Cho nên hiện tại được ở bên em, anh phải thấy vinh hạnh đó”
Thẩm Quân Dục rất phối hợp với cô, “Đúng vậy, Ôn đại tiểu thư của anh, kiếp này có thể cưới được em chắc là do kiếp trước anh đã giải cứu cả ngân hà”
Ôn Hề Dao bật cười, “Thẩm Quân Dục, sáng nay uống phải mật ong sao?”
Nét mặt Thẩm Quân Dục vô cùng dịu dàng, “Không có, những lời đường mật này anh chỉ nói với mỗi mình em thôi.”
Tâm trí Ôn Hệ Dao choáng váng, đưa tay che miệng Thẩm Quân Dục lại, “Đừng nói nữa nếu, anh còn nói nữa sẽ khiến em ngất mất, Thẩm Quân Dục, anh nói xem có phải anh cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc em, giam cầm trái tim em khiến em phải yêu anh cả đời có đúng không? Giọng điệu của cô rất dữ dằn nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng tươi tắn, Thẩm Quân Dục lè lưỡi, liếm vào lòng bàn tay cô, lỗ tai Ôn Hệ Dao lập tức đỏ lên, rụt tay về.
Thẩm Quân Dục đáp, “Ừm, bị em phát hiện ra rồi, anh cố ý đấy.
Kiếp này, anh chẳng những muốn khiến em một lòng yêu anh, mà kiếp sau, kiếp sau nữa anh vẫn muốn gặp em và bầu bạn bên em cả đời.
Ôn Hề Dao ôm chặt cổ anh, “Thẩm Quân Dục, anh nói đấy nhé, con người em rất nhiệt tình, nếu như kiếp sau anh không tìm em mà lại ở bên người phụ nữ khác, thì khi đến cầu Nại Hà em sẽ ăn anh”
Thẩm Quân Dục cười tít mắt, “Được.”
Ôn Hề Dao tươi cười rạng rỡ, nhìn cái bóng của hai người chồng lên nhau dưới ánh mặt trời, “Thẩm Quần Dục, thật tốt vì có thể gặp được anh.
Em thật sự may mắn vì trước đây làm liều như vậy.”
Không ngờ một lần làm liều lại nối được một mối lương duyên.
Khi hai người còn cách nhà họ Ôn vài trăm mét, Ôn Hệ Dao liền bảo Thẩm Quân Dục thả cổ xuống.
Lúc hai người nắm tay nhau về đến nhà thì Đỗ Nam đã ra về, Ôn Hồ Dao cũng không hỏi Đỗ Nam tới để làm gì vì dù có làm gì cũng chẳng liên quan đến cô.
*** Thủ đô, mùng sáu.
Hôm nay là hôn lễ của Phương Đông và Lý Bác Minh.
Thẩm Thanh Lan thức dậy từ rất sớm, dù cô không phải là phù dâu nhưng cũng không thể đến dự hôn lễ của bạn thân muộn được.
Hôm nay, Phó Hoành Dật cùng cô tham dự hôn lễ nhưng Thẩm Thanh Lan phải tới nhà họ Phương trước nên không đi chung với anh, “Lát nữa, anh đi một mình không sao chứ?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Được, không thành vấn đề, tài xế trong nhà sẽ đưa anh đến đó, khi em đến chắc anh cũng đã có mặt, anh sẽ chờ em ở nhà thờ.”
“Được, vậy em đi trước đây”
Thẩm Thanh Lan nói.
Đến nhà họ Phương, Phương Đông đang trang điểm, thấy cô mặc bộ áo cưới trắng tinh khôi, thất thời Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn người.
Hôm nay, Vu Hiểu Huyên làm phù dâu nên cũng đã đến, thấy bà bầu Thẩm Thanh Lan liền vội đứng lên dìu cổ ngồi xuống.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy nghẹn lời, “Hiểu Huyên, tớ còn chưa tới mức này đâu.”
Vu Hiểu Huyên nói, “Nhìn thấy cái bụng bầu của cậu thì tớ đã hoảng sợ rồi”
“Cậu sợ cái gì, chẳng phải cậu cũng đã từng diễn vai phụ nữ có thai trong phim rồi sao?”
Phương Đồng nói.
Vu Hiểu Huyền bỉu mối, “Có thể giống nhau sao, tớ chỉ là giả còn Thẩm Thanh Lan là có thai thật, nếu không cẩn thận làm bị thương con nuôi của tớ thì tớ sẽ khóc mất, có đúng không còn yêu?”
