Nếu không có sóng gió đính hôn lần này, thì Hàn Dịch chưa từng có ý nghĩ thu hồi lại nó.
Bởi vì ngày thường, cổ đông Ninh là người khiêm nhường, không tham dự nhiều vào chuyện của Hàn Thị, ủng hộ phần lớn quyết định của Hàn Dịch, vì thế nên chuyện lần này khiến anh trở tay không kịp.
Lần này có thể mua được 20% cổ phần Song Thành, ngoại trừ may mắn, thì ít nhiều gì cũng có Thẩm Quân Dục giúp đỡ.
Hàn Dịch gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, “Cảm ơn người anh em về chuyện lần này.”
Thẩm Quân Dục cười khẽ, “Cậu đã nói là anh em rồi, còn khách sáo như vậy làm gì? “Được rồi, mấy người chúng ta đã lâu không tụ tập cùng nhau.
Hôm nay vừa hay lại có thời gian, gặp nhau không?”
Hàn Dịch đề nghị.
Thẩm Quân Dục nhướng mày, “Đêm nay là đêm tân hôn của cậu, cậu xác định muốn cùng một đám trai già bọn tôi uống rượu nói chuyện phiếm hả?”
Hàn Dịch vỗ đầu một cái, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, “Vậy lần sau đi, đợi Cổ Dương được nghỉ rồi lại nói.”
Sau khi trở về, Ninh Thiệu Quân vẫn không liên lạc được với con gái.
Ông ta tức giận với cách làm của Ninh Kha, nhưng bây giờ trên mạng có nhiều lời đồn xấu về cô ta, đi ra ngoài cũng tốt, nghĩ thông suốt rồi lại về.
Nghĩ như vậy, ông ta cũng bớt giận hơn.
Còn Hàn Chính Sơn, ông ta tức giận đến nỗi phải vào viện lần nữa.
Thấy Hiểu Huyên đăng ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn, còn có video Hàn Dịch cầu hôn, Hàn Chính Sơn liền thở không ra hơi, lại phải vào bệnh viện.
Hàn Dịch nhận được điện thoại của bệnh viện, anh cho trợ lý đi đóng tiền, còn bản thân anh thì không đến đó.
Nếu bây giờ anh xuất hiện trong bệnh viện, nói không chừng Hàn Chính Sơn sẽ tức giận quá rồi đi luôn.
Đến lúc đó, tin tức Tổng Giám đốc Hàn Thị làm cha mình tức chết sẽ trở thành đề tài câu chuyện sau bữa ăn của toàn bộ thủ đô.
Hàn Dịch về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy không gian trong nhà thay đổi.
Anh nhìn hoa và bóng bay trong phòng khách rồi hỏi: “Em trang trí à?”
Vu Hiểu Huyên thành thật lắc đầu, “Không phải, là em và dì cùng nhau trang trí.”
Cô nhìn anh với ánh mắt long lanh, “Anh cảm thấy thế nào? Em và dì tốn cả buổi chiều để trang trí đấy!”
Hàn Dịch nghiêm túc đánh giá, sau đó gật đầu, “Ừ, rất đẹp.
Cô bé nhà chúng ta ngày càng giỏi.
Lại đây, chồng thưởng cho em cái này.”
Dứt lời, anh ôm eo Vu Hiểu Huyên, thưởng cho cô một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn.
May mà dì giúp việc rất hiếu tình hình mà tránh đi trước, bằng không nhìn thấy cảnh này sẽ rất xấu hổ.
Vu Hiểu Huyên đáp lại nụ hôn của anh, nhiệt độ trong phòng ngày càng cao, nếu không phải Hàn Dịch kịp thời dừng lại thì e rằng sẽ bốc cháy mất.
Bởi vì Tổng Giám đốc Song Thành
- Ninh Thiệu Quân tự mình đứng ra giải thích, nên tin tức Hàn Dịch và thiên kim Song Thành đính hôn đã hoàn toàn lắng xuống.
Dạo này, Vu Hiểu Huyên không ở nhà dưỡng thai, thì là bận rộn một chuyện khác, đó là chuẩn bị quà đầy tháng cho bạn nhỏ An An.
“Hiểu Huyên, em có thể yên tĩnh một chút không, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nhìn Vu Hiểu Huyên lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, Hàn Dịch nói.
Vu Hiểu Huyên dừng bước, “Không được, ngày kia là đầy tháng An An, em còn chưa chuẩn bị hết mọi thứ nữa.”
“Đó là con nuôi em chứ không phải con trai em, vậy mà em lại thích thằng bé đến thế.”
Hàn Dịch bĩu môi.
Mấy ngày nay, cứ mở mắt ra là Vu Hiếu Huyên nhắc đến An An, trước khi ngủ cũng nhắc đến An An.
Anh nghe cô nhắc đến mức sáng nay ký tài liệu còn ký nhầm tên thành An An.
Bây giờ anh vẫn nhớ vẻ mặt kỳ lạ của trợ lý lúc đó.
“Em thích An An, thằng bé là con của Thanh Lan và ngài Phó, kết hợp những ưu điểm của cha mẹ.
Dung mạo Thanh Lan và ngài Phó đã đủ xuất sắc rồi, sau này An An lớn lên chắc chắn sẽ trở thành yêu nghiệt.”
Nhắc đến An An, ánh mắt Vu Hiểu Huyên liền sáng lên.
Mặt Hàn Dịch trầm xuống, yếu ớt nói: “Dù thằng bé có đẹp hơn nữa thì có thể đẹp bằng anh sao?”
Vu Hiểu Huyên trợn mắt, “Có thể giống nhau sao? Đến khi An An trưởng thành, anh đã là một ông già, còn có gì để ngắm nữa đâu.”
Hàn Dịch tức giận, “Vu Hiểu Huyên, sao em có thể mê trai như thế! Mới kết hôn nửa tháng mà em đã ghét bỏ anh!”
Vu Hiểu Huyên không hiểu ra sao nhìn Hàn Dịch, “Anh không sốt chứ? Ngay cả giấm của một đứa bé cũng ăn, thằng bé là con rể tương lai của anh đấy!”
“Đứa bé cũng là nam...”
Hàn Dịch hơi ngừng lại, yên lặng nhìn Vu Hiểu Huyên, “Em vừa nói gì?”
Vu Hiểu Huyên ngẩn người, lúc này mới ý thứ được mình nói lỡ miệng, cười ha ha, “Anh nghe nhầm rồi, em chẳng nói gì cả.”
Cô đứng dậy chạy đi.
“Vu Hiểu Huyên, em dám chạy thử xem!”
Hàn Dịch nghiến răng.
Bước chân Vu Hiểu Huyên dừng lại, “Em muốn xuống bếp uống nước, có định chạy trốn đâu.”
Hàn Dịch cười, “Anh chưa nói là em định chạy trốn mà, anh chỉ muốn em giải thích cho anh cái gì gọi là con rể tương lai của anh?”
Vu Hiểu Huyên cười chột dạ, “À, Hàn Dịch, hôm nay đẹp trời, hay là chúng ta ra ngoài chơi? Cả ngày ở nhà chán lắm.”
Hàn Dịch cũng cười theo, “Đợi em nói rõ ràng thì chúng ta sẽ ra ngoài.”
“Nói rõ ràng gì chứ, Hàn Dịch, anh càng ngày càng không thú vị.”
“Hôm nay anh vốn định dẫn em đến Vĩnh Xuân Đường ăn món Tứ Xuyên, nhưng bây giờ xem ý em thì chắc không muốn ăn rồi, thôi quên đi.”
Hàn Dịch nằm trên ghế sô pha, thờ ơ nói.
Vu Hiểu Huyên lập tức dừng bước, làm thế nào cũng không thể nhích chân đi được, “Hàn Dịch, em muốn ăn.”
Trong mắt cô đều là sự thèm thuồng.
Gần đây cô rất thích ăn cay, hơn nữa còn là không cay không vui.
Nếu không phải hai ngày trước vì ăn cay quá nhiều nên bị tiêu chảy, thì Hàn Dịch đã không cấm cô ăn cay rồi.
Trời mới biết hai ngày nay cô nhớ vị cay đến phát điên rồi, vừa nghe tên nhà hàng, cô liền có cảm giác nước bọt đang tiết ra.
Hàn Dịch mỉm cười nhìn Vu Hiểu Huyên, không cần anh nói thì cô cũng hiểu ý anh, “Được rồi được rồi.
Em nói cho anh biết là được chứ gì.
Lúc trước em thấy An An đáng yêu nên đã giao hẹn với Thanh Lan, nếu em sinh con gái thì sẽ để con làm con dâu cậu ấy.”
“Không được!”
Hàn Dịch không chút do dự nói.
Vu Hiểu Huyên trợn mắt, “Vì sao không được? An An lớn lên chắc chắn là một anh chàng siêu đẹp trai, làm con rể em, thì em có thể gặp thằng bé hằng ngày.”
Chỉ cần nghĩ đến một tiểu thịt tươi kết hợp ưu điểm của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật gọi mình là mẹ, lòng Vu Hiểu Huyên không ngừng bay lên bong bóng màu hồng.
Hàn Dịch vừa nhìn liền biết cô đang nghĩ gì, “Hiểu Huyên, em bỏ cái ý nghĩ này đi.
Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Đứa con mà Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật dạy dỗ, trưởng thành sẽ trở thành một con cáo già, con gái anh sẽ bị ăn sạch sẽ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là Hàn Dịch đã thấy nhói lòng, cho dù có đánh chết Phó Hoành Dật thì anh cũng sẽ đồng ý.
“An An mới bao lớn chứ? Dáng dấp đẹp trai đáng yêu, nhất định là một soái ca vạn người mê, cực phẩm như vậy là của con gái nhà chúng ta, nghĩ thôi đã thấy đó là một chuyện tuyệt vời cỡ nào.”
Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, từ khi nhìn thấy An An, cô đã nghĩ ra ý này.
“Đàn ông đẹp trai đều không đáng tin”
Hàn Dịch nói.
Vu Hiểu Huyên nhìn anh, “Anh đang tự nói mình à?”
Hàn Dịch nghẹn lời, một lúc lâu mới nói: “Trừ anh ra thì tất cả đàn ông đẹp trai đều không đáng tin.”
“Ha ha, ngài Phó và anh Thẩm đều rất đẹp trai, lại đều là đàn ông tốt.”
Vu Hiểu Huyên lấy hai người thân thiết làm ví dụ.
“Dù sao cũng không được.
Hiểu Huyên, em nghe anh phân tích, bla bla...”
Vì không để An An trở thành con rể, Hàn Dịch kể lể soi mói từng tính xấu của thằng bé.
Khuôn mặt Vu Hiểu Huyên dần trở nên khó coi.
Cuối cùng, cô kết luận Hàn Dịch là một người cha cuồng con gái.
Theo tư duy logic của anh thì trên thế giới này, ngoại trừ anh thì không có người đàn ông nào đáng tin.
Xong rồi, cứ như thế này thì có lẽ con gái cô phải cô độc nửa quãng đời còn lại mất.
Vì con gái nên cô sớm chọn An An là một quyết định sáng suốt.
“Em chưa chuẩn bị xong quà cho An An, anh tránh ra một bên đi.”
Vu Hiểu Huyên đẩy Hàn Dịch ra, tiếp tục thu xếp đống đồ la liệt trên nền nhà.
Hai người hùng hồn thảo luận cả buổi, lại quên mất rằng bọn họ còn chưa biết đứa con trong bụng Vu Hiểu Huyên là gái hay trai.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó không định tổ chức lễ đầy tháng của An An quá lớn, chỉ định mời vài bạn bè thân thiết và người thân cùng đến ăn bữa cơm.
