Mục lục
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cám ơn, tôi ăn rồi.” Cô khéo léo từ chối.

Lục Minh Hoa nhìn ly sữa đặt trên bàn cô, “Chỉ một ly sữa thôi à? Chị ăn thế này không đủ chất đầu, một ngày quan trọng nhất là sáng sớm, bữa sáng lại càng quan trọng đối với con người, không thể không ăn

Yên tâm, không phải cố tình mua cho chị đâu, sáng nay tôi lỡ mua hơi nhiều, ăn không hết, coi như chị giúp tôi một việc, giải quyết giùm tôi đi.”

Đào Nhiên bối rối nhìn xung quanh, “Lục Minh Hoa, tôi thực sự ăn rồi, không ăn nổi nữa, hay cậu đưa bữa sáng cho người khác đi.”

Lục Minh Hoa xuôi tay, “Mọi người ăn hết rồi, còn mình chị thôi

Đào Nhiên, chị có muốn từ chối tôi3cũng không đến nỗi không nhận dù chỉ một phần ăn sáng chứ? Trên gương mặt cậu ta hiện lên biểu cảm “Nếu chị từ chối thật, thì chị là người quá hẹp hòi”.

Lục Minh Hoa thích Đào Nhiên, chuyện này cả công ty ai cũng biết, cậu ta còn công khai tỏ tình với cô, chẳng qua là bị cô từ chối mà thôi.

Đào Nhiên không thích chơi trò mập mờ với bất kỳ ai, trong thế giới tình cảm của cô, thích là thích, không thích là không thích, không hề tồn tại bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào cả

Sau khi biết Lục Minh Hoa thích mình, cô liền tự giác giữ khoảng cách với cậu ta, cô làm vậy chính là muốn cắt đứt ý định của cậu0ta.

“Cám ơn ý tốt của cậu, có điều bữa sáng thì thôi, buổi sáng dạ dày tôi nhỏ lắm, uống chút nữa là no rồi, cám ơn nhé!” Đào Nhiên nói cảm ơn, nhưng tay thì cầm túi đồ ăn nhét lại vào tay Lục Minh Hoa, xong xuôi cô mở máy tính, bắt đầu làm việc.

Lục Minh Hoa đứng yên nhìn cô chăm chú một lúc, sau mới cười nói, “Vậy thôi, chắc tôi phải tự xử rồi

Haiz, lần sau không mua nhiều như vậy nữa.” Không hề có sự lúng túng do bị từ chối, đại khái là bị từ chối quá nhiều lần rồi, nên da mặt cũng dày hơn

Lục Minh Hoa ngồi xuống, chỗ cậu ngồi kế bên Đào Nhiên, hai người chỉ cách nhau một lối đi thôi

Đến5gần trưa, cô cảm thấy bụng không được thoải mái, thậm chí đau âm ỉ, cô biết nhất định là đến ngày rồi, cô ôm túi đi vào nhà vệ sinh, quả nhiên, dì cả đến thăm rồi.

Cô thầm than xui xẻo, mấy ngày nay việc của cô ngập mặt, mà mỗi lần dì cả đến thì cô lại bị hành đến chết đi sống lại, cực kỳ ảnh hưởng tới hiệu quả công việc

“Có lẽ dạo gần đây mình bị sao thủy ngược chiều rồi (ám chỉ gặp xui xẻo).” Cô cười khổ rồi quay lại chỗ ngồi.

Tối qua cô ngủ không ngon, cả người cứ đờ đẫn trì trệ, trong đầu toàn là những hình ảnh lộn xộn, lại thêm cuộc thăm hỏi của dì cả, nên tinh thần cô chán4chường, không muốn ăn cơm, dứt khoát nằm sấp trên bàn nghỉ một lát.

“Đào Nhiên, ăn cơm thôi.” Lục Minh Hoa gọi sang.

Cô lắc đầu, “Tôi không đói, mọi người đi đi.”

Lục Minh Hoa nhìn cô một lát rồi nói, “Chị không khỏe à? Tôi thấy mặt chị tái lắm.” “Không sao, tối qua ngủ không đủ giấc thôi, tôi nằm một lát là được, cậu với mọi người đi ăn đi.” Hiện giờ Đào Nhiên chỉ muốn nằm dài trên bàn ngủ một giấc ngắn, không muốn bị bất kỳ ai làm phiền

Lục Minh Hoa nhận ra ý từ chối, cũng không nói nhiều nữa, chỉ gật đầu đáp, “Vậy tôi đi đây, chị nghỉ ngơi nhé!” Đào Nhiên gật đầu qua loa rồi gục mặt xuống bàn, nhắm mắt lại

Trong lúc9mơ màng, cô ngủ được một giấc, tỉnh dậy thấy văn phòng không có ai, mọi người đều đi ăn chưa về

Vốn định pha một cốc trà gừng đường đỏ, nhưng phát hiện hết rồi, cô đành đứng dậy đi lấy một cốc nước nóng

Văn phòng dần dần náo nhiệt, đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm lục tục quay về