Phương Đông vuốt vuốt da gà trên tay mình, “Vu Hiểu Huyên, cậu đừng nói nữa, tớ nổi cả da gà rồi đây này, nếu lớp trang điểm của tớ bị hỏng thì chính là do cậu lại đấy”
Vu Hiểu Huyền trừng mắt, “Rõ ràng bản thân tự thấy căng thẳng lại còn đổ thừa cho tới”
Thẩm Thanh Lan bật cười nhìn hai người họ, đúng là oan gia, cãi nhau cả đời cũng là một chuyện vui vẻ.
Hôn lễ của Phương Đông được tổ chức theo phong cách phương Tây.
Ban đầu, Lý Bác Minh định tổ chức lễ cưới kiểu truyền thống, vì trước đây khi Thẩm Thanh Lan kết hôn, Phương Đông đã từng nói rất thích hôn lễ kiểu đó, nhưng sau khi hai bên gia đình bàn bạc thì cảm thấy lễ cưới phong cách phương Tây vẫn hay hơn.
Lễ cưới kiểu Tây cũng đơn giản hơn kiểu truyền thống.
Gần đến ngày cưới của Phương Đông và Lý Bác Minh nhưng đồ cưới kiểu truyền thống rất cầu kỳ, mà Phương Đông và Lý Bác Minh lại không muốn mua đồ cưới một cách tùy tiện nên cuối cùng bọn họ vẫn quyết định chọn hôn lễ kiểu phương Tây.
Hôm nay, phù dâu của Phương Đồng tất nhiên không chỉ có một mình Vu Hiểu Huyên mà còn có hai người bạn cùng lớp thời đại học nữa.
Lúc này một trong hai người họ vừa tới, không ngờ lại là Đàm Vũ Hân.
Đàm Vũ Hân nhìn thấy Thẩm Thẩm Thanh Lan thì mỉm cười ngại ngùng, “Thanh Lan, đã lâu không gặp Thẩm Thanh Lan mỉm cười, kể từ sau khi tốt nghiệp hồi tháng sáu, quả thật đã lâu cô chưa gặp lại bạn cũ.
Ngạc nhiên hơn chính là Phương Đông và Đàm Vũ Hân lại khá thân nhau.
Có lẽ Phương Đông cũng nhận ra nghi vấn trong lòng Thẩm Thanh Lan nên cô liền giải thích: “Bây giờ Vũ Hân cũng đang làm việc ở tập đoàn Quân Lan, còn cùng một bộ phận với tớ đấy”
Nhưng năm sau cô phải sang chi nhánh của công ty ở nước ngoài, sẽ không về nước một thời gian.
Thẩm Thanh Lan không có ấn tượng với phù dâu còn lại lắm, hình như tên là Bành Bách Linh.
Khi còn đi học, quan hệ của Bình Bách Linh và Phương Đông cũng khá tốt, nhưng không thân thiết với Thẩm Thanh Lan nên cố chỉ chào Thẩm Thanh Lan rồi ngồi sang một bên.
Khi Lý Bác Minh tới đón dâu, ba phù dâu liền ra ngoài làm khó chú rể, chỉ còn Thẩm Thanh Lan ở lại với Phương Đồng.
Thấy cô Phương Đồng ngồi cứng nhắc trên giường, cô liền cười khẽ, “Hồi hộp lắm à?”
Phương Đồng gật đầu, “Ừ, rất hồi hộp.
Thanh Lan à, khi cậu kết hôn cậu có hồi hộp không?”
“Tất nhiên là có rồi, nhưng không khẩn trương đến mức này”
Dù sao cổ và Phó Hoành Dật cũng đã đăng ký kết hôn trước, rồi một năm sau mới cử hành hôn lễ, trái ngược với Phương Đông, nên tất nhiên cô bình tĩnh hơn Phương Đông.
Phương Đông nói nhỏ, “Thanh Lan, thật ra ngay cả bản thân tớ cũng không ngờ tớ sẽ cùng với Lý Bác Minh ở bên nhau.
Khi còn bé, tớ và anh ấy rất thân nhau, nhưng sau khi anh ấy ra nước ngoài, tớ và anh ấy không thường xuyên liên lạc nữa, về sau thì có thể nói là mất liên lạc hẳn, mà trước kia tớ lại rất thích...
Tớ cứ cho rằng cả đời này tớ sẽ không thể yêu ai được nữa.”
Chuyện Định Minh Huy phản bội là một cú sốc rất lớn với Phương Đông, nói là chết tâm cũng không nói quá.
“Trong khoảng thời gian tớ ở nước ngoài, Lý Bác Minh thường xuyên tìm đủ mọi lý do để đến gặp tớ, không phải tớ không hiểu tâm lý của anh ấy, tớ cũng đã từng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn đầu hàng trước sự kiên trì của anh ấy “Cậu có yêu anh ấy không?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phương Đồng nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, “Có, tớ yêu anh ấy, nhưng nó không mãnh liệt như tình cảm tớ từng dành cho Đinh Minh Huy, mà lại giống như một cốc nước ấm, êm đềm bình đạm.