Đến khi An An tròn một trăm ngày, cũng là lúc Phó lão gia đại thọ chín mươi tuổi.
Bọn họ cũng không kiêng kỵ quy củ gì mà tổ chức cùng một ngày, mời bạn bè gần xa, tổ chức rất long trọng.
Lúc Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch đến, đã có không ít người đến nhà họ Phó.
Cuối cùng Thẩm Thanh Lan cũng được ra khỏi phòng.
Một tháng qua, cô được chăm sóc tốt, cơ thể hồi phục không tệ, không cần ở cữ thêm.
Để phù hợp với bầu không khí vui mừng hôm nay, Thẩm Thanh Lan mặc váy liền áo màu đỏ.
Trước đây, tủ quần áo của cô chỉ có quần áo bình thường, về sau kết hôn với Phó Hoành Dật, anh rất thích đưa cô đi mua sắm, đồ trong tủ dần có thêm nhiều váy, nhưng cô vẫn rất ít mặc.
“Wow, Thẩm Thanh Lan, hôm nay cậu thật sự rất xinh đẹp!”
Vu Hiểu Huyên thấy Thẩm Thanh Lan, hai mắt long lanh.
Ngoại trừ lúc kết hôn, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Thanh Lan mặc đồ màu đỏ, lại còn là váy màu đỏ.
Bởi vì chưa từng thấy nên mới càng khiến người ta thấy kinh diễm.
Trên eo của Thẩm Thanh Lan còn có buộc một chiếc đai lưng.
Vì nuôi con bằng sữa mẹ nên phần trên của cô lớn hơn không ít.
Nhìn từ mặt bên, vóc dáng cô có lồi có lõm rất hấp dẫn.
So với trước kia, trên người cô có thêm một loại hương vị làm mẹ mà phụ nữ có chồng không có.
Vu Hiểu Huyên tặc lưỡi, nói nhỏ: “Thanh Lan, tớ bảo đảm bây giờ ngài Phó càng thêm yêu cậu.”
Nếu cô là đàn ông, nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thế này, cô cũng muốn nhào đến.
Thẩm Thanh Lan nghẹn lời, “Đúng là gần son thì đỏ, gần mực thì đen, ở cùng Hàn Dịch lâu thì cậu cũng biết nói mấy lời không đứng đắn này.”
Vu Hiểu Huyên lẩm bẩm, “Không phải đâu, tớ nói thật đấy, không tin cậu quay lại hỏi ngài Phó nhà cậu xem.
Thanh Lan, vóc dáng này của cậu thật khiến tớ ghen tỵ”
Mắt Vu Hiểu Huyên tràn đầy vẻ hâm mộ, cô xoa vết sẹo lồi bên eo mình, rồi lại nhìn eo Thẩm Thanh Lan, thở dài nói: “Thanh Lan, nhìn tớ còn giống một sản phụ hơn cậu.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
Sau khi sinh con không bao lâu, vóc người của cô đã tự khôi phục, cái này là do vấn đề về thể chất, “Thật ra tớ mập hơn trước khi sinh con một chút.”
“Bao nhiêu?”
“Hai cân.”
Thẩm Thanh Lan nói, sáng sớm hôm nay cô vừa cân thử.
Vu Hiểu Huyên muốn khóc, “Thanh Lan, cậu đừng an ủi tớ nữa, cậu càng an ủi tớ càng thêm đau lòng.”
Thẩm Thanh Lan không nói nữa, cô thật sự không phải là người biết an ủi.
“Con nuôi của tớ đâu?”
Vu Hiểu Huyên nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy An An đầu.
“ở trong phòng ông nội.”
Phó lão gia muốn ở riêng với cháu nội một lúc, đương nhiên là Thẩm Thanh Lan nghe theo ý ông.
“Vậy tớ đợi ở đây trước nhé.”
Bên ngoài đều là thân thích của nhà họ Thẩm và nhà họ Phó, Vu Hiểu Huyên không quen biết ai.