“Không biết buổi trưa chị muốn ăn gì, tôi tiện tại đem về cho chị một ít, chị ăn tạm nhé.” Lục Minh Hoa cẩm hộp cơm để trước mặt cô, sợ cô từ chối nên bồi thêm một câu, “Đừng có nói với tôi là chị ăn rồi nhé

Cho dù chị đã ăn rồi thì cũng ăn một ít đi, đồ tôi đã mua rồi, chị cứ để tôi đem quăng đi vậy thì lãng phí quá.” Câu từ chối của Đào Nhiên bị cậu ta chặn từ trong họng, cô nhận lấy hộp, “Cám ơn, bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.” “Không đáng mấy đồng, đồ ăn lấy ở căn tin, không cần trả đâu.” Lúc Lục Minh Hoa nói câu này, trong lòng không biết làm sao cho phải, cậu muốn rút ngắn khoảng cách với Đào Nhiên, nhưng cô lại dựng lên một bức tường cao chắn giữa hai người họ, không những cao mà lại còn dày, cậu không có cách nào đập tan nó được

Mà càng cố gắng thì khoảng cách giữa cậu và Đào Nhiên lại càng xa, nghĩ mà thấy chua xót.

Có thể nói, cậu đối với Đào Nhiên là vừa gặp đã yêu, gặp lại đã đổ

Theo lý mà nói, cậu cũng được xem là một thanh niên đẹp trai, cao ráo, đúng kiểu mà mấy cô gái nhỏ hay thích, nhưng lại không phá nổi ngọn núi cao của Đào Nhiên.

Cuối cùng Đào Nhiên vẫn chuyển tiền cho Lục Minh Hoa, cô không muốn mắc nợ người thanh niên trước mặt này

Sắp đến giờ tan ca, cô nhận được điện thoại từ Phó Tĩnh Đình.

“Nhiên Nhiên, gần tan ca chưa cháu?” Giọng nói thân thiết của Phó Tĩnh Đình từ trong điện thoại truyền đến, ngữ khí thật ôn hòa.

Đào Nhiên nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện còn năm phút nữa là hết giờ làm, “Dì à, cháu sắp tàn ca rồi, có chuyện gì vậy ạ?”

“Tối nay cháu không có hẹn gì thì đến nhà ăn cơm nhé.” Hôm nay người cô không thoải mái lắm, hơn nữa đi làm cả ngày, cô đuối lắm rồi, định bụng từ chối, nhưng cô chưa kịp nói từ chối thì Phó Tĩnh Đình đã nói tiếp, “Dì đang ở gần công ty cháu, sẵn tiện đón cháu cùng về luôn.”

Đào Nhiên nuốt câu từ chối sắp bật ra khỏi miệng về, “Di chờ cháu năm phút, cháu xuống liền.” “Không vội, từ từ thôi cháu, còn mấy phút nữa dì mới đến.” Nói thì nói vậy, nhưng Đào Nhiên vẫn thu dọn đồ đạc với tốc độ nhanh nhất

“Đào Nhiên, tan ca rồi à? Ăn tối cùng nhau nhé, tôi mời.” Lục Minh Hoa thấy cô bắt đầu dọn đồ, vẫn nhịn không được mà mở lời mời cô, mặc dù biết chắc tám chín phần sẽ bị người ta cự tuyệt

“Không được rồi, tối nay tôi có hẹn, cám ơn cậu.” Cô thu dọn đồ đạc xong thì đi thẳng ra khỏi văn phòng

Lục Minh Hoa nhìn theo bóng cô thở dài, cậu ta thực không biết nên tiếp tục tấn công từ đâu nữa.

“Minh Hoa, thôi bỏ đi, cậu không đánh gục nổi Đào Nhiên đâu.” Một đồng nghiệp ngồi sau Minh Hoa vỗ vào vai cậu, nói một cách chân thành.

Lục Minh Hoa nghe vậy, quay đầu đáp lại hắn, “Không thử sao biết được? Nhỡ đâu thành công thì sao.”

“Sao mà thành công được, chẳng lẽ cậu không biết Đào Nhiên có bạn trai rồi?”

Chuyện này Lục Minh Hoa quả thực không biết, cậu mới vào công ty làm ba tháng

Từ lúc theo đuổi Đào Nhiên bị từ chối đến bây giờ cũng chỉ vẻn vẹn một tháng

Cậu đúng là không hiểu rõ về đời sống riêng tư của Đào Nhiên

“Bạn trai cô ấy làm gì? Sao tôi chưa từng gặp anh ta?” “Đừng nói cậu chưa từng gặp, ngay cả chúng tôi cũng chưa từng gặp

Chuyện cô ấy có bạn trai là do cô ấy tự kể, nghe nói anh ta là quân nhân, rất ít khi trở về.” Lục Minh Hoa nhướng mày, “Vậy, cô ấy và bạn trai đang yêu xa à?”

Đồng nghiệp gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói hình như bạn trai cô ấy rất bận, bình thường thời gian hai người họ gọi điện cho nhau cũng rất ít

Đương nhiên mấy tin tức này cũng chỉ là tin đồn thất thiệt mà tôi nghe ngóng được, là thật hay giả tôi cũng không rõ

Nhưng mà, ngọn núi cao của Đào Nhiên không dễ công phá là thật đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK