phó Hoành Dật, nhìn mười mấy tên bọn chúng vây quanh.
Tính toán sơ sơ thì hẳn là những tên này vẫn chưa phải toàn bộ viện binh.
Trong mắt Mạnh Lương tràn đầy đau thương và phẫn hận.
Những người anh em của mình chết cũng bởi vì sự ngông cuồng của mấy tên này.
Nhưng, bây giờ nhìn sức chiến đấu của hai bên, Mạnh Lương liền hiểu, có lẽ lần này cậu thật sự hy sinh vì nước nhà, Xưa nay cậu ta không sợ chết, từ ngày đầu tiên vào quân đội, mỗi người bọn họ đều viết một bức di thư để lại cho người thân, cậu ta cũng vậy, đã chuẩn bị sẵn một bản di thư để lại cho mẹ mình.
Nhập ngũ nhiều năm như thế, đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ.
Mỗi lần trước khi xuất phát đều chuẩn bị để sẵn sàng hy sinh, nhưng lần nào bọn họ cũng sống sót trở về, đợt diễn tập quân sự lần này quả thực là bọn họ không mấy để tâm, nhưng có lẽ cuối cùng bọn họ không thể quay trở về được nữa.
Mạnh Lương không hối hận khi nhập ngũ, nếu phải nói còn điều gì tiếc nuối thì có lẽ đó là trước khi diễn tập quân sự đã không gọi điện cho mẹ mình.