Cố Dương và Cố Khải không đến, Phương Đồng đang theo một hạng mục rất quan trọng, cũng không tranh thủ được thời gian để đến.
Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục thì chưa tới.
Dì Triệu đưa đồ uống, một ly sữa tươi cho Vu Hiểu Huyên, một ly nước lọc cho Thẩm Thanh Lan, “Dì Triệu, sao cháu là sữa mà Thanh Lan lại là nước lọc?”
“Lúc nãy Tiểu Dịch nói hôm nay cháu vẫn chưa uống sữa tươi, nhờ dì chuẩn bị cho cháu, còn Thanh Lan thì không thích uống sữa tươi.”
Thì ra là do Hàn Dịch dặn dò, trong mắt Vu Hiểu Huyên hiện lên vẻ ấm áp, “Cảm ơn dì Triệu.”
Dì Triệu đưa thêm vài cái bánh ngọt, “Còn lâu mới đến giờ ăn, hai đứa ăn lót dạ trước đi.”
“Dì Triệu, dì thật tốt!”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, người vừa mới nói mình mập lập tức đưa tay về phía bánh ngọt.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười.
“Dì, cháu đến rồi, em trai đầu ạ?”
Bùi Hạo vừa chạy vào đã bắt đầu tìm em trai.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Em trai ở trong phòng ông nội, cháu tự mình đi tìm em được không?”
Bùi Hạo gật đầu, “Được ạ.
Dì ơi, đây là quà cháu tặng em trai.”
Dứt lời, cậu bé nâng cái hộp lớn trong tay lên.
Thẩm Thanh Lan đã sớm nhìn thấy cậu bé ôm gì đó trong ngực, “Là cái gì vậy?”
“Là Transformers, cháu nhờ mẹ mua từ nước ngoài về, là dùng tiền của cháu mua, không phải tiền của mẹ cháu đâu.”
Bùi Hạo giải thích.
“Dì hiểu rồi, Hạo Hạo giỏi quá, nhất định em trai sẽ thích món quà này.
Có điều, bây giờ em còn nhỏ, chưa chơi được, chờ em lớn hơn thì dì sẽ đưa cho em chơi.”
Bùi Hạo đáp: “Vâng ạ.
Dì, cháu đưa quà cho em trai xem, sau đó dì cất giúp em trai, được không ạ?”
“Được.”
Bùi Hạo ôm hộp quà chạy đi.
Vu Hiểu Huyên đứng cạnh nhìn, nói với Thẩm Thanh Lan: “Thằng bé nhà chị họ cậu thật hiểu chuyện.”
Thẩm Thanh Lan “ừ”
một tiếng.
Không biết có phải vì không có cha ở bên hay không mà Bùi Hạo hiểu chuyện hơn bạn cùng tuổi rất nhiều.
“Thanh Lan, cậu biết ba Hạo Hạo là ai không?”
Vu Hiểu Huyên tò mò hỏi.
Cô cũng biết Bùi Nhất Ninh, hai mẹ con tốt như vậy, sao lại có người đàn ông nào nỡ từ bỏ được chứ? Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không rõ lắm”
E rằng ngoại trừ Bùi Nhất Ninh thì cũng không còn ai biết.
“Chị Nhất Ninh và Hạo Hạo tốt như vậy, hai mẹ con họ đều xứng đáng có được những thứ tốt hơn.”
Thẩm Thanh Lan chỉ cười mà không nói gì.
“Thanh Lan có thấy Hạo Hạo đâu không?”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, vừa nhắc đến Bùi Nhất Ninh thì người đã xuất hiện.
“Hạo Hạo đến chỗ ông nội rồi.
Chị, chị ở đây trò chuyện với em đi.”
Thẩm Thanh Lan nói.
Bùi Nhất Ninh ngồi xuống, chào Vu Hiểu Huyên rồi nói: “Chị vừa đỗ xe xong thằng bé đã chạy mất.”