Nhưng tới lại cảm thấy rất yên tâm.
Thanh Lan, khi ở bên cạnh Lý Bác Minh, tớ cảm thấy rất yên bình, rất an ổn.
Có thể cả đời này tớ cũng không thể yêu một cách bất chấp tất cả như từng yêu Đinh Minh Huy nữa, nhưng tớ lại càng thích cảm giác nước chảy nhỏ thì sống sẽ bình dị mà lâu dài như bây giờ hơn”
Thẩm Thanh Lan nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phương Đông, nó không rực rỡ như trước đây nhưng lại có sự điềm tĩnh theo tháng năm.
“Như vậy cũng tốt, anh ấy yêu cậu hơn cậu yêu anh ấy, cậu sẽ rất hạnh phúc”
Thẩm Thanh Lan nói.
Phương Đồng gật đầu, “Ừ, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.
Ước mơ lớn nhất của tớ chính là tương lai có thể kết hôn với người mình yêu, sau đó sinh một đứa bé thật đáng yêu, hằng ngày nấu ăn cho anh ấy, cùng anh ấy nuôi dạy con cái.
Thanh Lan, cậu có cảm thấy tớ không có chí cầu tiến không? Điều tớ theo đuổi lại là giúp chống nuôi dạy con”
Nói tới đây, cô không khỏi bật cười.
“Ước mơ như vậy rất đẹp, cuộc sống bây giờ của tớ cũng như vậy mà”
Thẩm Thanh Lan trả lời.
“Chúng ta không giống nhau, cậu có sự nghiệp của riêng mình, bây giờ cậu đã là họa sĩ trẻ nổi tiếng, một bức tranh thôi cũng cả triệu tệ”
“Chẳng có gì khác nhau cả, vẽ vời chỉ là sở thích của tớ, bây giờ điều tớ để ý nhất vẫn là chồng và con của mình.”
Phương Đông nhìn Thẩm Thanh Lan, “Nếu là hai năm trước, chắc chắn tớ sẽ không dám tưởng tượng đến dáng vẻ mẹ hiền vợ đảm của cậu đâu.
Tớ cứ tưởng rằng cậu sẽ là người kết hôn muộn nhất trong chúng ta đấy? Dù sao tính tình của Thẩm Thanh Lan cũng như thế, bình thường ở trường học lại ít tiếp xúc với người khác giới.
Thẩm Thanh Lan tươi cười, không chỉ Phương Đồng mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ rằng có một ngày sẽ có một người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô, khiến cô yêu anh như sinh mạng của mình.
“Năm sau cậu vẫn phải sang chi nhánh ở nước ngoài của công ty sao?”
Thẩm Thanh Lan hỏi cô.
Phương Đồng gật đầu, “Ừ, tớ phải ở nước ngoài thêm hai năm.”
Đó là một trong những điều kiện để lúc trước cổ được ra nước ngoài đào tạo.
“Nếu cậu muốn trở về thì tớ có thể nói với anh tớ một tiếng”
“Không cần đâu, chuyện này tớ đã thương lượng với Lý Bác Minh và gia đình rồi”
Phương Đông từ chối, thời gian trước Thẩm Quân Dục cũng từng đề cập vấn đề này với cô, anh nói nếu cô muốn về nước thì anh có thể sắp xếp, nhưng cô đã từ chối.
“Thanh Lan, tuy tớ không phải là một người cuồng sự nghiệp, nhưng tớ cũng không phải là người thích bỏ dở công việc nửa chừng, chuyện gì tớ đã làm thì nhất định hoàn thành thật tốt.”
Thẩm Thanh Lan rất hiểu Phương Đông nên cũng không khuyến nữa.
Đúng lúc này, nhóm người Vu Hiểu Huyền đi vào, chắc là Lý Bác Minh đã vượt qua cửa ải cuối cùng.
Mặt mày Vu Hiểu Huyền Huyền rạng rỡ, ai không biết chắc còn tưởng rằng hôm nay là ngày kết hôn của cô nàng ấy chứ.
Lý Bác Minh phải mất một thời gian để vượt qua cửa ải cuối cùng của nhóm người Vu Hiểu Huyên.
Trên trán anh có một lớp mồ hôi mỏng, nhìn Phương Đông với ánh mắt dịu dàng.
“Đồng Đồng, anh tới đón em đây? Anh ấy mỉm cười đưa tay đến trước mặt Phương Đông.
Phương Đông yên lặng nhìn tay anh rồi nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.