Mục lục
Mật Ngọt Hôn Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Dịch khoát khoát tay, “Không sao, nếu để chị dâu biết thì tôi sẽ bị cười nhạo mất. Chút tiền đó chỉ là chuyện nhỏ, anh không cần để bụng.” Hàn Dịch đảo mắt nhìn Kim Ân Hi, “Vị tiểu thư này rất lạ mặt, là bạn gái anh à?”

Daniel lắc đầu, “Không phải, đây là cô Rolla, là bạn của Thanh Lan, hôm nay chúng tôi có hẹn với nhau.”

“Ồ.” Hàn Dịch vừa cười vừa nói, “Vậy hai người cứ tiếp tục, tối mời.” “Cảm ơn Giám đốc Hàn.” Kim Ân Hi không khách khí chút nào.

Bởi vì Hàn Dịch còn chưa xem xong sổ sách, nên anh chỉ nói vài câu liền đi.

Đến khi mọi người tản ra hết, Daniel nhìn về phía Kim Ân Hi, “Chúng ta cũng đi thôi.”

Kim Ân2Hi ngẩn ra, đêm nay cô chơi đủ hưng phấn rồi, cũng nên trở về thôi. Daniel lái xe đưa Kim Ân Hi đến khách sạn, “Cảm ơn anh nhiều, hôm nào chúng ta hẹn lại.” Dứt lời, Kim Ân Hi mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe đã bị khóa, bèn nhìn về phía Daniel. Ánh mắt Daniel sâu thẳm, “Cô Rolla, cô không có gì muốn nói với tôi sao?” Kim Ân Hi nháy mắt mấy cái, “Nói gì cơ? À, chuyện hôm nay cảm ơn anh.” Đáy mắt Daniel hiện lên vẻ tức giận, “Cô biết ý tôi không phải chuyện này!” Ánh mắt Kim Ân Hi lóe lên, gương mặt vô tội, “Vậy chuyện gì? Tôi không hiểu ý của anh Daniel cho lắm. Nếu anh cảm thấy tôi phiền8thì sau này chúng ta không gặp mặt là được.”

“Kim Ân Hi, em định giả vờ tới khi nào?” Daniel trực tiếp vạch trần thân phận của cô. Toàn thân Kim Ân Hi cứng ngắc, nhưng thoáng chốc đã khôi phục vẻ tự nhiên, tỏ vẻ vô tội nhìn Daniel, “Tôi là Rolla, không phải Kim Ân Hi. Daniel, anh nhìn cho rõ, tôi không phải bạn gái của anh.” Daniel tới gần hơn nhìn Kim Ân Hi mắt, “Thế sao? Em nhìn vào mắt anh, nói cho anh biết là anh nhận lầm, em không phải Ân Hi, không phải bạn gái anh, không phải người anh yêu. Em nói đi?”

Kim Ân Hi ngẩn người, không nói thành lời.

“Kim Ân Hi, em đùa đủ chưa?” Giọng Daniel rất nhẹ, nhưng lại như là từng2cái búa gõ mạnh lên người Kim Ân Hi, khiến cô sửng sốt không nói thành lời.

Một lúc lâu sau, Kim Ân Hi thở dài một hơi, “Anh nhận ra từ lúc nào?” Cô dám khẳng định lúc mới gặp, Daniel không hề nhận ra cô.

Daniel không trả lời, chỉ ôm chặt lấy cô, như muốn hòa cô vào trong cơ thể mình. Cả người anh run nhẹ, chóp mũi cô cay xè, giơ tay ôm lại anh. “Xin lỗi.” Kim Ân Hi nhẹ giọng nói. Xin lỗi, Daniel của em, xin lỗi vì em đã lừa anh.

“Ân Hi, cuối cùng em cũng trở về rồi.” Daniel nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút nghẹn ngào. Hơn hai năm rồi, gần tám trăm ngày đêm, mỗi ngày anh đều mong chờ cô sẽ xuất hiện2trước mặt anh, nói với anh một câu: “Daniel, em về rồi.”

Viền mắt Kim Ân Hi đỏ hoe, “Đúng vậy, em đã trở về, Daniel.” Nước mắt anh liền trào xuống, nỗi phấp phỏng bấy lâu rốt cuộc cũng đã được xoa dịu. Kim Ân Hi cảm nhận được trên vai hơi ướt, cũng không nói gì, chỉ ôm chặt Daniel. “Làm sao anh nhận ra em?” Đến khi hai người đều bình tĩnh lại, Kim Ân Hi mới hỏi, cô tự nhận mình ngụy trang tốt. “Ánh mắt.” Daniel nắm lấy tay Kim Ân Hi không buông, “Cho dù bề ngoài của một người có thay đổi thế nào đi nữa thì ánh mắt cũng không lừa được người.” “Nhưng lần đầu gặp mặt anh không nhận ra em.” Kim Ân Hi vạch trần6lời nói của Daniel. Nếu thật sự thần kỳ như anh nói, thì lúc đó chỉ nhìn cô thổi là anh đã có thể nhận ra.