“Hạo Hạo nói tặng quà cho em trai, em để thằng bé lên lầu tìm ông nội”
Thẩm Thanh Lan nói.
Ba người Thẩm Thanh Lan ở trong phòng trò chuyện.
Mặc dù hôm nay là ngày đầy tháng của An An, nhưng cũng không cần Thẩm Thanh Lan đi chào hỏi khách khứa, Sở Vân Dung và chị Tống đến giúp từ sáng rồi.
Lúc này, Phó lão gia bế An An đi vào, cái đuôi nhỏ theo sau là Hạo Hạo.
“Thanh Lan, hình như đứa nhỏ đói bụng.”
Phó lão gia nói xong, Thẩm Thanh Lan liền đứng lên bể An An.
Vừa vào lòng mẹ, cậu nhóc liền dụi vào ngực cô, vểnh miệng lên, đúng là đói bụng rồi đây.
Thẩm Thanh Lan nở nụ cười cưng chiều.
Mọi người thấy Thẩm Thanh Lan chuẩn bị cho con bú nên đều đi ra khỏi phòng.
Hạo Hạo không muốn đi, nhưng bị Bùi Nhất Ninh mạnh mẽ kéo đi, “Mẹ ơi, con muốn chơi với em.”
“Đợi lát nữa lại chơi, bây giờ em còn phải ăn cơm, không ăn cơm thì em sẽ đói khóc.”
Bùi Nhất Ninh giải thích.
“Em trai không đi ăn cơm cùng chúng ta sao?”
“Ừ, em còn nhỏ.
Em phải uống sữa mẹ giống con.”
Trong phòng, Thẩm Thanh Lan nhìn con trai đã lớn thêm không ít.
Cô vuốt ve khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhóc, sau đó kéo váy ra.
May mà sáng nay cô chọn váy có khóa kéo bên hông, rất thuận tiện.
Vừa mới kéo váy ra, thằng nhóc ngựa quen đường cũ đã nhào tới, bộ dạng không thể nhịn nổi, rất giống một chú sói con bị đói mấy ngày.
Thẩm Thanh Lan dịu dàng nhìn con.
Cậu nhóc vừa bú sữa vừa mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Lan.
Bé nhận ra người trước mặt, mỗi lần ở trong lòng cô thì bé sẽ rất nghe lời.
Bây giờ An An uống sữa nhiều hơn trước, may là trong khoảng thời gian này, Sở Vân Dung và dì Triệu luôn để cô ăn món lợi sữa, hiệu quả không tệ, Thẩm Thanh Lan có nhiều sữa hơn, nếu không...
để An An ăn no cũng hơi khó.
An An vẫn kén ăn như trước, ngoại trừ sữa mẹ thì không uống bất cứ loại sữa nào, kể cả sữa bột.
Mỗi khi đói, bé đều tìm Thấm Thanh Lan, không thấy cô thì sẽ gào khóc, ai dỗ cũng không được.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Phó Hoành Dật truyền vào: “Thanh Lan, anh vào được không?”
Thẩm Thanh Lan đáp lời, Phó Hoành Dật đẩy cửa vào, đập vào mắt là tấm lưng trắng nõn của Thẩm Thanh Lan.
Anh dời mắt nhìn sang con trai đang vui vẻ uống sữa.
Trong lòng khó chịu, rõ ràng nơi đó là lãnh địa riêng của anh, bây giờ lại bị thằng nhóc này đoạt mất.
“Con no rồi.”
Thẩm Thanh Lan vừa nói vừa cúi đầu nhìn An An miệng thổi bong bóng, đây là trò chơi mà cậu nhóc thích nhất sau khi ăn no.
Phó Hoành Dật cúi người bế con trai, tầm mắt đảo qua làn da trắng nõn, ánh mắt lóe lên, đặt thằng nhóc đã ăn uống no đủ xuống giường của nó.
Thẩm Thanh Lan đang sửa sang lại váy thì thấy một bóng người đến gần.