Nói đến đây, Daniel có chút tức giận, “Anh còn chưa nói em đấy, em đã trở về rồi, vậy sao không đi tìm anh?” Lại còn chơi trò anh đoán em đoán nữa, “Nếu anh không nhận ra em, em định lúc nào mới nói cho anh biết?” Lúc đầu anh không nhận ra, vì Kim Ân Hi che giấu quá kỹ, quá giỏi, nhưng trong lúc lơ đãng anh vẫn nhận ra được một số manh mối, sau đó qua nhiều lần kiểm chứng, anh liền đoán được. Sở dĩ anh không ngay lập tức nhận cô, cũng là vì muốn xác nhận lại lần cuối cùng.

Kim Ân Hi không thể nói rằng nếu anh không nhận ra em thì có lẽ cả đời này em cũng sẽ không nói cho anh biết. Cô dám chắc, nếu cô dám nói như thế thì anh nhất định sẽ nổi giận.

“Em định qua một thời gian ngắn nữa mới nói cho anh biết.” Giọng điệu Kim Ân Hi chùng xuống, “Daniel, bây giờ em biến thành bộ dạng này, em sợ anh không thích em nữa, em sợ anh chờ lâu quá nên đã quên mất em, em sợ anh không còn yêu em nữa.”

Daniel nghe giọng điệu khổ sở của Kim Ân Hi, trong lòng chợt đau nhói, lại một lần nữa ôm chặt cô, “Đồ ngốc, sao anh có thể quên em? Anh vẫn luôn đợi em về, anh biết nhất định em sẽ trở lại. Mặc kệ em biến thành bộ dạng gì đi nữa, em vẫn là Ân Hi, là người anh yêu nhất.” Lần này đến lượt Kim Ân Hi sụt sùi, cô vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, nhưng rốt cuộc mọi cảm xúc chân thật vẫn vỡ òa trước mặt Daniel. Anh ôm chặt cô, cười nói: “ Ân Hi, lần này có thể nào đi nữa, anh cũng sẽ không để em rời khỏi anh.”

Kim Ân Hi gật mạnh đầu, lần này cô tuyệt đối sẽ không rời xa anh nữa.

Sáng ngày hôm sau, lúc Kim Ân Hi tỉnh lại đã thấy Daniel đang yên lặng nhìn mình. Thấy cô đã dậy, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Đau không?” Kim Ân Hi sững sờ, sau đó hồi hồn, “Không đau.”

“Nhất định là rất đau!” Gần như đổi hết da thịt toàn thân, trải qua vô số lần phẫu thuật, làm sao có thể không đau? Kim Ân Hi chưa từng nhắc tới vụ nổ và vết thương của mình với Daniel. Tuy nhiên, anh thừa dịp cô ngủ đã gọi điện thoại hỏi Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan biết bọn họ đã nhận nhau rồi, do vậy bèn kể hết mọi chuyện cho anh nghe, bao gồm dáng vẻ gần như bị hủy hoại hoàn toàn của Kim Ân Hi lúc mới tìm được.

Daniel rất đau lòng, chỉ cần nghĩ tới lúc không có anh bên cạnh, ngày nào Kim Ân Hi cũng phải chịu nỗi đau đớn do tái tạo da, phẫu thuật liên tục, trái tim của anh bóp nghẹt đến mức không thở nổi.

“Daniel, với em mà nói, tất cả đều không là gì. Động lực của em chính là có thể được đứng trước mặt anh lần nữa. Em đã rất may mắn, bây giờ em đang đứng trước mặt anh rồi.”

“Ngốc ạ, tại sao không để anh bên em, cùng em vượt qua mọi chuyện. Em cũng biết mà, cho dù dáng vẻ của em thế nào đi nữa thì anh vẫn yêu em.”

Kim Ân Hi cười, “Daniel, em là con gái. Em hy vọng ở trong lòng anh, em luôn luôn hoàn mỹ nhất.” Dáng vẻ ấy của cô xấu xí như vậy, hãy để nó biến mất trong ký ức thôi. “Bây giờ em cũng rất đẹp.” Daniel nghiêm túc nói. Kim Ân Hi không nói gì, chỉ chủ động hôn lên môi Daniel.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK